Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 195




Đôi mắt giống như nho đen của sói trắng ướt dầm dề, lập tức sáng bừng lên, nhào tới không chút do dự, li3m tay Đường Niệm Niệm, vẩy đuôi, lỗ tai áp sát đầu, đôi mắt cũng híp lại.

“Ăn ngon quá...”

Sói trắng vẫn chưa đã thèm, còn li3m lên lòng bàn tay của Đường Niệm Niệm, ánh mắt lấy lòng, đuôi càng vẫy vui vẻ hơn, nói là sói cũng chưa chắc có ai tin.

“Không còn nữa.”

Đường Niệm Niệm sờ đầu sói trắng, lông mềm mại, sờ lên vô cùng thoải mái.

Một nắm nước linh tuyền là đã thu phục được sói trắng, cho dù Đường Niệm Niệm đi đâu, sói trắng cũng đi theo đó, nó và Bách Tuế đi một trái một phải, còn lợi hại hơn cả vệ sĩ.

Đường Niệm Niệm tìm hồi lâu trong sơn cốc, cũng chưa tìm thấy nơi giấu kho báu, cảnh vật thay đổi, khung cảnh trên núi thay đổi rất nhiều, chỗ giấu bảo vật rất có thể là do tổ tiên nhà họ Đường từ trăm năm trước cất giấu.

Qua trăm năm, cây cối trong sơn cốc đều đã trưởng thành, không còn giống như trong bức vẽ trong tấm da dê.

Sói trắng nghi ngờ, nó cảm giác thú cái hai chân xinh đẹp hình như đang tìm đồ vật quan trọng, chẳng lẽ là hang động trước đây nó vô tình đi vào sao?

Bên trong có rất nhiều rương, nó không mở ra được.

Sói trắng va vào Bách Tuế, kêu vài tiếng bên tai nó.

“Gâu... Vợ tôi nói có một hang động.”

Bách Tuế vội vàng báo cáo.

Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, để sói trắng dẫn đường, còn đặt cho nó cái tên.

“Sau này gọi mi là Phúc Bảo nhé?”

Đường Niệm Niệm lấy một cái tên tốt lành, sống lâu Bách Tuế, Phúc Bảo kéo dài.

Sói trắng vui vẻ quẩy đuôi, nó thích cái tên này.

Phúc Bảo chạy trước dẫn đường, nó đi trên một con đường núi chênh vênh, mọc đầy dây leo rậm rạp, may mắn Đường Niệm Niệm có thân thủ tốt, người bình thường chắc chắn không thể đi được.

Tốn hơn nửa tiếng, Đường Niệm Niệm nghe thấy tiếng róc rách phía trước, trong không khí còn có chút hơi nước, hiển nhiên phía trước có nguồn nước, còn là nước chảy.

“Đi vào đây là được!”

Phúc Bảo nhảy qua một khe nước rộng hai ba mét, sau đó là tới Bách Tuế, Đường Niệm Niệm nhảy qua một bước, cảnh sắc trước mặt mở ra, là một khe núi rộng lớn.

Hai bên đều là núi, mặc dù không cao, nhưng rất dốc, nếu không có Phúc Bảo dẫn đường, rất khó tìm được chỗ giấu kho báu.

Đường Niệm Niệm lấy ra bản đồ đối chiếu, phản hiện chỗ cô đứng hình như không phải lối vào, cô cũng lười quan tâm, mặc kệ là lối ra hay lối vào, chỉ cần có thể tìm ra bảo bối là được.

Sói trắng chỉ vào một chỗ trong hang động, ra hiệu ở bên trong.

Nhưng chỗ vào có hơi xấu hổ, là một cái hang rất nhỏ, Bách Tuế và Phúc Bảo có thể dễ dàng chui vào, Đường Niệm Niệm có hơi phiền phức.

Cô hít một hơi thật sâu, co người lại, thử đầu trước, không thành vấn đề.

Lại tới bả vai, OK, cũng qua được.

Đường Niệm Niệm vui vẻ trong lòng, dù sao dáng người cô cũng thon thả, chỉ là vui quá hóa buồn, bị kẹt ở phần mông.

Cô nín hồi lâu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không vào được.

Cô của hiện tại, một nửa trong hang, một nửa ở ngoài hang.

“Gâu...”

Bên ngoài vang lên tiếng sủa của Bách Tuế, nó dùng sức đẩy, dùng hết sức của bốn cái móng, còn nhe cả răng chó ra.

Phúc Bảo thì dùng sức đẩy Bách Tuế, một chó một sói, dùng hết sức lực gặm xương, cuối cùng cũng đá Đường Niệm Niệm vào được trong hang.

Hơn nữa lực đá có hơi mạnh, Đường Niệm Niệm không kịp dừng xe, va vào vách hang, lập tức mắt đầy đom đóm.

Qua một lúc lâu, Đường Niệm Niệm mới tỉnh táo lại, cô sờ trán, một cái bánh bao rất lớn.

“Hít...”

Đường Niệm Niệm đau tới mức hít hơi lên, muốn tìm chút bảo bối cũng không dễ dàng gì.

Bách Tuế và Phúc Bảo cũng vào được, Đường Niệm Niệm lấy đèn pin ra, đi vào trong.

Thỉnh thoảng lại làm kinh động tới vài con dơi.

Cô chiếu đèn lên hang, đâu đâu cũng là dơi, treo trên vách hang ngủ, dưới đất dày đặc phân dơi, lúc về cô sẽ nhặt đem đi bán cho trạm thu mua dược liệu.

Phân dơi là đồ tốt, hình như được gọi là dạ minh sa, nhiều thế này chắc chắn bán được bộn tiền.

Đi bộ gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

“Chính là chỗ này, có rất nhiều cái rương.”

Phúc Bảo vui vẻ kêu lên.

Đường Niệm Niệm không vào ngay lập tức, mà đánh giá hoàn cảnh trước, hang động Phúc Bảo nói ở bên trong, lối vào không lớn, vừa đủ cho một người đi vào, Bách Tuế và Phúc Bảo đều đã vào, sau đó nhanh chóng đi ra, tỏ vẻ bên trong không có nguy hiểm.

Sau khi bước vào lối vào, hang động lập tức to ra, khoảng chừng ba mươi mét vuông, Đường Niệm Niệm còn phát hiện, trên vách động có dấu vết dùng đao rìu tạo hình rất rõ ràng, hiển nhiên hang động này được đào bằng sức người.

Bên trong hang động có mấy chục cái rương, đều được làm bằng gỗ tử đàn, qua trăm năm cũng không hề mục nát, vẫn còn nguyên vẹn.

Đường Niệm Niệm đếm thử, có tổng cộng một trăm cái rương, cô bỏ toàn bộ vào không gian.

Hang động lập tức trống rỗng, Đường Niệm Niệm bảo Bách Tuế và Phúc Bảo để lại nước tiểu trong hang, để dọa những con thú hoang khác, tránh cho chúng nó vào đây làm tổ.

Sau khi rời khỏi hang động, Đường Niệm Niệm lại thu thập dạ minh sa, nặng tới khoảng một tấn, có lẽ đã tích lũy qua rất nhiều năm, dạ minh sa dường như càng quý giá hơn theo thời gian, có thể đổi được không ít tiền.

Sau khi về tới sơn cốc, Đường Niệm Niệm hỏi: “Phúc Bảo à, có muốn theo ta không, ngày nào cũng được ăn ngon.”

“Muốn, muốn, muốn!”

Sói trắng dùng sức gật đầu, nó ở một mình trên núi không có gì chơi, nó muốn ở cạnh cô chủ xinh đẹp.

Đường Niệm Niệm cười, đưa Phúc Bảo vào không gian, Bách Tuế cũng vào theo.