Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 294




“Xào với thịt và đậu phụ khô, ngon lắm ạ!”

Đường Niệm Niệm mãnh liệt yêu cầu bà cụ xào một chén, bà cụ Đường trừng mắt nhìn cô một cái, hùng hổ đi xào.

Đường Niệm Niệm và Cửu Cân chia mâm xôi ra ăn.

Lại một ngày trôi qua, Chu Tư Minh đã mất tích hai ngày hai đêm, không còn giấu việc này được nữa, Chư Thành chỉ đành gọi điện báo cho nhà họ Chu ở Bắc Kinh báo cáo đúng sự thật.

“Tư Minh mất tích hai ngày, vì sao bây giờ mới báo cáo chứ?” Ông cụ Chu tức giận tới mức suýt nghiến đứt hàm răng sau.

“Vốn dĩ cho rằng chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng lại không phát hiện ra đồng chí Chu Tư Minh và đồng nghiệp của anh ta, lão thủ trưởng, xin lỗi, là thất trách chúng tôi!”

“Mau đi tìm, cho dù có khai quật cả ngọn núi lên cũng phải tìm ra Tư Minh!”

Ông cụ Chu cố kiềm lại lửa giận, Tư Nhân vẫn chưa có tin tức, Tư Minh cũng mất tích, Chư Thành này, chẳng lẽ tương khắc với nhà họ Chu sao?

Ông ta đột nhiên hối hận, không nên phái cháu trai tới Chư Thành, đã thiệt hại Tư Lượng và Tư Nhân, vì sao ông ta còn nóng đầu, phái Tư Minh tới Chư Thành tìm báu vật nữa chứ?

Là ông ta quá khinh địch!

Nhà họ Đường chắc chắn đã xếp người ở Chư Thành đi bảo vệ khu báu vật kia, cho nên Tư Minh và Tư Nhân mới phải chịu khổ.

Ánh mắt của ông cụ Chu dần trở nên lạnh lẽo, ông ta phải đích thân tới Chư Thành một chuyến mới được.

Đã bốn ngày kể từ khi Chu Tư Minh mất tích, ngày nào đoàn người của Ngụy Chương Trình cũng lên núi tìm người, trông ai cũng rất cố gắng, sáng sớm đã lên núi, tới khi trời tối mịt mới xuống núi, ai cũng mệt tới nỗi gầy hẳn đi.

Nhưng vẫn không tìm thấy người, đám người Chu Tư Minh giống như bốc hơi khỏi trần gian.

Còn về hang động kia, đoàn người của Ngụy Chương Trình không còn tới tìm nữa, bởi vì mỗi lần bọn họ tới hang động đó, đám rắn độc kia sẽ xuất hiện, hơn nữa còn nhiều hơn cả buổi tối hôm đó, rắn độc đông nghịt tận vài trăm con, chỉ đứng từ xa nhìn cũng đã tê da đầu.

Không ai dám đi tìm xui xẻo, nên đều đứng cách hang động đó rất xa.

Huyện thành lại phái tới không ít người, tiểu đội cứu hội ngày càng lớn mạnh, khoảng năm mươi - sáu mươi người, thôn dân Đường Thôn cũng gia nhập vào, vì mỗi ngày sẽ được một đồng tiền công.

Chỉ cần lên núi tìm người là được cho một đồng, còn nhiều hơn cả làm ruộng.

Nam nữ già trẻ của Đường Thôn đều lên núi, bao gồm cả Đường Cửu Cân và Đường Niệm Niệm, còn có Đường Mãn Kim, có tiền tội gì không làm.

“Thật là quỷ dị, sao những con rắn đó chỉ canh giữ mỗi chỗ đó vậy? Chẳng lẽ có bảo bối gì sao?”

Có thôn dân nhỏ giọng bĩu môi nói, vừa rồi ông ta đứng từ xa nhìn những con rắn đó, chân đã mềm nhũn cả ra.

Sống bốn mươi mấy năm cũng chưa từng thấy nhiều rắn tới như vậy, lại càng không biết sau núi Đường Thôn sẽ có nhiều rắn tới vậy, trước kia đều núp ở đâu vậy?

Thật ra những con rắn đó đều bò từ núi khác tới, bởi vì chúng nó nghe nói, ở đây có thú mẹ hai chân, có một công việc vô cùng tốt, bao ăn bao ở, còn có thể khiến chúng nó trở nên mạnh mẽ hơn, không cần làm gì cả, chỉ cần canh cửa hang động là được.

Chuyện tốt như vậy, dù là rắn ngu cũng sẽ không từ chối, thế nên, toàn bộ rắn trong phạm vi mấy chục dặm đều bò tới đây làm công cho Đường Niệm Niệm.

“Có bảo bối cái rắm, rắn thích nơi nào nhiều âm khí, trong hang động kia có khi là cương thi đấy.”

“Tôi chưa từng thấy cương thi, nhưng cha tôi nói, ông ta có một người anh em họ, trước khi giải phóng từng lên núi đốn củi, phát hiện một tổ ông lớn đầy mật trên một nấm mồ, ông ta hái về ăn, kết quả người mọc đầy mụn nhọt độc, đau tới chết, người xưa nói đó là mật quan tài dính thi độc, ai ăn cũng chết!”

“Tôi cũng từng nghe nói, dù sao những thứ lớn lên từ mồ mả đều không thể ăn được, ăn vào là xui xẻo!”

...

Chủ đề dần dần thay đổi, mọi người đều thích thú thảo luận các truyền thuyết siêu nhiên, có vài cái là sự thật, còn bao nhiêu đều là tin đồn, bọn họ lên núi tìm người trong vô định, nhàm chán nên kể lại chuyện xưa để giải sầu.

Còn về Chu Tư Minh không rõ sống chết, các thôn dân không thèm quan tâm, bọn họ chỉ muốn nhẹ nhàng kiếm được một đồng.

Ngày thứ năm.

Đội cứu hộ vẫn tiếp tục làm việc, những con rắn đó đều đi làm và tan làm đúng giờ, hừng đông là ra khỏi hang, trời tối thì về nhà, đương nhiên trước khi về, Đường Niệm Niệm đều phải cho chúng nó ăn một bữa.

Có những con rắn đó giúp đỡ, trứng và thịt trong không gian được tiêu thụ vô cùng nhanh chóng.

“Về nhà đi!”

Đường Niệm Niệm cho ăn xong thì xua tay, để những con rắn đó về nhà.

Mặc dù rắn đã nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng cô đã bình tĩnh trở lại, dù có gấp mười lần cũng không hoảng hốt.

“Không cần quà, đừng khách khí!”

Da đầu Đường Niệm Niệm lại tê dại, những con rắn này quá hiểu lễ nghĩa, lần nào tới cũng tặng quà cho cô, không phải chim chết thì cũng là chuột chết, xếp ngay ngắn đặt trước mặt cô, làm cô đau cả trứng.

“Chiêu Tài, mi nói với bọn nó, sau này đừng mang quà tới nữa, đều là người trong nhà cả!”

Đường Niệm Niệm gọi Chiêu Tài tới phiên dịch, Chiêu Tài chạy tới bầy rắn, cọ cọ với chúng nó, phí rất nhiều công sức mới truyền đạt được ý của cô chủ.

Đám rắn đem quà của chúng nó rời đi trong lưu luyến.

“Bảo chúng nó sau này đừng tới nữa, sẽ có nguy hiểm!”

Đường Niệm Niệm bảo Chiêu Tài truyền đạt lại, Chu Tư Minh đã mất tích được năm ngày, ông cụ Chu ở Bắc Kinh chắc chắn không ngồi yên, chắc hẳn sẽ chạy tới đây.

Ông cụ này tàn nhẫn độc ác, lại quyền cao chức trọng, đám rắn đó không đấu lại được ông già này.

Chiêu Tài lại cố gắng truyền đạt lại, đám rắn lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng cũng không hề dây dưa, nhanh chóng rời đi.

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn trời, trăng tối gió lớn, mây đen dày đặc, ông trời khá là cấp sức, trời lại sắp mưa.

Nắng suốt năm ngày, đêm nay lại mưa to, trời cũng muốn giết Chu Tư Minh.

Về nhà ăn cơm trước, ăn no rồi làm tiếp!

Đường Niệm Niệm chậm rãi xuống núi, mang theo nửa sọt nấm, cô không cần nói, bà cụ Đường đã chủ động làm canh nấm cho cô trong bữa cơm chiều, còn xào cả một đ ĩa nấm dại tươi mềm, vô cùng ngon.

“Đã năm ngày rồi, những người Bắc Kinh kia sẽ không chết chứ nhỉ?” Từ Kim Phượng nói.

“Ăn cơm của con đi, bọn họ có chết hay không cũng không liên quan tới chúng ta!”

Bà cụ Đường trợn trắng mắt, Từ Kim Phượng không dám nhắc lại nữa.

“Cửu Cân, tiền hôm nay kiếm được đâu rồi?”

Bà cụ Đường nhìn về cháu gái út, mỗi ngày kiếm được một đồng, phải nộp lên tám hào.