Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 214




Liễu Tịnh Lan dưới tay cô ta liền như một con gà chết, căn bản không có sức phản kháng, gương mặt thanh tú lập tức liền bị tát sưng thành đầu heo, nhìn không ra mặt mũi thật sự.

"Đường Ngũ Cân, cô dừng tay, buông Tịnh Lan ra!"

Hà Quốc Khánh xông lại, muốn cứu người trong lòng.

Động tác của Đường Ngũ Cân dừng lại, Hà Quốc Khánh đối với cô ta có ảnh hưởng quá lớn, tạo thành phản xạ có điều kiện, nghe thấy lời nói của người đàn ông này, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là nghe lời.

"Hà Quốc Khánh đã đăng ký kết hôn với cô rồi, gọi cô cả tên lẫn họ, gọi người ta là Tịnh Lan, các người ai là vợ chồng với nhau thế!"

Đường Niệm Niệm chỉ sợ thiên hạ không loạn, giờ phút này bên trong công trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người vây quanh, cô nói những lời này mọi người đều có thể nghe thấy.

Đường Ngũ Cân do dự một lúc, lập tức trở nên hung ác, đẩy Hà Quốc Khánh ra, khiến anh ta ngã xuống, bốn chân chổng lên trời.

Bởi vì Đường Ngũ Cân nhớ lại, từ sau khi cô ta đến nông trường, Hà Quốc Khánh chưa từng gọi cô ta là Ngũ Cân, đều là gọi cả tên lẫn họ.

Nếu như không có Liễu Tịnh Lan đem ra so sánh, Đường Ngũ Cân vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ cô ta biết, Hà Quốc Khánh không phải không gọi, mà là không muốn gọi cô ta là Ngũ Cân.

"Lẳng lơ, tao xé xác mày!"

Đường Ngũ Cân hận Liễu Tịnh Lan đến tận xương tủy, ra tay không lưu tình chút nào.

Vài tiếng vải vóc bị xé nát vang lên, trên người Liễu Tịnh Lan không còn mảnh vải, trong nháy mắt xuân quang lộ ra ngoài.

Trong không trung, vài miếng vải bay lả tả, mấy người đàn ông tướng mạo hèn mọn vui vẻ nhảy dựng lên, đi giật những mảnh vải này, sau khi cướp được còn đặt ở dưới mũi ngửi, động tác cực kỳ hèn mọn.

"Thả tôi ra, Quốc Khánh, cứu em!"

Liễu Tịnh Lan cực kỳ sợ hãi, hai tay ôm thật chặt lấy thân thể, không thể tiếp tục nữa, cô ta còn muốn gả cho Chu Tư Nhân.

Nếu như thanh danh bị hủy thì cô ta sẽ không có cơ hội nữa.

"Đường Ngũ Cân, cô mau dừng tay, có chuyện từ từ nói!"

Hà Quốc Khánh lảo đảo chạy tới, chỉ có điều, một viên đá đột nhiên bắn tới, bắn trúng đầu gối của anh ta.

"A..."

Hà Quốc Khánh ngã sấp mặt, một hồi lâu sau cũng không đứng lên được.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh thu tay lại, tiếp tục xem trò hay.

Đường Ngũ Cân đã điên lên rồi, như là dã thú, xé đồ của Liễu Tịnh Lan.

Cô ta dùng biện pháp làm nhục phụ nữ hữu hiệu lại trực tiếp nhất nông trường đó là lột sạch quần áo.

"Mày thích lẳng lơ như thế cơ mà, tao giúp mày!"

Gương mặt đen gầy của Đường Ngũ Cân trở nên vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng, rất nhanh liền xé hết.

Liễu Tịnh Lan bất lực co ro người lại, muốn dùng đất vàng che bản thân, nhưng căn bản làm không được, cô ta không dám động.

Sợ lộ ra càng nhiều chỗ nhạy cảm.

"Da dẻ trắng nõn, phụ nữ trong thành đúng là trắng nõn!"

"Người phụ nữ này phạm tội lưu manh à?"

"Bản thân thường xuyên xem sách dâm ô, chính là tội lưu manh!"

"Thật đúng là kẻ lẳng lơ, đọc sách dâm ô làm chi, ngứa thì tìm tôi!"

...

Một đám đàn ông nói lời nói thô tục không chút kiêng kỵ, con mắt cũng không hề cố kỵ mà nhìn chằm chằm vào Liễu Tịnh Lan, có mấy người còn đến gần, muốn nhìn cho rõ hơn chút.

"Đừng nhìn, mau cứu tôi..."

Liễu Tịnh Lan cảm nhận được ánh mắt dâm tà của những người đàn ông này, cực kỳ sợ hãi, thân thể run rẩy ở dưới cái nhìn chằm chằm của vạn người, tựa như là con cừu nhỏ rơi vào trong bầy sói.

Vừa bất lực vừa đáng thương.

Nhưng Đường Niệm Niệm không có chút đồng tình với người phụ nữ này, cô thấy cực kỳ vui vẻ.

Hôm nay Đường Ngũ Cân khiến cô hơi thay đổi cái nhìn rồi.

Làm tốt lắm!

Nhưng không có phần thưởng!

“Mày rụt người lại làm gì! Dám gian díu với người đàn ông của tao thì cứ thoải mái lộ ra đi, bà đây thành toàn cho mày!”

Đường Ngũ Cân vô cùng hả giận, nhưng khi nhìn thấy da thịt trắng nõn của Liễu Tịnh Lan, cô ta lại nổi giận.

Một tháng trước, cô ta cũng rất trắng, hiện tại lại bị con đi*m này gọi là bà thím.

Đường Ngũ Cân vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi cấu xé tay chân Liễu Tịnh Lan, không cho cô ta cuộn tròn người lại, cô ta muốn để Hà Quốc Khánh nhìn rõ, người phụ nữ anh ta thích đê tiện tới cỡ nào.

Liễu Tịnh Lan không thể cuộn tròn lại được, hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người, không một thứ gì che đậy.

Đàn ông vây tới càng lúc càng gần, thậm chí còn có người sàm sỡ.

“Không được... Buông tôi ra... Cứu mạng với!”

Liễu Tịnh Lan khóc lóc kêu la, nhưng không ai đồng cảm với cô ta.

Đây là nông trường, ai cũng là người tới cải tạo, không ai có dư lòng đồng cảm.

“Đường Ngũ Cân, cô buông Tịnh Lan ra, nếu không chúng ta ly hôn!”

Hà Quốc Khánh cuối cùng cũng bò dậy được, đẩy đám người đông đúc ra, chật vật chen vào, nhìn người trong lòng mình bị Đường Ngũ Cân cưỡi lên, khóc lóc thút thít như chú cừu con, tầm mắt anh ta tối sầm lại, suýt chút nữa hộc máu.

Nữ thần anh ta cẩn thận yêu quý, giờ đây lại nằm dưới bùn đất, bị những người đàn ông dơ bẩn trong nông trường tùy tiện chạm vào, còn bị nhìn thấy hết, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng lộ rõ.

Cảm giác của anh ta vào lúc này giống như tiên nữ cao cao tại thượng ngã xuống đầm lầy, còn bị bao phủ mới một lớp bùn đen, lại không còn chút tiên khí nào.

Mặc dù tâm trạng của Hà Quốc Khánh rất phức tạp, nhưng dù sao Liễu Tịnh Lan cũng là nữ thần anh ta yêu mến, anh ta không chút nghĩ ngợi lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp.

Lúc này Đường Niệm Niệm không đổ thêm dầu vào lửa nữa, Liễu Tịnh Lan đã như vậy rồi, nếu cô lại đổ thêm dầu vào lửa, e là sẽ có án mạng.

Cô vẫn còn muốn xem kịch hay thêm vài ngày nữa đấy!

“Đều vây quanh chỗ này làm gì? Không đi làm việc đi?”

Người phụ trách nông trường bước tới, là một người đàn ông cao lớn thô kệch, đeo hồng tụ chương, ở tuổi tứ tuần, dáng người không cao nhưng tướng mạo vô cùng hung ác, ông ta họ Chu, không ai biết chính xác tên, mọi người đều gọi ông ta là Chu Bái Bì[1].

[1]Bái Bì: thường ám chỉ sự bóc lột tàn nhẫn