Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 231




Từ Kim Phượng gửi đến năm mươi quả trứng gà, hai cân đường đỏ. Bà ta lấy hai mươi quả trứng gà, một cân đường đỏ, còn lại để cho Đường Ngũ Cân ăn, thím Trương cảm thấy bà ta vẫn là người có lương tâm, nếu đổi thành những người khác, tuyệt đối sẽ lấy cho mình hơn phân nửa.

Sắc mặt Đường Ngũ Cân trắng bệch, không có chút sức sống nằm ở trên giường, cô ta vẫn không nhúc nhích, nằm giống như tử thi.

Từ sau khi cô ta trở về từ trạm y tế thì luôn là cái dạng này, nếu thím Trương không tới chăm sóc cô ta, ngay cả nước cô ta cũng không uống, tròng mắt không chuyển động, nếu không phải ngực vẫn còn phập phồng thì không có khác biệt gì với xác chết.

"Ăn cái này đi, vừa rồi mẹ cháu gọi điện tới đây, để thím khuyên cháu nghĩ thoáng hơn một chút, bồi bổ cơ thể cho tốt, sau đó tìm một người đàn ông lương thiện mà gả, cha mẹ cháu vẫn nhớ tới cháu đấy, mau ăn đi!"

Thím Trương nhìn bộ dạng này của cô ta cũng có chút thương hại, bà ta đem một chén trứng gà hầm đường đỏ tới đặt lên bàn, đỡ Đường Ngũ Cân lên để đút cho cô ta ăn.

Khi chạm vào mảnh xương cốt rắn chắc sau lưng Đường Ngũ Cân, một chút thịt cũng không có, thím Trương không khỏi lắc đầu, hạ quyết tâm sau này phải dạy tốt con gái, tuyệt đối không thể ngu xuẩn giống người này.

Đường Ngũ Cân nuốt từng ngụm từng ngụm chén trứng gà hầm đường đỏ, thím Trương lau mặt cho cô ta, sau đó đỡ cô ta nằm xuống rồi đi ra bên ngoài rửa chén.

"Hà Quốc Khánh đang ở đâu rồi?"

Đường Ngũ Cân mở miệng, âm thanh khàn khàn như hai tờ giấy thô ráp ma sát vào nhau.

Thím Trương nhăn mày lại, đã biến thành cái dạng này rồi mà còn nhớ thương kẻ vương bát đản lòng dạ hiểm độc như Mắt Kính Nhỏ kia sao, thật ngu hết thuốc chữa mà.

"Mỗi ngày đều ở trong phòng của Liễu Tịnh Lan."

Thím Trương ăn ngay nói thật, Hà Quốc Khánh không làm việc, mỗi ngày đều tới chỗ Liễu Tịnh Lan chơi bời, đến thể diện cũng không cần nữa.

Biểu tình của Đường Ngũ Cân vô cùng bình tĩnh, câu trả lời không ngoài ý muốn.

"Thím Trương, giúp cháy gửi lời tới mẹ cháu, nói rằng cháu xin lỗi bà."

"Cháu mau nhanh chóng tịnh dưỡng cơ thể cho tốt, trong lòng cha mẹ con vẫn còn có cháu, dù sao cũng là người một nhà với nhau!" Thím Trương khuyên nhủ.

Có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để nhờ bà ta chăm sóc, hiển nhiên là vợ chồng Từ Kim Phượng vẫn còn nhớ thương đứa con gái này.

"Được."

Đường Ngũ Cân khẽ gật đầu, vẻ mặt hờ hững, trong mắt không có một chút sắc thái.

Thím Trương còn tưởng rằng cô ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, còn tính ngày mai sẽ gọi điện thoại cho Từ Kim Phượng để nói một tiếng, để giúp Từ Kim Phượng vui vẻ.

"Nước ấm thím đã đổ đầy rồi, đừng uống nước lạnh, có việc thì cứ kêu một tiếng!"

Thím Trương phải về nhà, bà ta dặn dò một phen.

Đường Ngũ Cân ngoan ngoãn nghe lời, thím Trương yên tâm rời đi, đóng cửa lại.

Trời bên ngoài đã tốt, trong các căn chòi sáng lên ánh đèn, mùi thức ăn lượn lờ trong không khí, còn có âm thanh nói chuyện. Trong phòng Đường Ngũ Cân im ắng, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

Cô ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt bụng, ánh mắt ngày càng nồng đậm sự oán hận.

Cô ta không có sau này.

Bác sĩ trong trạm y tế đã nói, cơ thể cô ta bị hư tổn, sau này không thể có con được nữa.

Hà Quốc Khánh, Liễu Tịnh Lan!

Cô ta sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam cẩu nữ này!

Đường Ngũ Cân hung hăng cắn chặt răng, máu chảy xuống nhiễm đỏ hàm răng, nhưng cô ta không cảm thấy đau.

Bầu trời đã tối đen, ngọn đèn trong những căn chòi dần tắt, sự im ắng dần bao trùm.

Đường Ngũ Cân mò mẫm xuống giường, cô ta mặc quần áo, cần lấy cái búa, là thứ cô ta dùng để chẻ củi, có chút cùn nhưng không sao, cô ta có thể mài bén.

Bóng dáng Đường Ngũ Cân phản chiếu dưới ánh trăng gầy gò đến dọa người, xương gò má cao, vừa già lại vừa mang điềm xấu, cô ta cầm theo búa, đi ra ngoài mài từng chút một, âm thanh ma sát của chiếc búa đặc biệt chói tai trong ban đêm.

Nhưng không ai nghe thấy, người ở trong trường ban ngày phải lo làm việc, mệt không chịu được, vừa nằm xuống đã ngủ say như lợn chết, cho dù có là sét đánh thì cũng không tỉnh dậy.

Tốc độ Đường Ngũ Cân mài búa ngày càng nhanh, dần dần, lưỡi búa cùn dần trở nên sắc bén, đao phong bức người.

Cô ta cầm búa, giơ lên dưới ánh trăng, vô cùng hài lòng.

Trong nông trường lúc này cực kỳ im ắng, mơ hồ có thể nghe được tiếng ngủ ngáy hoặc âm thanh nói mớ. Đường Ngũ Cân cầm theo búa, chậm rãi đi về hướng căn chòi của Liễu Linh Lan, lưỡi búa đặc biệt phát quang trong đêm tối.

Cửa căn chòi của Liễu Tịnh Lan để đóng hờ, buổi tối bọn họ ít khi đóng cửa bởi vì không biết nửa đêm có ai tới cửa hay không, nếu đóng cửa thì không tiện lắm.

Có ba người nằm ngủ trên giường, là Liễu Tịnh Lan, Hà Quốc Khánh, còn có Dương Hồng Linh.

Giống như thím Trương nói, ba người này không biết xấu hổ nữa rồi.

Kỳ thật Liễu Tịnh Lan đã thấy phiền chán Hà Quốc Khánh, nhưng không chống đỡ nổi sự mặt dày mặt dạn của người này, mỗi ngày đều ở lại chỗ cô ta, đuổi cũng không chịu đi.

Nhìn thấy trên giường có ba người đang ngủ, lửa giận trong lòng Đường Ngũ Cân bỗng chốc bùng phát, cô ta chậm rãi nhấc búa đi tới bên giường.

Hà Quốc Khánh ngủ ở bên ngoài, ở giữa là Liễu Tịnh Lan, trong cùng là Dương Hồng Linh, quần áo của ba người đều không chỉnh tề, trong phòng còn tràn ngập một cỗ hương vị hoan ái.

Ánh trăng len lỏi từ cửa sổ chiếu vào, vừa đúng lúc chiếu lên người Đường Ngũ Cân, ánh trăng phản xạ trên lưỡi búa, chợt lóe lên.

Người đầu tiên tỉnh lại là Hà Quốc Khánh, anh ta vừa mở mắt ra, nhìn thấy bên giường có người, còn tưởng là tới tìm Liễu Tịnh Lan, anh ta chuẩn bị đứng lên nhường vị trí, nhưng rất nhanh anh ta đã nhận ra điều không thích hợp, cũng thấy rõ ràng người tới là Đường Ngũ Cân.

"Ngũ Cân? Cô tới làm gì?"

Hà Quốc Khánh bị dọa sợ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, anh ta nhìn thấy cây búa trên tay Đường Ngũ Cân, theo bản năng anh ta chạy vọt ra bên ngoài.

"Aaa..."

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mọi người trong nông trường bừng tỉnh, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, có một vài người đã mặc xong quần áo, vội chạy đến xem xét.