Mặc dù Đường Niệm Niệm nói mình đã có chuẩn bị nhưng lão Chương vẫn không quá yên tâm, phí hết cả một tháng mới chỉnh sửa ra những tài liệu này.
Đường Niệm Niệm nhận lấy tư liệu, nhìn sơ qua vài trang, có không ít đề thi sẽ được áp dụng, ông cụ này không hổ là người có quyền, đầu óc đúng là lợi hại.
Kiếp trước kẻ học tra như Liễu Tịnh Lan kia có thể được lão Chương giúp đỡ, thi đậu đại học danh tiếng, có thể thấy được phần tài liệu này trân quý đến cỡ nào.
"Cảm ơn, cháu sẽ xem."
Đường Niệm Niệm không nói lời khách khí dối trá, cầm tư liệu đi, cô nhất định sẽ xem.
Lão Chương nở nụ cười vui mừng, có thể giúp được bé Niệm là tốt rồi, ông ấy nhận nhiều ân tình của bé Niệm như vậy, thật vất vả mới có thể báo đáp một chút xíu, trong lòng của ông ấy cũng dễ chịu hơn một chút.
"Ăn uống cũng đừng tiết kiệm!"
Đường Niệm Niệm từ trong gùi lấy ra một miếng thịt heo lớn tươi mới, heo nuôi bên trong không gian đều đã lớn rồi, cô đã làm thịt một con, ăn cũng ăn không hết.
Lấy thêm ra sữa bột và lá trà, còn có các loại bánh kẹo điểm tâm, cùng nhang muỗi và nước hoa, bày tràn đầy cả bàn.
Chuồng bò ở trên núi, vốn dĩ rất nhiều muỗi, lại thêm phân trâu thu hút côn trùng, ban ngày muỗi bay đầy trời, hai ông cụ bình thường đều là dùng phơi khô lá ngải cứu, bó lại thành chùm, sau đó nhóm lửa cho khói đặc cuồn cuộn, hun khắp phòng một lần để đuổi muỗi.
Hiệu quả mặc dù không tệ, nhưng chỉ có thể duy trì được một hồi, bên trong lều cỏ bốn phía gió lùa, chờ sau khi khói lá ngải cứu tan đi thì muỗi lại bay vào cắn người.
Đường Niệm Niệm đã nhìn thấy trên mặt trên tay hai ông cụ này có mấy vết đỏ.
"Nhang muỗi quá mắc, chúng ta dùng lá ngải cứu là được."
Lão Chương cảm thấy dùng nhang muỗi quá xa xỉ, Đường Thôn gần như không có một gia đình nào nỡ bỏ tiền ra mua nhang muỗi về đốt.
"Ghi nợ!"
Đường Niệm Niệm nói một câu liền kết thúc câu chuyện, cô cũng không phải cho không, về sau đều phải trả.
Lão Chương ngẫm lại cũng đúng, đã nợ nhiều như vậy rồi, về sau trả hết một lượt luôn.
Gần đây trời đã ấm lên, muỗi như thành tinh, ban đêm cũng có thể nghe được tiếng ong ong ong, ông ấy và lão Đặng đều ngủ không ngon, vẫn là đốt nhang muỗi sẽ tốt hơn.
Đường Niệm Niệm cầm rất nhiều nhang muỗi, bên trong không gian của cô có rất nhiều, xé bỏ vỏ đóng gói ra thì không có khác biệt với nhang muỗi hiện tại.
"Đi đây!"
Đường Niệm Niệm cất đồ xong liền đi về phía cửa, phải về nhà ăn cơm trưa.
Hôm nay có đậu phụ phơi khô hầm thịt, cô cố ý chọn món này, bà cụ Đường mặc dù càm ràm hồi lâu, nhưng vẫn làm, giữa trưa cô phải ăn thêm một bát cơm.
"Bé Niệm đi nhé!"
Đặng Trường Thắng cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm còn hiền lành hơn nhìn cháu trai ruột.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm mặt không biểu cảm, nhìn thật không dễ chung đụng, còn có chút không cung kính, nhưng hai ông cụ đều không thèm để ý, đây mới là bé Niệm thật sự, so với người khẩu Phật tâm xà thì tốt hơn nhiều.
Mới vừa đi tới chân núi, liền nghe thấy Cửu Cân lớn giọng: "Phúc Bảo, mi thật lợi hại!"
"Bách Tuế cũng lợi hại!"
Những đứa trẻ khác không quên khen Bách Tuế.
"Đều lợi hại, nướng chín cho Bách Tuế và Phúc Bảo ăn!"
Gương mặt nhỏ bụ bẫm của Cửu Cân cười đến run lên, trên mặt đất có mấy con chuột đồng đã bị cắn đến nửa chết nửa sống, là Bách Tuế và Phúc Bảo bắt được.
Nếu là lúc trước, thịt chuột đồng nướng chín tuyệt đối là mỹ thực của bọn nhỏ, nhưng bây giờ bọn họ không muốn ăn, dù sao bọn họ đều ăn được kẹo và bánh bích quy, thịt chuột đồng vẫn là để cho Bách Tuế và Phúc Bảo ăn đi.
Con mắt Phúc Bảo lóe sáng lấp lánh, quẫy đuôi cực kỳ hăng hái, da lông tuyết trắng bóng loáng, nhìn không ra một chút mùi sói mà chính là một con chó trắng xinh đẹp đáng yêu.
Người Đường Thôn đều xem Phúc Bảo như chó, căn bản không liên tưởng nó đến loài sói.
Dù sao sói nhà ai mà quẫy đuôi vui vẻ như vậy, còn dính người như vậy?
Mấy đứa nhỏ đào một cái động ngay tại chỗ, còn đào một đường hầm thật dài dùng để phòng cháy, ở trên núi nhóm lửa nhất định phải đào cái này, từ nhỏ bọn họ đã được người lớn dạy qua.
Rất nhanh mùi thịt liền bay ra, Đường Niệm Niệm hít mũi một cái, dựa vào lương tâm mà nói, mùi hương này quá hấp dẫn.
"Thật là thơm, Cửu Cân, tớ có thể ăn một miếng không?"
Có một đứa bé trai thèm ăn, khóe miệng ch ảy nước dãi, những đứa trẻ khác cũng không khác là bao, con mắt nhìn chằm chằm chuột đồng đang nướng trên lửa, không ngừng nuốt nước miếng.
Nhưng bọn họ đã đồng ý làm cho Bách Tuế và Phúc Bảo ăn, không thể nuốt lời.
"Hỏi Phúc Bảo và Bách Tuế, bọn chúng đồng ý là được."
Cửu Cân là người duy nhất không thèm, nhà cô bé mỗi ngày đều ăn thịt nên đã có sức miễn dịch với thịt rồi.
Phúc Bảo chớp mắt một cái, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, mấy đứa nhỏ thấy vậy, chột dạ vô cùng, vội vàng nói: "Chúng ta không ăn, cho Phúc Bảo và Bách Tuế ăn."
Bọn họ là đứa bé ngoan biết giữ lời, chuyện đã hứa thì nhất định phải làm được, đây là lời chị hai nói.
Chị hai còn nói, chị ấy không thích đứa bé hư không giữ lời hứa.
Bọn họ còn muốn ăn kẹo sữa và bánh bích quy, ăn no một bữa và bữa bữa ăn no thì bọn họ khẳng định sẽ chọn cái sau.
Không thể vì một chút thịt chuột đồng mà từ bỏ rất nhiều kẹo sữa và bánh bích quy trong tương lai được.
Cửu Cân nướng thịt chuột đồng xong, mùi hương lạ xộc vào mũi, cô bé còn chu đáo loại bỏ nội tạng và da lông để Bách Tuế và Phúc Bảo dễ ăn hơn.
"Phúc Bảo ba con, Bách Tuế cũng ba con, mỗi đứa một nửa, mau ăn đi!"
Cửu Cân công bằng công chính phân chia chuột đồng, mấy đứa nhỏ ngồi xổm xuống nhìn Bách Tuế và Phúc Bảo ăn thịt.
Phúc Bảo và Bách Tuế há to mồm, một ngụm nửa con, chẳng mấy chốc đã ăn xong thịt, Phúc Bảo li3m miệng một cái, vẫn chưa thỏa mãn, chỉ cảm thấy cuộc sống trước kia quá khổ.
Thịt tươi nào thơm bằng thịt chín chứ.
Hơn nữa Sói Vương luôn nói, loài người đều rất xấu xa, dặn bọn chúng cách xa loài người, cha mẹ nó cũng nói như vậy, Phúc Bảo năm nay hai tuổi, nó từ nhỏ đã được giáo dục, chính là phải cách xa loài người, trung thành với Lang Vương.