Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 235




Bà cụ Đường vẩy một chén rượu lên mộ, cũng không đốt vàng mã, hiện tại không cho phép mê tín dị đoan, nếu đến thăm mồ mả tổ tiên thì bà cũng chỉ dám lén lút thắp một cây nhang, đốt ít vàng mã thôi. Bà không muốn mạo hiểm chỉ vì một kẻ ngu xuẩn như Đường Ngũ Cân, dùng vài chén rượu cũng đủ rồi.

Từ Kim Phượng còn đang khóc, từ sau khi biết tin Đường Ngũ Cân chết, nước mắt bà ấy chưa bao giờ ngừng rơi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt vô cùng kém.

"Người đã hạ táng rồi, về sau trong nhà ai cũng không được nhắc tới Đường Ngũ Cân, cũng không được rơi một giọt nước mắt nào cho nó nữa. Nhìn mẹ làm gì? Mẹ nói chính là con đó, mỗi ngày chỉ biết khóc, ngày tháng tốt lành cũng không phải để con khóc tang, là do Đường Ngũ Cân nó tự tìm đường chết, oán hận ai đây? Nó chết cũng đã chết, không thể để ảnh hưởng đến nhà họ Đường được. Nếu Từ Kim Phượng con không thể nghĩ thông, vậy ngay lập tức cút về nhà mẹ đẻ đi!"

Ngữ khí bà cụ Đường mang thái độ răn dạy, để cho Từ Kim Phượng khóc than hai ngày đã là sự khoan nhượng cuối cùng của bà rồi.

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, bà ấy cũng không phải là mẹ chồng không có tình người, nhưng nếu vẫn cứ khóc lóc sướt mướt như thế thì cũng đừng trách tại sao bà ấy không khách khí.

Từ Kim Phượng khụt khịt vài cái, ép mình nuốt nước mắt vào trong, bà không dám tỏ ra yếu ớt dựa vào chồng nữa, bà nhanh chóng đứng lên, lưng đứng thẳng tắp, nhìn tinh thần cũng có vẻ tốt hơn không ít.

"Con đã xin nghỉ hai ngày ở nhà máy vớ rồi, nếu không muốn làm nữa thì giao công việc ra đi, trong thôn còn có người người muốn giành lấy!"

Giọng điệu bà cụ Đường lạnh lùng, bà ấy thật sự không nhìn nổi Từ Kim Phượng nữa.

Lúc trước khi cưới Từ Kim Phượng, bà ấy cũng không quá vừa lòng, nhưng lúc đó trong nhà nghèo khó, đứa con trai cả cũng không có gì nổi bật nên không cưới người tốt hơn được. Tuy rằng Từ Kim Phượng có chút ngu ngốc, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, như bên trong con người nhỏ nhắn ấy ẩn chứa một sức mạnh to lớn.

Nhưng mà cho dù có không thích con dâu trưởng, nhưng bà cụ Đường cũng không cố ý gây khó dễ, việc Từ Kim Phượng sinh một lúc bốn đứa con gái, bà ấy không để tâm cũng không nói gì, những lần ở cữ bà ấy đều chăm sóc tận tâm tận lực.

Chỉ là bà cụ Đường không nhìn nổi việc Từ Kim Phượng khóc lóc không dứt, bộ dạng không có tiền đồ, ngày thường cũng không cho sắc mặt tốt.

"Mẹ, buổi chiều con sẽ đi làm."

Từ Kim Phượng thở nấc lên, lồng ngực không còn đau, công việc chính là mạng sống của bà ấy, có đánh chết bà ấy cũng sẽ không từ bỏ việc này.

Bà cụ Đường hừ một tiếng, nói nhẹ thì nghe không vô, thế nào cũng phải mắng vài câu mới chịu được. Nếu bà không quản cái nhà này, gia đình đã sớm tan nát rồi!

"Thằng cả, buổi chiều con cũng phải đi làm, chết thì cũng đã chết rồi, còn sống thì phải tiếp tục sống."

"Con biết ạ."

Đường Mãn Kim thành thật trả lời.

"Xuống núi!"

Giọng điệu bà cụ Đường hét lên cực kỳ lớn, bà ấy xoay người đi về phía trước, mấy người Đường Mãn Kim đuổi theo phía sau.

Sau khi Đường Ngũ Cân chết ba ngày, Tề Quốc Hoa vẫn chưa trở lại, tro cốt của Dương Hồng Linh vẫn còn đặt trong ủy ban thôn.

Cuộc sống trong nhà họ Đường vẫn như thường ngày, cái tên Đường Ngũ Cân trở thành sự cấm kỵ ở trong nhà, không còn ai nhắc tới cô ta.

Đường Niệm Niệm đang chuẩn bị vào thành, Bát Ca bỗng gọi điện tới, nói rằng lão Chu ở Ô Thành chuẩn bị vận chuyển máy móc đến, nói cô bớt chút thời gian qua đó xem.

"Bà nội, ngày mai con sẽ vào thành."

Lúc ăn cơm tối, Đường Niệm Niệm nói.

"Lần này đi bao nhiêu ngày?" Bà cụ Đường quan tâm hỏi.

"Cũng không biết nữa, nhiều lắm là một tuần."

Đường Niệm Niệm không nói chính xác một con số, cô cũng không biết bao nhiêu ngày sẽ làm xong, dù sao cũng sẽ không vượt quá một tuần.

Buổi sáng ngày hôm sau, bà cụ Đường chiên trứng nấu cơm, bà cho ba quả trứng, sau đó bỏ một ít hành vào, màu sắc và hương vị đều thơm nức.

Bà cụ lại đi ra vườn cắt thêm không ít rau dưa, bỏ tràn đầy sọt, để Đường Niệm Niệm cầm theo đưa cho Đường Mãn Ngân.

Sau khi ăn điểm tâm, Đường Niệm Niệm đạp xe đi, cô đạp xe khá chậm, cũng không có gì nóng vội.

"Gâu gâu..."

Còn cách huyện thành hai mươi dặm đường nữa, ước chừng lúc này khoảng chín giờ, bỗng có mấy con chó xuống hiện trên đường, hướng về Đường Niệm Niệm kêu lên vài tiếng.

Trên đường cái không có ai, Đường Niệm Niệm thả Bách Tuế ra, để nó đi phiên dịch.

"Gâu... Có người xấu bắt Lục Cân đi!"

Bách Tuế và mấy con chó nói gì đó, chốc lát sau, nó sốt ruột kêu lên.

Nhất thời gương mặt Đường Niệm Niệm trầm xuống, không ngờ Hà Chí Thắng dám ra tay với Đường Lục Cân.

Cô tìm một chỗ không người, lấy ra một chiếc xe tải từ trong không gian, lái xe vào thành.

Lúc này, Đường Đông Cường ở trong trường học gấp đến độ xoay vòng vòng, đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Vừa rồi người của Các Vĩ Hội đột nhiên xông vào trường học, lấy ra một cuốn sách cấm từ trong ngăn kéo của Đường Lục Cân, nhóm người này lập tức dẫn Đường Lục Cân đi, giáo viên của bọn họ cũng chưa kịp nói câu nào.

"Đông Cường, nhanh chóng thông báo cho người nhà của em đi!"

Giáo viên cũng vô cùng sốt ruột, anh ấy biết những người trong Cát Vĩ Hội thối tha như thế nào, một cô gái như hoa như ngọc như Đường Lục Cân mà rơi vào trong tay những người này thì cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Em muốn gọi điện thoại."

Rốt cuộc Đường Đông Cường cũng tỉnh táo lại, cậu bé nghĩ tới chị hai.

Bản lĩnh chị hai rất lớn, nhất định có thể cứu Lục Cân ra ngoài.

"Tới đây!"

Giáo viên dẫn Đường Đông Cường đi gọi điện thoại, anh ấy còn muốn nhờ hiệu trưởng đến thương lượng với người bên Cát Vĩ Hội, trước giờ Đường Lục Cân vẫn luôn ngoan ngoãn, sao có thể xem sách cấm được?

Thậm chí anh ấy còn cảm thấy đám người Cát Vĩ Hội kia là những tên khốn, chính là hướng về phía Đường Lục Cân mà tới, sách cấm chỉ là thứ để bọn họ lấy cớ thôi.

Đường Đông Cường bấm số gọi về chỗ ở của Đường Niệm Niệm, nhưng thím bắt máy nói không có người ở đây, cậu bé không dám gọi về Đường Thôn, sợ sẽ khiến bà nội lo lắng.

Cậu bé nghĩ một hồi, cuối cùng đành phải gọi đến xưởng Hồng Tinh để tìm cha.

"Lục Cân bị Cát Vĩ Hội bắt đi rồi? Đã bị bắt đi bao lâu rồi? Tại sao lại bị bắt?"

Trước mắt Đường Mãn Ngân tối sầm lại, giống như trời sụp xuống. Người Cát Vĩ Hội không phải là thể loại tốt lành gì, cháu gái của ông ấy vào phải hang sói rồi!

"Bị bắt đi hơn mười phút trước rồi, cha, cha mau đi tìm chị hai đi!"

Đường Đông Cường gấp đến độ khàn cả giọng.