Liễu Tịnh Lan khóc sướt mướt cam đoan, về sau sẽ cố gắng làm việc, không còn trì hoãn công việc, đại đội trưởng mới tha cho cô ta.
Bà cụ Đường đắc ý hừ một tiếng, liếc cô ta một cái, hồ ly lẳng lơ không biết xấu hổ, chờ đó cho bà, dám hại người nhà họ Đường bà, hừ, về sau đừng nghĩ sẽ sống thoải mái.
Mặc dù đẩy Đường Niệm Niệm xuống nước là Dương Hồng Linh, nhưng Liễu Tịnh Lan là chị em với Dương Hồng Linh, đó là cùng một bọn, đều là kẻ địch mà bà cụ Đường muốn đối phó.
Liễu Tịnh Lan nóng mặt, cô ta cảm thấy vô số ánh mắt sắc nhọn, còn có đủ loại tiếng nghị luận, tựa như là đang ở trước mặt vô số người công khai xử lý tội lỗi, khiến cô ta xấu hổ vô cùng.
Nhà họ Đường đáng chết, lúc đầu cô ta chỉ muốn ở Đường thôn an phận thủ thường đợi đến thi đại học, nếu nhà họ Đường xúc phạm cô ta trước, vậy cũng đừng trách cô ta không khách khí!
Liễu Tịnh Lan dùng sức cắn môi dưới, móng tay khảm vào da thịt trong lòng bàn tay, trên mặt mộc mạc xuất hiện một tia ngoan tuyệt.
Trọng sinh trở về đã hơn nửa năm, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, nhưng hai ngày nay lại liên tiếp vượt ra khỏi kế hoạch, đều có liên quan đến Đường Niệm Niệm, tiện nhân kia quả nhiên là khắc tinh của cô ta.
Có cô ta thì không có Đường Niệm Niệm, có Đường Niệm Niệm thì không có cô ta!
Liễu Tịnh Lan mệt mỏi về tới điểm thanh niên tri thức, nằm ở trên giường liền không muốn động, toàn thân tựa như là bị xe lửa chạy qua, xương cốt đều muốn gãy mất.
"Chị họ, chị đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Liễu Tịnh Lan nghỉ ngơi gần một giờ, Dương Hồng Linh vẫn nằm ở trên giường, các thanh niên trí thức khác đều đã nấu cơm xong, mùi thơm của đồ ăn từ trong cửa sổ nhẹ nhàng tiến đến, khiến bụng cô ta kêu lên ùng ục.
Điểm thanh niên tri thức có tổng cộng mười bốn thanh niên trí thức, nam thanh niên trí thức có tám người, nữ thanh niên trí thức có sáu người, trước kia đều là nấu cơm chung, một ngày cử hai người làm, vừa vặn thay phiên nhau từ thứ hai đến chủ nhật.
Nhưng nấu ăn chung được một thời gian ngắn, Liễu Tịnh Lan ăn không quen cơm tập thể, cô ta có tiền có phiếu, trong nhà còn thỉnh thoảng gửi đồ xuống, lấy ra chia cho mọi người ăn, cô ta không nỡ, cho nên liền đề nghị sẽ ăn riêng.
Các thanh niên trí thức khác đương nhiên không có ý kiến, Liễu Tịnh Lan nhìn như bình dị gần gũi, kì thực rất cao ngạo, bình thường đều không nói chuyện với các thanh niên trí thức khác, tất cả mọi người là người thông minh, liền xa cách hai chị em này, Liễu Tịnh Lan nấu ăn riêng, bọn họ cầu còn không được.
Sau khi nấu ăn riêng, nồi thì bản thân tự mua, củi cũng phải tự nhặt, rau quả của điểm thanh niên tri thức cũng không thể ăn, dù sao đây là mọi người trồng, Liễu Tịnh Lan ngay cả nước cũng chưa tưới lấy một giọt.
Liễu Tịnh Lan đều đồng ý, nồi thì cô ta bỏ tiền mua, bếp lò cũng là cô ta kêu người tới dựng, những nguyên liệu nấu ăn như gạo, lạp xưởng cũng là cô ta lấy ra, Dương Hồng Linh phụ trách làm việc, hai chị em một người bỏ tiền, một người bỏ công, coi như hòa thuận.
"Chị họ, chị còn có chỗ nào không thoải mái?"
Liễu Tịnh Lan lại hỏi câu, vừa nãy Dương Hồng Linh không có phản ứng, trong nội tâm cô ta sinh ra tia bất mãn.
Cô ta ở bên ngoài mệt gần chết, trở về ngay cả miếng cơm nóng cũng không có ăn, Dương Hồng Linh cũng quá lười.
Dương Hồng Linh giả chết không được, bắt đầu hừ hừ, hi vọng Liễu Tịnh Lan có thể đi nấu cơm, cô ta cũng sắp chết đói rồi.
"Chị họ, em đói, chị nhanh đi nấu cơm đi!"
Liễu Tịnh Lan không còn khách khí, mỗi tháng cô ta cho chị họ mười đồng, làm việc chính là chuyện thuộc bổn phận của chị họ.
Hơn nữa chị họ chỉ là rớt mất tám cái răng, tay không gãy, chân cũng không gãy, căn bản không ảnh hưởng đến việc nấu cơm.
Dương Hồng Linh cảm thấy em họ bất mãn, đành phải bò xuống giường, vừa đi vừa hừ, Liễu Tịnh Lan thờ ơ, nằm nhắm mắt dưỡng thần, còn nói: "Chị họ, nấu cho em chén canh trứng gà, bỏ thêm chút dầu vừng, đừng bỏ hành!"
Cô ta nhìn thấy trứng gà dưới giường bên cạnh, có hai ba mươi quả, đoán chừng là Tề Quốc Hoa đưa tới.
"Ồ!"
Dương Hồng Linh buồn buồn đáp một tiếng, cầm hai quả trứng gà, cô ta rơi mất nhiều răng như vậy, phải bồi bổ cho thật kỹ.
Ban đêm nấu bát canh trứng gà, xào đĩa rau, nấu chút cơm, hai người ngồi đối mặt nhau ăn cơm.
"Tịnh Lan, chị muốn đi huyện thành trồng răng giả!"
Ăn được một nửa, Dương Hồng Linh thăm dò hỏi câu, trồng tám cái răng nói ít phải mấy chục đồng, số tiền kia cô ta muốn lấy từ chỗ em gái họ.
"Ừm."
Liễu Tịnh Lan thần sắc nhàn nhạt, bưng lấy một bát canh trứng gà, ăn từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ, động tác nhìn rất ưu nhã, nhưng lại có loại khó chịu không nói ra được, giống như là cố ý bưng.
"Tịnh Lan, em có thể cho chị mượn ít tiền hay không?"
Dương Hồng Linh sinh ra tia bất mãn, em gái họ không nên chủ động đưa tiền sao, sau khi xuống nông thôn, việc nặng việc cực việc bẩn thỉu đều là cô ta làm, em họ áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, đi làm đều là ngắm phong cảnh, nếu không có cô ta làm con trâu già thì em gái có thể có cuộc sống thoải mái như thế sao?
"Em vừa đưa một trăm đồng rồi, trên người không có nhiều tiền, chúng ta còn phải mua gạo mua dầu."
Liễu Tịnh Lan khẽ nhíu mày, tính toán một khoản, lại chuyển ý, "Như vậy đi, em đưa hai mươi đồng, nhiều hơn thì không có."
Dương Hồng Linh vốn dĩ không ôm hi vọng nghe thấy có hai mươi đồng, lập tức vui vẻ, lấy lòng mà muốn đem canh trứng gà còn lại trong chén mình cho Liễu Tịnh Lan ăn.
"Chị bị thương, ăn nhiều một chút!"
Liễu Tịnh Lan ánh mắt chê bai, cô ta mới không muốn ăn canh thừa của người khác, nhưng mà trên miệng cô ta nói cực kỳ êm tai, làm Dương Hồng Linh cảm động muốn chết.
"Chị họ, chị và Tề Quốc Hoa tranh thủ đi đăng ký kết hôn đi, anh ta sắp đề bạt, nếu như được đề bạt xong thì khẳng định sẽ càng có giá."
Liễu Tịnh Lan sở dĩ dễ dàng tha thứ cho Dương Hồng Linh, một là muốn có người làm việc, hai chính là Tề Quốc Hoa.
Kiếp trước cũng là Tề Quốc Hoa đề nghị từ hôn, bởi vì Chu Tư Nhân đối với Đường Niệm Niệm vừa gặp đã yêu, tự mình tạo áp lực cho Tề Quốc Hoa ở bộ đội, Chu Tư Nhân thân là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất nhà họ Chu, từ nhỏ đã bá đạo, muốn cái gì thì nhất định phải có được, người nhà họ Chu cũng sẵn lòng chiều chuộng anh ta.