Người nói xấu sẽ cảm thấy rầu rĩ và tức giận, nhưng bọn họ cũng cảm thấy Đường Niệm Niệm đang hơi khoác lác, chỉ là một đứa con gái thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ?
Còn muốn xây thêm nhà máy khác?
“Nói thêm câu nào nữa, mỗi một người ăn nói xấu xa đều sẽ bị trừng phạt, các người cứ chờ xem!”
Đường Niệm Niệm muốn quang minh chính đại uy hiếp những người đó.
Nói xong, cô đóng loa, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng cổ áo lại bị ai đó túm lại.
Là đại đội trưởng.
“Biết ngay là cháu lẻn vào từ cửa sổ mà, cháu không thể mượn chìa khóa từ chỗ bác sao? Nếu để ai thấy được rồi đi báo cáo, nhất định ăn không hết gói đem đi!”
Đại đội trưởng sắp bị con nhóc chết tiệt này làm cho tức chết rồi, một cô gái xinh đẹp thế này, sao lại cứ thích leo cửa sổ trèo tường chứ?
Từ nhỏ đã như vậy, đều là do thằng nhãi Đường Mãn Đồng kia dạy hư.
“Lười đi lấy chìa khóa ạ!”
Đường Niệm Niệm rụt vai, thoát khỏi sự khống chế của đại đội trưởng, mông lại bị ăn một cái tát tàn nhẫn.
“Sao cháu không lười ăn cơm đi? Cháu to gan thật đấy, chuyện lớn như vậy cũng dám nói bừa trên loa, bà đây đánh cho mềm xương!”
Bà cụ Đường chạy tới, đánh vài phát trên người Đường Niệm Niệm, nhưng lực càng ngày càng nhỏ.
Bà ấy cũng nghe thấy cháu gái muốn xây thêm nhà mày khác, con nhóc chết tiệt này thật đúng là không biết trời cao đất dày, thật sự cho rằng xây nhà máy như khai hoang trồng trọt sao, mạnh miệng nói như vậy.
Nếu sau này nhà máy không thể hoạt động được, xem con nhóc thối này để mặt mũi ở đâu đây?
"Không ăn cơm sẽ chết đói đó!"
Đường Niệm Niệm né bàn tay của bà cụ, oán giận một câu.
Cô cũng muốn có cơ thể tự biết quang hợp, nhưng cô không có, nên không ăn cơm sẽ đói, mà cô không chịu nổi cảm giác bị đói bụng đâu.
"Tối hôm qua, chuyện nhà Trương Thập Căn là do cháu làm sao?"
Bà cụ Đường hạ thấp giọng, hỏi.
Con nhóc thối chỉ cần vểnh mông lên thôi, bà liền biết muốn làm chuyện xấu gì, chắc chắn là học phải thói xấu của thằng ranh con Mãn Đồng rồi.
Đường Mãn Đồng đang kiểm tra vớ trong nhà máy vớ, anh ta hắc xì vài cái, lấy khăn tay ra lau mũi, miệng lẩm bẩm: "Người nào nhắc đến mình đấy!"
Bà cụ Đường và đại đội trưởng vẫn còn đang thẩm vấn Đường Niệm Niệm, lúc đầu bọn họ nghĩ hai vợ chồng kia bị quỷ trói trên giường, nhưng sau khi nghe con bé bắt loa lên nói, bọn họ lập tức hiểu ra.
Con bé chết tiệt này, đúng là to gan lớn mật mà!
Đã làm chuyện này rồi còn không lo giấu đi, ngược lại còn bắt loa hô to, sợ người trong thôn không đoán ra được là ai làm sao.
"Không phải mà, buổi tối cháu không ngủ thì làm gì? Làm việc đã rất mệt mỏi rồi!"
Đường Niệm Niệm thề thốt phủ nhận, lý do vô cùng chính đáng, người lười biếng như cô làm sao có thể hơn nửa đêm còn muốn ra ngoài làm việc?
Bà cụ Đường và đại đội trưởng bán tín bán nghi, vẫn cảm thấy là cô không có nói thật.
"Bé Niệm, cháu thật sự muốn xây dựng nhà máy sao?" Đại đội trưởng nhỏ giọng hỏi, ánh mắt có một tia hưng phấn.
Chỉ một mình nhà máy vớ đã giải quyết được vấn đề việc làm cho sáu, bảy mươi người. Đường Thôn có mấy trăm người, bỏ qua mười ba nhà thích khua môi múa mép, cũng còn khoảng hai, ba trăm người, tốt nhất mỗi người đều có việc làm, như vậy toàn bộ người trong thôn đều sẽ có thịt ăn.
"Đúng vậy, là sang năm!"
Đường Niệm Niệm gật đầu, xưởng trưởng Tiền đã nộp bản kế hoạch lên cho cấp trên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm có thể được thông qua.
"Là nhà máy làm gì?" Ánh mắt đại đội trưởng sáng như vầng thái dương.
"Nhà máy máy móc, bác đừng nói ra bên ngoài, đến lúc đó sẽ để anh cả trở về quản lý!"
Đường Niệm Niệm đã sắp xếp trước, cô dự tính sẽ để Đường Kiến Quốc quản lý.
"Được, không nói!"
Đại đội trưởng vui vẻ đến mức muốn bay lên trời, hận không thể cung phụng Đường Niệm Niệm.
Trước đó không lâu, nhờ phúc khí của bé Niệm mà rốt cuộc đứa lớn được chuyển lên làm chính thức, ông ấy đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không ngờ chuyện tốt còn ở phía sau.
Thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng, so với việc làm công nhân bình thường ở một nhà máy, còn không bằng trở lại Đường Thôn quản lý nhà máy.
Đứa con cả quản lý nhà máy máy móc, đứa thứ ba thì quản lý nhà máy vớ, tương lai chắc chắn sẽ không kém. Đại đội trưởng dường như nhìn thấy một tương lai tươi sáng đang đứng vẫy tay về phía ông ấy, ông ấy không kìm được lòng mà cười phá lên.
Đầu óc bà cụ Đường xoay chuyển, nói: "Đến lúc đó cho chú hai của con quay về làm đi, đỡ phải tách ra với thím hai con."
Hai vợ chồng bọn họ một người trong thành, một người trong thôn, một tháng chỉ gặp một lần, bà cụ sợ để lâu sẽ xảy ra vấn đề, vợ chồng vẫn nên ở cùng nhau mới tốt.
Về phần cháu gái Đường Đan Đan, sắp tới phải học cấp ba, trọ ở trường là được rồi.
"Được."
Đường Niệm Niệm đồng ý, kế hoạch của cô cũng là như vậy.
Kiếp trước cha con Đường Mãn Ngân đều gặp chuyện ở nhà máy máy móc Hồng Tinh, trong nhà máy có nhiều người, hoàn cảnh phức tạp, nhà họ Chu có muốn động tay động chân thì cũng vô cùng dễ dàng, quay về Đường Thôn vẫn là an toàn nhất.
"Đi thôi!"
Đường Niệm Niệm nói xong, cô nhảy cửa sổ đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.
"Con nhóc ranh này!"
Bà cụ Đường cười mắng một câu, tâm trạng vô cùng tốt.
Tâm tình đại đội trưởng vui sướng, đi đường gót chân còn không chạm đất.