Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 262




Hiệu trưởng còn muốn mời cô đến phòng làm việc ngồi, Đường Niệm Niệm từ chối, tỏ ý công việc cô rất bận bịu, thật sự không thể phân thân.

“Chút nữa còn phải đi bàn công việc với xưởng trưởng Vũ, buổi chiều phải họp với xưởng trưởng Tiền, sau này nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ đến trường thăm hỏi hiệu trưởng sau.”

Nét mặt của Đường Niệm Niệm bí hiểm khó dò, càng nói càng khiến người ta sinh lòng kính nể.

Buổi sáng bàn công việc với xưởng trưởng Vũ, buổi chiều họp với xưởng trưởng Tiền, chẳng lẽ cô chị gái này của Đường Lục Cân chính là lãnh đạo đang đi giám sát công việc?

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bao gồm cả hiệu trưởng.

Ánh mắt bọn họ nhìn Đường Niệm Niệm càng thêm cung kính.

Đường Lục Cân há to miệng, rồi lại ngậm vào, một lúc sau không còn ai thì sẽ hỏi lại chị hai.

Cô bé nhớ rõ ràng chị hai chỉ đi làm ở nhà máy Hồng Tinh, tại sao lúc chị hai nói ra lại cảm giác địa vị rất lớn?

Thấy còn lợi hại hơn cả chủ tịch tỉnh xuống dưới giám sát nữa.

Đường Niệm Niệm buông Trương Ngọc Mai ra, có giáo viên đến mang cô ta đi, dù đã cách thật xa nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của cô ta.

Mặc dù nghe rất thảm nhưng không đáng để đồng tình.

Đường Niệm Niệm khách sáo với hiệu trưởng vài câu, sau đó dẫn Đường Lục Cân rời đi, có mấy lời cô phải dặn dò một chút.

Đến chỗ hẻo lánh, Đường Lục Cân không chờ nổi nữa nên hỏi ra: “Chị hai, không phải chị chỉ đi làm ở nhà máy Hồng Tinh thôi sao?”

“Có làm bên nhà máy Tiền Tiến nữa, chuyện này không quan trọng, chị hỏi em, chuyện Trương Ngọc Mai hại em, em có cảm nghĩ gì?” Đường Niệm Niệm hỏi.

Lòng dạ của cô bé này vẫn rất mềm yếu, cô phải dạy dỗ một chút.

“Em không nên làm quen với mấy người không rõ ràng, cũng không nhìn ra được ý đồ hiểm ác của Trương Ngọc Mai, còn có em quá sơ ý, không phát hiện có sách cấm trong ngăn kéo.”

Đường Lục Cân nghiêm túc tự kiểm điểm lại, nếu ngày đó cô cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện có sách cấm trong ngăn kéo, nếu xử lý sớm thì sẽ không có chuyện sau này.

Đường Niệm Niệm lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Ngoài những cái đó ra, điều em không nên nhất, chính là em có quá nhiều lòng cảm thông, cho chút ân thì sẽ nhận thêm một chút hận[1], em cho Trương Ngọc Mai nhiều đồ như vậy, con bé đó cũng không cảm kích em, trái lại còn sinh ra oán hận, sau này khi em bước vào xã hội, điều kiêng kỵ nhất chính là mềm lòng, trên thế giới này còn nhiều người đáng thương lắm, em giúp chẳng hết đâu, em chỉ cần nhớ một điều thôi.”

[1]Cho chút ân thì sẽ nhận thêm một chút hận: ý chỉ giúp đỡ người khác là chuyện tốt nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều sẽ khiến họ bị lệ thuộc và khi ngừng giúp đỡ thì họ sẽ trở ghen tị, hận thù.

“Điều gì, chị hai?”

Đường Lục Cân khiêm tốn nghe giảng.

“Người mang lại lợi ích cho em thì em có thể giúp một chút, còn nếu không mang lại lợi lộc gì thì đừng để ý tới!”

Đường Niệm Niệm không hề cảm thấy mình là kẻ hám lợi, có giúp người hay không đều hoàn toàn xuất phát từ lương tâm.

Cô cũng không phải là Bồ Tát, không cần phải phổ độ chúng sinh, chỉ cần quản tốt chính mình là được.

Đường Lục Cân khẽ gật đầu, một mực nhớ kỹ lời chị hai –

Người mang tới chỗ tốt mới giúp, không mang lại lợi lộc gì thì không cần để ý tới.

Lời chị hai nói quả thật là lời vàng ý ngọc, Trương Ngọc Mai học không tốt bằng cô, gia cảnh cũng không bằng cô, trong cuộc sống cũng không giúp được gì cho cô, trước đó cô quá ngốc rồi, sao lại giúp kẻ vong ân bội nghĩa đó cơ chứ?

Đường Lục Cân xấu hổ đến mặt đỏ rần, cô bé muốn ghi lại hết những lời vàng ý ngọc của chị hai vào trong cuốn sổ nhỏ, lúc rảnh sẽ lấy ra xem, sau đó khắc ghi vào trong lòng.

“Nhớ kỹ là được, chị đi đây!”

Đường Niệm Niệm vỗ vai em gái, chuẩn bị rời khỏi.

“Chị hai, con rắn kia là chị nuôi sao?”

Đường Lục Cân vô cùng tò mò về con rắn nhỏ nghe hiểu lời của chị hai.

“Bắt được trên đường.”

Đường Niệm Niệm lên tiếng bác bỏ, sau đó sải bước đi.

Cô về lại Đường Thôn, vài ngày không nhìn thấy bà cụ nhỏ, cô có hơi nhớ rồi.

Bà cụ Đường lúc này cũng nhắc tới Đường Niệm Niệm, nhưng không phải vì nhớ, mà là vì gần đây trong thôn có không ít lời đồn, từ ngoài thôn truyền tới, nói Đường Niệm Niệm có thể tìm được công việc 98 đồng ở nhà máy Hồng Tinh, là vì cô có quan hệ không đứng đắn với xưởng trưởng, bằng không tuổi cô còn quá trẻ, dựa vào cái gì lại cầm được tiền lương cao như vậy?

Hơn nữa dựa vào cái gì mà mượn được tiền của xưởng để mở nhà máy vớ chứ?

Lời đồn truyền đi vô cùng nhanh, chưa tới một ngày đã lan truyền tới mức nóng hổi bỏng tay.

Không chỉ ở Đường Thôn, mấy thôn bên cạnh cũng truyền tới, đã vậy còn một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền lại càng thêm vô lý, thậm chí còn nói Đường Niệm Niệm mỗi ngày đều vào thành phố để đi quyến rũ đàn ông.

Thường xuyên nhìn thấy cô ở chung với những người đàn ông khác nhau, quan hệ cũng rất mập mờ, nhất định họ đều bị cô cám dỗ, những lời đồn đó truyền đi như thể được tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người tin vào nó.

Dù sao Đường Niệm Niệm lấy tiền để mở nhà máy vớ là thật, nhận lương 98 đồng cũng là thật, cứ ba ngày cô lại vào thành phố lại càng thật hơn nữa.

Một cô gái nông thôn mười bảy tuổi, dựa vào năng lực gì chứ?

Còn không phải dựa vào nhan sắc và cơ thể à?

Đa số mọi người đều cho là vậy, bọn họ đều không tin Đường Niệm Niệm có năng lực xuất sắc gì, chắc chắn phất lên nhờ đàn ông.

Lời đồn ở Đường Thôn lại khá tốt, phần lớn mọi người đều cảm kích Đường Niệm Niệm mở nhà máy nên cũng không lan truyền lời đồn.

Nhưng trong thôn nào cũng sẽ có một ít “phân chuột”, âm thầm thảo luận không ít, có vài lời truyền tới tai của người nhà họ Đường, bà cụ Đường tức muốn chết, hận không thể cắt đi đầu lưỡi của mấy người nhiều chuyện đó.

Nhưng bà cụ Đường biết rõ, một khi bà ấy tới cửa làm ầm ĩ, thì sẽ giống như bà ấy đang chột dạ, nhưng loại đồn đại bẩn thỉu như này, bà ấy lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cháu gái, lại càng lo cho Thẩm Kiêu đang ở quân đội, sợ sẽ vì vậy mà ghét bỏ cháu gái.

“Cái loại không biết xấu hổ, đừng để bà đây bắt được, bà đây nhất định sẽ xé nát cái miệng đó của cô ta!”

Bà cụ Đường tức đến mức nổi lên mấy vết lở trong miệng, đến cơm cũng không có tâm trạng ăn, những lời đồn đại kia cũng đâu nói trước mặt bà ấy, dù bà ấy tìm tới cửa làm loạn, những người kia chỉ cần cắn chết không thừa nhận là được.

Bà cụ Đường tức tối cắn một miếng thịt, tức chết bà mà.

Trương Mãn Nguyệt bà lăn lộn mấy chục năm trong đại đội còn chưa bị thua thiệt lớn như vậy!

“Lão đại, chút nữa con gọi điện cho Mãn Ngân, kêu con bé Niệm trước hết đừng quay về, ở vài ngày trong thành phố đi.”

Bà cụ Đường lo cháu gái nghe được những lời đồn này sẽ tức giận, bà ấy phải nghĩ cách, tiêu diệt mấy lời đồn này, sau đó sẽ kêu cháu gái quay về.

“Dạ!”

Đường Mãn Kim khẽ gật đầu, ông ấy cũng rất tức giận, nhưng ông ấy không nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có thể để cho bản thân buồn phiền.

“Mẹ, chuyện này không nên giấu con bé Niệm, con bé còn thông minh hơn chúng ta, nhất định sẽ có biện pháp!”

Tuyên Trân Châu cảm thấy nên kêu Đường Niệm Niệm quay về, bọn họ không giải quyết được chuyện này, nhưng Đường Niệm Niệm nhất định sẽ giải quyết được.

“Kêu con bé quay về để tức giận à? Con đừng có nói bậy gì đó, để mẹ suy nghĩ.”

Bà cụ Đường khinh bỉ liếc qua, sau đó gõ gõ vào não, nghĩ đến nỗi đầu bà đau lên.