Chưa gặp qua con cháu nhà ai lười biếng như cô cháu gái này của nhà bà, mỗi ngày đều giống như người không có xương cốt, có thể ngủ nướng tới mức trời sáng tỏ, nếu không phải không thể tiểu ở trên giường được, con bé chết tiệt này tuyệt đối có thể nằm cả ngày trên giường hết ăn lại uống, một năm cũng không xuống giường.
"Không muốn ăn thịt xào măng, bà, cháu muốn ăn rau chưng thịt, còn muốn ăn thịt kho măng, thêm đậu hũ ngâm thịt nữa..."
Đường Niệm Niệm tiến lên, đi phía sau bà cụ, miệng lải nhải không ngừng như đạo sĩ tụng kinh, nói đến mức bà cụ Đường nhức đầu không thôi, lửa giận bốc lên, rống to: "Cháu đi mà mua nguyên liệu!"
"Được!"
Lúc này Đường Niệm Niệm mới vui vẻ, chờ sau khi giải quyết chuyện của Chu Tư Minh, cô sẽ lên trấn trên để mua nguyên liệu nấu ăn.
Bà cụ Đường cắn chặt răng, rất muốn mắng vài câu, nhưng lại không biết mắng gì. Con bé này quen thói lười biếng, bà cũng đã mắng mười bảy năm rồi, không thấy thay đổi chỗ nào, ngược lại càng ngày càng lười.
Thôi, dù sao cũng đã tìm được con rể tốt, để nó đi làm phiền Tiểu Thẩm thôi!
Khi bà cụ Đường đang nấu cơm, bà nhìn thấy có vài người khiêng cái cuốc và cái ki đi ngang qua cửa, đúng là người của kẻ bại hoại Chu Tư Minh kia.
"Những người đó sao lại đi đào núi vậy?"
Bà cụ Đường vẫy tay gọi Tuyên Trân Châu đang nhóm lửa lại, con dâu bà đứng sát bên cửa sổ, nhìn chằm chằm những người này, lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên.
"Là đi đào mộ sao? Không phải mộ đều ở trong các di tích sao?"
Tuyên Trân Châu có chút kiến thức, nhà mẹ đẻ của cô ở thôn bên cạnh, bên đó có một cái mộ cổ, có người lúc đi chăn bò đã phát hiện ra, sau đó phía trên phái rất nhiều người xuống, đào ra rất nhiều rương hòm chai lọ, nói đó là mộ của một vương gia thời xưa.
"Phụt... Xui!"
Bà cụ Đường khạc nhổ một ngụm nước miếng ra ngoài cửa sổ, bà không có hứng thú, tiếp tục nấu cơm.
Nhưng trong lòng bà lại âm thầm cầu nguyện: "Ông trời có mắt, chôn hết những kẻ xấu xa này vào trong hầm mộ, để bọn chúng chết ngạt trong đó đi!"
Gần đây ông trời làm việc rất hiệu quả, bà cụ Đường quyết định giao trọng trách trừng phạt người xấu cho ông trời!
Sau khi cầu nguyện xong, bà cụ Đường an tâm đi nấu cơm, không quan tâm đ ến những người Chu Tư Minh này nữa.
Ăn xong cơm trưa, nhóm bà cụ Đường và Tuyên Trân Châu đi làm, Đường Mãn Kim cũng đi kiếm chút điểm công, Đường Mãn Đồng không ở nhà, anh ta không đi công tác nhưng lại trông giống như đang đi công tác, còn bận rộn hơn cả xã trưởng của công xã.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Đường Niệm Niệm, bé Cửu Cân cũng ra ngoài tìm nhóm bạn để chơi.
Đường Niệm Niệm cõng cái gùi ra cửa, cố ý đi ngang qua trước mặt người dân trong thôn, cô cứ đi chậm rì rì.
“Bé Niệm, đi đâu đó?” Có người lớn tiếng hỏi.
“Bẻ măng ạ, trên núi kia có nhiều măng lắm.”
Đường Niệm Niệm chỉ chỉ ngọn núi ở trước mặt, ngọn núi đó cách rất xa ngọn núi của đám Chu Tư Minh.
“Đúng là bên đó có nhiều măng thật nhưng cũng nhiều rắn lắm, bé Niệm cẩn thận chút nhé.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
Hiện tại thời tiết đang nắng nóng, rắn rết trên núi đều chui ra ngoài, bình thường lên núi đều có thể đụng phải.
“Thấy thì bắt về nấu canh thôi!”
Mặt Đường Niệm Niệm không cảm xúc, trong không gian của cô còn có con rắn mặt dày mặt dạn đây, đã thả trên núi mấy lần nhưng đều bò trở lại.
Người dân trong thôn đều cười lên, họ cũng không thấy Đường Niệm Niệm đang nói khoác, lá gan của con gái nông thôn lớn lắm, không sợ mấy thứ rắn rết, trước kia lúc có nạn đói, ăn được một con rắn còn vui sướng hơn cả thần tiên.
Đáng tiếc lúc nạn đói, đừng nói tới rắn, ngay cả côn trùng cũng không tìm được, chỉ đành chết đói.
Ngay trước mặt rất nhiều người dân trong thôn, Đường Niệm Niệm chậm rãi đi xa, sau đó leo lên trên núi.
Nhưng vừa đến trên núi, cô đã đi đường tắt đến chỗ Chu Tư Minh, đổi lại là người bình thường nhất định không thể leo qua được, vì phải vượt qua vách núi, không cẩn thận sẽ té xuống.
Nhưng Đường Niệm Niệm lại có thể làm được dễ dàng.
Sau khoảng mười phút, cô đã chạy tới nơi, núp trong lùm cây, đám Chu Tư Minh cũng không phát hiện ra, Đường Niệm Niệm nhàm chán ngồi xổm xuống, bên trái cô là một chùm rau má ngọ, quả mọc trên đó vẫn còn màu xanh lục, chưa đổi sang màu xanh dương.
Bên tay phải cô thì có một gốc cây thương lục, quả vẫn là màu xanh lục, chưa đổi thành màu tím, khi còn bé cô còn cầm quả thương lục để nhuộm móng tay, hên là không bị sao cả, quả nhiên trẻ con nhân loại đều có bàn tay thần kỳ bảo vệ mình.
Bên cạnh chân phải còn có một chùm me đất đỏ, ở đó mọc ra những chùm hoa màu đỏ vô cùng xanh tươi.
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, vô cùng nhàm chán, cô lấy dao đào vài gốc me, nhìn như là củ cải long lanh óng ánh như thủy tinh, cô lau qua loa trên quần, sau đó nhét vào miệng gặm, trong veo giòn rụm, không tệ.
Sau đó cô nắm lấy lá rau má ngọ bỏ vào trong miệng, chua hơn vừa nãy nhưng cũng không quá chua, cô thích ăn quả xanh dương của cây rau má ngọ hơn, ngọt.
Đường Niệm Niệm vừa gặm cỏ vừa nhìn về phía cửa hang.
Những người này làm tới khí thế sôi sục ngất trời, họ lần lượt nhận đá rồi chuyển ra bên ngoài, những tảng đá này cô cố ý dời qua để ngăn lại, cô vận chuyển bằng không gian nên không tốn quá nhiều thời gian.
Hôm nay trời âm u, mặt trời còn không chịu ló dạng, bầu trời trống không chỉ đọng lại vài đám mây đen âm u, Chu Tư Minh ngẩng đầu nhìn trời, lông mày nhíu hết vào một chỗ.
“Động tác nhanh một chút, trời sắp mưa rồi!”
Chu Tư Minh hét to giọng, sau đó lạnh lùng nói với Liễu Kháng Nhật đang đứng bất động bên cạnh: “Ông cũng đi làm việc đi!”
Vừa dốt vừa lười, mỗi lần nhìn đều thấy ghét.
Liễu Kháng Nhật ngây ngẩn cả người, lộ vẻ không tin nhìn Chu Tư Minh, ông ta còn nghĩ đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ của cậu chủ Chu, trong lòng rơi lộp bộp, hiểu ra anh ta không nói giỡn.
“Tôi… tôi chưa từng làm mấy loại công việc như này!”
Liễu Kháng Nhật không muốn làm, từ lúc sinh ra đến giờ ông ta chưa từng làm việc nặng nhọc như vậy.
Tuy nói nhà họ Liễu bọn họ không phải gia đình giàu có, nhưng từ lúc sinh ra ông ta đã được lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, dù là thời đại chiến loạn, ông ta cũng không chịu khổ, có lẽ lúc khổ nhất của ông ta là sau khi giải phóng.
Nhưng ông ta chưa từng làm công việc nặng nhọc như này, chuyện này chỉ để mấy kẻ thấp kém làm.
Ông ta đường đường là cậu chủ lớn của nhà họ Liễu, sao có thể làm công việc của mấy đứa thấp kém?
“Ông không làm chẳng lẽ muốn tôi làm?”
Chu Tư Minh nói câu giễu cợt, đúng thật là tự biến mình thành trò cười.