“Lên núi xem thử, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Đại đội trưởng sải bước ra ngoài, ánh sáng của đèn pin trong tay rất yếu, không thể chiếu xa.
“Bác ba, lấy cái này đi!”
Đường Niệm Niệm lấy đèn pin trong nhà ra, vô cùng sáng.
“Đem theo mấy cây đuốc nữa!”
Trên bếp đang nấu cơm heo, trong lòng bếp có lửa, bà cụ Đường làm mấy cây đuốc đơn giản, vì để cháy sáng hơn, bà ấy còn chơi sang đổ thêm chút dầu hỏa.
Đại đội trưởng dẫn vài người lên núi, những đốm sáng phía xa xa đang dần di chuyển lên núi.
Bà cụ Đường đè lại khóe miệng đang vô thức nhếch lên, đi vào bếp rửa chén, trong lòng lại đang cầu nguyện: “Ông trời nhất định phải tranh thủ hơn nữa, tốt nhất đánh chết đồ tồi kia!”
Đã trễ vậy mà vẫn chưa quay về, nói không chừng thật sự bị sét đánh chết rồi!
Một tiếng sau, đoàn người của đại đội trưởng đã quay về, toàn thân ướt sũng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ tìm nửa cái núi cũng không nhìn thấy đám người Chu Tư Minh, trời mỗi lúc mưa to, cũng không có dấu chân, không một chút manh mối nào.
“Tôi phải gọi điện thoại báo cáo với công xã, chuyện lớn rồi!”
Đại đội trưởng đen mặt, loạng choạng đi gọi điện thoại.
“Không phải là bị sói hoang tha đi rồi chứ?” Có thôn dân nhỏ giọng nói.
“Không thể nào, những người đó đều biết võ, bảy tám người lận đấy, tôi còn nhìn thấy bọn họ mang theo súng nữa!”
Có thôn dân còn nhỏ giọng hơn nữa, thậm chí dùng tay ra dấu.
Có hai thuộc hạ của Chu Tư Minh sống trong nhà ông ta, ông ta vô tình nhìn thấy, sợ hãi tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Những người kia rốt cuộc có địa vị gì thế? Khảo sát di tích cổ mà còn mang theo súng?”
“Ai biết được, xuỵt, đừng quản chuyện của bề trên!”
“Ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa đấy!”
Mấy thôn dân bàn tán một hồi thì ai về nhà nấy, bọn họ cũng không phải đại đội trưởng, không cần bận tâm tới những sự cố đó.
Đợi bọn họ rời đi, bà cụ Đường đóng cửa lại, khóe miệng không khỏi nhếch cao, thấy dáng vẻ này, tám chín phần những tên tồi tệ kia đã xảy ra chuyện rồi.
“Thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng toàn thây trở về!”
Bà cụ Đường yên lặng cầu nguyện, sau khi trở lại phòng của mình, bà ấy còn vái vài cái lên trời cao, vô cùng thành kính.
Không chỉ có công xã phái người, huyện thành cũng phái người, cả bộ công an, lực lượng vũ trang, Cát Vĩ Hội,... đều phái ra chủ lực, tập hợp phía sau núi Đường Thôn tìm người.
Ngụy Chương Trình cũng có ở đó, anh ta bị cục trưởng gọi điện thoại tới, bị kêu khỏi cô vợ ấm áp thơm ngát, một bụng lửa giận, khi biết phải đi tìm cậu cả nhà họ Chu, anh ta càng giận dữ hơn nữa.
Mẹ nó người nhà họ Chu lên núi tìm được chết, liên quan đếch gì tới anh ta!
Nhưng nhà họ Chu cũng rất thảm, Chu Tư Lượng bị tàn phế, Chu Tư Nhân vẫn chưa rõ tung tích, Chu Tư Minh lại mất tích, nhà họ Chu tổng cộng chỉ có mấy người cháu trai, thiệt hại hơn phân nửa.
Ngụy Chương Trình nghe cục trưởng nó là mất tích ở Đường Thôn, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là Đường Niệm Niệm.
Anh ta chắc chắn tám phần, Chu Tư Minh mất tích có liên quan tới cô bé này.
Nhưng anh ta quan tâm làm gì chứ, anh ta chỉ là một công an bình thường, chỉ bận điều tra vụ án, mặc kệ những chuyện đen đủi chó má của bên trên.
Người Đường Thôn cả đêm không được ngủ ngon, ngoài cửa sổ đều là tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện, ồn ào muốn chết.
Trời đã sáng, cũng tạnh mưa, toàn bộ Đường Thôn đều bị sương mù bao phủ, giống như một bức tranh thủy mặc.
Dưới đất đều là dấu chân lộn xộn, đại đội trưởng đi theo đoàn người Ngụy Chương Trình, ở trên núi tới hơn nửa đêm, hốc mắt cũng đen xì, liên tục ngáp, buồn ngủ chết mất.
“Đội trưởng Đường, làm phiền ông tìm người trong thôn tới, tôi muốn dò hỏi từng người một.” Ngụy Chương Trình khách khí nói.
“Đây, tôi lập tức đi thông báo trên loa!”
Đại đội trưởng đồng ý, chạy từ từ tới chỗ thông báo.
“A lô, a lô, a ô... Sau khi nghe thấy thông báo, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, ngoại trừ người không đứng dậy nổi, tất cả đều tới ủy ban thôn xếp hàng, công an có chuyện muốn hỏi mọi người!”
Đại đội trưởng thông báo ba lần, người trong thôn đều nghe thấy.
Các thôn dân đều bùng nổ.
“Sao lại muốn hỏi chuyện? Trong thôn lại làm chuyện gì sao?”
“Hình như là những người ở Bắc Kinh mất tích!”
“Bọn họ mất tích liên quan đếch gì tới chúng ta, hỏi chuyện có được chấm công không?”
Các thôn dân không tình nguyện đi tới ủy ban thôn, đứng thành mấy hàng, trò chuyện không chút e dè.
Ngụy Chương Trình tạm thời là đội trưởng đội tìm kiếm lần này, anh ta xếp thành ba nhóm để hỏi, câu hỏi đều giống nhau.
“Không nhìn thấy, ngày hôm qua tôi toàn làm việc trên đồng đấy, ai biết bọn họ đi đâu chứ?”
“Tôi tới nhà máy vớ làm việc, không thấy bọn họ, không phải ngày nào bọn họ cũng lên núi sao?”
“Tôi biết bọn họ mượn cuốc và xẻng ở chỗ đội trưởng, có phải bọn họ đi đào mộ hay không?”
“Lãnh đạo, không liên quan tới tôi, nhà tôi tám đời bần nông, vô cùng trong sạch!”
...
Mặc dù lời nói của các thôn dân không giống nhau, nhưng ý đều giống, bày tỏ không thấy đám người Chu Tư Minh, cũng thật sự trùng hợp, bình thường trên núi đều có người, không phải đốn củi thì là đi bẻ măng, hoặc gặt cỏ heo, nhưng hôm qua trên núi thật sự không có một người nào cả.
Lại đúng lúc trời mưa, các thôn dân càng không thể lên núi, thật sự không biết đám người Chu Tư Minh đã đi đâu.