Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 267




Một phòng trong ngôi nhà này sáng đèn, còn có tiếng nói chuyện.

“Có phải thằng cả đang hét lên không? Xảy ra chuyện gì vậy? Đi xem xem!”

Chắc là người già trong nhà bị đánh thức, trong nhà truyền tới tiếng bước cân, Đường Niệm Niệm bước nhanh tới sân sau, dễ dàng trèo qua tường ra ngoài, chú cháu Đường Mãn Đồng, cả Bách Tuế và Phúc Bảo cũng ra ngoài theo.

“Thằng cả, vợ thằng cả? Hai đứa bị làm sao thế?”

Trong nhà vang lên tiếng kêu sợ hãi của ông cụ, sau đó là gà bay chó sủa, nhà hàng xóm cũng bị đánh thức, có người đi tới xem đã xảy ra chuyện gì.

Đám người Đường Niệm Niệm đã rời đi, chạy ra sau tường nhà họ Đường, ba người họ ngừng lại thở hổn hển, không nói gì cả.

“Đi ngủ!”

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, hơn nửa đêm làm cô mệt chết.

Mười hai hộ gia đình còn lại, tối mai cô lại xử tiếp.

Để họ rút ra được bài học, trước tiên phải lấp kín miệng, sau đó dọa chết bọn họ.

“Niệm Niệm, cháu... Cháu học được mấy cái này ở đâu thế?” Vẻ mặt của Đường Mãn Đồng trông rất khó diễn tả.

Anh ta nhớ rõ mình chưa từng dạy cháu gái những trò như vậy.

“Có năng khiếu, tự học thành tài!”

Đường Niệm Niệm dõng dạc nói, lúc này mới chỉ có vài cái thôi, cô vẫn còn sát chiêu chưa sử dụng đấy.

“Mọi người đừng đụng vào mấy chuyện đó, cháu tự biết!”

Đường Niệm Niệm ghét bỏ trợn mắt nhìn hai người họ, lại ngáp dài.

“Cái đó... Bé Niệm cháu đừng giết người đấy nhé!” Đường Mãn Đồng không thể không nhắc nhở.

Không phải anh ta quan tâm tới chuyện tình nghĩa, mà là sợ cháu gái sẽ gây ra tai họa, dọa chết khiếp cũng không thành vấn đề, nếu dọa ra mạng người sẽ đụng tới cảnh sát.

“Biết rồi!”

Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn trả lời lại, nếu không phải sợ gây ra mạng người, cô cần gì phải tốn nhiều sức như vậy?

Cô lại ngáp, bước vào từ sân sau, chuẩn bị về phòng ngủ.

Đường Mãn Đồng mỉm cười, lại duỗi tay muốn sờ Phúc Bảo, càng nhìn anh ta càng thấy thích con chó trắng này, còn đẹp hơn cả chó Tây Dương.

“Niệm Niệm, cháu lấy con chó này từ đâu ra vậy? Còn không? Chú cũng muốn nuôi một con!”

Đường Mãn Đồng sờ đầu Phúc Bảo trông như tên ‘già dê’, Bách Tuế đứng bên cạnh trừng mắt tới mức b ắn ra lửa, nếu đây không phải chú của cô chủ, nó đã sớm cắn đứt cổ tên lưu manh này rồi.

Phúc Bảo hưởng thụ híp mắt, nó thích bị sờ đầu, rất thoải mái.

Đường Niệm Niệm đã vào nhà, Đường Kiến Thụ khẽ nắm ống tay áo của chú nhỏ, Đường Mãn Đồng không để ý tới anh ta, còn mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn, đừng quấy rầy anh ta đang sờ chó trắng xinh đẹp.

“Chú nhỏ, chú... Chú nhìn cái đuôi của nó đi!”

Đường Kiến Thụ chỉ cái đuôi của Phúc Bảo.

“Cái đuôi có gì đẹp.... Mẹ nó...”

Đường Mãn Đồng mất kiên nhẫn nhìn sang cái đuôi của Phúc Bảo, quay đầu lại, tiếp tục sờ, sau đó anh ta như nghĩ tới gì đó, lại xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Bách Tuế, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai đùi không chịu phấn đấu run rẩy như cầy sấy.

Đường Kiến Thụ hài lòng, không phải chỉ mình anh ta kinh hãi.

“Con nhóc chết tiệt kia, ông đây đập nát mông cháu!”

Đường Mãn Đồng xấu hổ ngừng sờ đầu Phúc Bảo, không dám cử động, cũng không dám rút ra.

Phúc Bảo không vui, nhìn sang anh ta, nhắc nhở anh ta mau sờ, Đường Mãn Đồng lại cho rằng sói trắng tức giận, sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, Đường Kiến Thụ xấu xa đã sớm chạy đi, để lại một mình anh ta đối mặt với sói trắng.

Đường Mãn Đồng và Phúc Bảo, một người một sói, mặt đối mặt, không khí giống như ngưng động lại, không ai nhúc nhích.

Thật ra cũng chỉ có vài phút, nhưng Đường Mãn Đồng lại có cảm giác dài như cả thế kỷ, ngay khi anh ta sắp đứng tim, trong nhà truyền ra tiếng la của Đường Niệm Niệm: “Đi ngủ!”

Bách Tuế và Phúc Bảo vút một cái, phóng qua tường rồi biến mất.

Đường Mãn Đồng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con nhóc chết tiệt đó thật to gan, xem ngày mai ông đây có đập nát mông cháu không!”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, Đường Thôn đã vô cùng náo nhiệt.

Bà cụ Đường, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều chạy tới hóng chuyện, nửa tiếng sau mới tràn đầy sức sống quay về.

“Ông trời có mắt mà, hừ, dám nói xấu bé Niệm nhà tôi, nhất định sẽ không có kết cục tốt!”

Bà cụ Đường đứng trước cổng nhà, giọng vô cùng lớn, có thể truyền xa hai dặm.

“Không sai, bé Niệm nhà chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, chưa từng làm chuyện gì mà phải sợ người khác bàn tán, ông trời cũng không nhìn nổi mà phải ra tay đấy!”

Từ Kim Phượng còn lớn giọng hơn nữa, có thể truyền ra xa ba dặm.

“Bé Niệm bỏ tiền bỏ sức xây nhà máy vớ, mà vẫn bị hất nước bẩn, tim gan phèo phổi đều tan nát, ông trời cuối cùng cũng mở mắt!”

Tuyên Trân Châu chống nạnh, gân cổ hét về phía ngôi nhà xảy ra chuyện, có thể truyền xa ít nhất năm dặm.

Bọn họ đều biết ai là người nói xấu sau lưng, vừa rồi nhìn thấy nhà nói xấu nhiều nhất sợ hãi tới mức mất hồn mất vía, bay nửa cái mạng, ba người mẹ chồng nàng dâu bọn họ rất vui vẻ, cơn tức nghẹn trong lòng mấy ngày nay cũng tiêu tan.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền cả Đường Thôn, cũng nhanh chóng truyền sang thôn khác, cả câu chuyện năm người phụ nữ nhiều chuyện ở thôn Lạc Hà, ngày hôm qua bị ma ám, ban ngày ban mặt cởi sạch quần áo ngoại tình trong rừng trúc, cũng truyền khắp Đường Thôn.