Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 212




Chu Tư Nhân giật nảy mình, run lên một cái, ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn anh ta vừa nãy còn lạnh hơn cả tảng băng, thậm chí trong nháy mắt nào đó anh ta cho rằng người phụ nữ này sẽ giết anh ta.

Khẳng định là anh ta nghĩ sai rồi, Đường Niệm Niệm chẳng qua là một con nhóc nông thôn, cho dù đi theo ông nội thợ săn học được chút quyền cước, cũng chỉ có chút bản lãnh này, lần này bởi vì anh ta khinh địch nên mới chịu thiệt, chờ anh ta nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, nhất định có thể lấy được hồ lô ngọc.

Chu Tư Nhân tràn đầy niềm tin, anh ta chuẩn bị vào thành tìm Hà Chí Thắng, ông nội nói người này có thể lợi dụng, rất có thế lực ở Chư Thành, nhất định có thể giúp được anh ta.

"Phi, bề ngoài giống người, làm chuyện thì ngay cả súc sinh cũng không bằng!"

Bà cụ Đường hung hăng xì một tiếng về phía anh ta, sau đó hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tuyên Trân Châu cùng Từ Kim Phượng xì một tiếng về phía anh ta, còn hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó chạy chậm đuổi theo bà cụ Đường, mẹ chồng nàng dâu ba người chạy tới nhà máy vớ.

Còn phải đi làm kiếm tiền nữa!

Sắc mặt của Chu Tư Nhân rất khó coi, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, anh ta nhịn!

"Shh."

Trên mặt đau rát, Chu Tư Nhân hoàn toàn không có hứng thú với Đường Niệm Niệm nữa, loại cọp cái này anh ta không hưởng nổi, cho dù có đẹp như tiên anh ta cũng không cần.

Vẫn là mau chóng lấy được hồ lô ngọc rồi rời đi, anh ta không muốn ở cái chỗ chết tiệt này một giây một phút nào.

Chu Tư Nhân nhấc chân lên, còn chưa đi mấy bước, cái ót truyền đến đau nhức kịch liệt, anh ta trở tay đè ót, không bao lâu sau, máu sền sệt chảy qua kẽ tay

"Ai?"

Chu Tư Nhân tức giận đến kêu to, sao có thể có người dám ám toán anh ta.

Ai to gan lớn mật như vậy?

Chu Tư Nhân sắp tức điên lên, kêu nửa ngày, cũng không thấy hung thủ, các thôn dân làm việc trong ruộng mặc dù biết nhưng bọn họ khẳng định không nói.

Trong ngoài bọn họ vẫn phân biệt rõ.

Đường Cửu Cân đắc ý hừ một tiếng, giấu ná cao su vào trong quần áo, nghênh ngang bước đi.

Chu Tư Nhân đến chỗ thầy lang băng bó vết thương, kết quả một trận thao tác của thầy lang thiếu chút khiến anh ta ngất.

Thầy lang nắm một vốc tro từ lòng bếp ra, liền rịn lên trên vết thương của anh ta, Chu Tư Nhân bị dọa đến vội vàng tránh đi, đồ vật bẩn như thế nếu dính vào trên vết thương khẳng định sẽ bị nhiễm trùng, nói không chừng anh ta còn không giữ được cái mạng nhỏ này.

"Không có thuốc cầm máu sao?"

Chu Tư Nhân giọng điệu không tốt lắm, liên tiếp gặp khó khăn, khiến anh ta vốn không kiên nhẫn mấy, dần dần trở nên nóng nảy.

"Đây!"

Tính tình của thầy lang cũng không tốt, ông ấy đều cầm máu như thế, hiệu quả vô cùng tốt, thiếu gia quý giá trong thành này, ông ấy hầu hạ không nổi.

"Tôi đến trạm y tế!"

Chu Tư Nhân tức giận, đứng dậy bỏ đi, mụ nội nó, cả đám đều ức hiếp anh ta, chờ anh ta lấy được hồ lô ngọc, anh ta nhất định phải cho những kẻ nông thôn này biết mặt!

Thầy lang cũng không quan tâm đến anh ta, nhét tro vào lại lòng bếp.

Chu Tư Nhân vác cái đầu vỡ, cắn răng nghiến lợi đi về phía công xã, lộ trình hơn mười dặm khiến anh ta đi mệt muốn chết, chờ anh ta xử lý xong vết thương, lại phải đi hơn mười dặm đường trở về, sau một phen trầy trật, Chu công tử quý giá rốt cục không chịu nổi, ngã xuống giường hôn mê, còn phát sốt, nhưng không ai quan tâm đến anh ta.

Trở lại bên phía Đường Niệm Niệm, cô đạp xe đi nông trường, xa xa liền thấy đất vàng bay đầy trời, trong hố sâu đều là người, loay hoay khí thế ngất trời, cô đứng ở phía trên, dò xét một vòng, thấy được Đường Ngũ Cân, còn nhìn thấy Hà Quốc Khánh và Liễu Tịnh Lan.

Hà Quốc Khánh đang giúp Liễu Tịnh Lan làm việc.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng lên, quả nhiên không khiến cô thất vọng.

Liễu Tịnh Lan được phân khối đất, dùng cuốc đào bùn đất vào trong sọt, sau đó sẽ có đàn ông gánh đi, làm công việc này mặc dù không có mệt mỏi như gánh đất nhưng cũng không dễ dàng.

Hơn nữa động tác nhất định phải nhanh, hơi chậm một chút thì sẽ không theo kịp tốc độ của đàn ông, sẽ bị mắng.

Liễu Tịnh Lan hôm qua làm một ngày, trên tay đều là bong bóng, hôm nay lại mài rách, đau rát, vừa nãy cô ta còn bị một người đàn ông thô bỉ mắng, cô ta vừa tức vừa đau nhức, vừa khóc vừa xúc đất.

Hà Quốc Khánh đứng ở bên cạnh thấy vậy, đau lòng muốn chết.

Nữ thần của anh ta sao có thể làm công việc dành cho trâu bò này.

Hà Quốc Khánh không chút do dự đi về phía Liễu Tịnh Lan, giành lấy cuốc của cô ta, giúp cô ta xúc đất.

Mặc dù anh ta là gà yếu nhưng vẫn mạnh hơn Liễu Tịnh Lan một chút.

Liễu Tịnh Lan sửng sốt một chút, rất nhanh liền nhận ra anh ta, cảm kích cười với Hà Quốc Khánh, nước mắt còn treo ở bên trên lông mi, điềm đạm đáng yêu, khiến người thấy mà yêu, làm cho Hà Quốc Khánh dâng lên vô hạn nhu tình, dù cho hiện tại bắt anh ta đi chết thay Liễu Tịnh Lan, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

"Sao cô cũng tới nơi này?"

Hà Quốc Khánh nhỏ giọng hỏi.

"Đường Niệm Niệm... cô ta..."

Liễu Tịnh Lan chỉ nói nửa câu, nước mắt lạch cạch mà xuống, mặt mũi tràn đầy ấm ức.

Hà Quốc Khánh nghe được, lên cơn giận dữ, lại là con khốn Đường Niệm Niệm kia!

"Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô!"

Kỳ thật trong lòng Hà Quốc Khánh rất vui vẻ, trước kia ở điểm thanh niên tri thức, Liễu Tịnh Lan cao cao tại thượng, cách anh ta quá xa, hiện tại cũng ở nông trường cải tạo, Tịnh Lan khẳng định cần đến sự trợ giúp của anh ta, lâu ngày sinh tình, anh ta và Tịnh Lan nhất định có thể ở bên nhau.

Về phần Đường Ngũ Cân vừa mới đăng ký kết hôn, sớm đã bị Hà Quốc Khánh bỏ mặc.

"Quốc Khánh, anh thật tốt!"

Vẻ mặt thẹn thùng biết ơn của Liễu Tịnh Lan khiến Hà Quốc Khánh lâng lâng muốn bay lên trời, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn không ít.

Đường Ngũ Cân căn bản không biết, cô ta vẫn luôn xúc đất, hơn nữa cô ta cho rằng Hà Quốc Khánh nằm ở trong nhà nghỉ ngơi.

Đường Niệm Niệm trượt xuống sườn núi, đi tới trước mặt Đường Ngũ Cân.