Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 192




Chu Tư Nhân có chút gấp gáp, Đường Niệm Niệm giống như thật sự không biết về Đường Diệu Tổ, lẽ nào cô không biết thân thế của mình?

Nếu vậy thì làm sao tìm được kho báu đây?

"Anh còn biết một chuyện kỳ bí nữa, em có muốn nghe không?" Chu Tư Nhân hỏi thử.

Anh ta còn đưa mắt lạnh lùng nhìn ra phía sau, Liễu Tịnh Lan đứng ở sau, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô ta sợ tới mức lạnh rét sau lưng, gắng gượng rặn ra nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: "Tôi đi làm việc!"

Chu Tư Nhân không để ý tới cô ta, nét mặt rất lạnh lùng.

Liễu Tịnh Lan đau lòng mất mát, chạy chậm rời đi, cô ta không đi làm việc mà trở về chỗ dành cho thanh niên tri thức, nhào lên trên giường khóc.

Cô ta mưu tính lâu như vậy, không dễ gì mới có chút chuyển biến tốt, lại bị con khốn Đường Niệm Niệm kia phá hủy.

Cô ta sẽ không chịu thua, nhất định vẫn còn cách!

Liễu Tịnh Lan lấy một bao thuốc từ trong ngăn tủ ra, là do cô ta mang từ Bắc Kinh tới, chỉ cần cho Chu Tư Nhân nếm thử, cô ta có thể gạo nấu thành cơm.

Đây là cách cuối cùng của cuối cùng, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ thì cô ta không muốn dùng tới.

Chu Tư Nhân kiêu ngạo ngang ngược, cô ta dùng cách này rất có thể sẽ không vào được cửa nhà Chu, thậm chí còn bị nhà họ Chu trả thù, vậy nên cô ta luôn không dám dùng.

Liễu Tịnh Lan thả gói thuốc vào lại ngăn tủ, cô ta thay đổi chủ ý, bao thuốc này, cô ta phải dùng trên người con khốn Đường Niệm Niệm kia.

Cô ta sẽ tìm cho con khốn kia một gã đàn ông vừa già vừa xấu!

Ở bên này, Đường Niệm Niệm đang nghe Chu Tư Nhân nói đến câu chuyện thần bí kia.

"Anh nghe người ta nói, Đường Diệu Tổ mang một nửa tài nguyên trốn về quê nhà, nói không chừng là ở trên núi này!"

Chu Tư Nhân chỉ vào núi xanh trước mặt, nụ cười trở nên thần bí.

Sự thật là kho báu của nhà họ Đường trăm phần trăm đang trên ngọn núi này.

Mặc dù ngọn núi này không cao nhưng lại nhấp nhô trùng điệp, nếu không biết địa điểm rõ ràng thì sẽ vĩnh viễn không tìm được kho báu.

Có lẽ Chu Tư Nhân cảm thấy trên người Đường Niệm Niệm nhất định có manh mối kho báu.

Lúc ba mẹ của cô qua bờ bên kia, tương lai rất khó đoán, không ai có thể đảm bảo sẽ sống sót, lúc đó ba của Đường Niệm Niệm lại là con trai do người phụ nữ mà chủ nhân nhà họ Đường yêu nhất sinh ra, ông của anh ta phân tích rằng manh mối kho báu đó chắc đã được ông cụ Đường giữ lại cho ba của Đường Niệm Niệm rồi.

Còn ba của Đường Niệm Niệm, lúc đi qua bờ bên kia, không rõ sống chết, nhất định sẽ để lại manh mối cho con gái nhỏ.

Vậy nên trên người Đường Niệm Niệm nhất định có chìa khóa hoặc bản đồ kho báu.

Dù Đường Niệm Niệm không biết, gia đình nuôi dưỡng cô chắc chắn sẽ biết.

Đường Niệm Niệm lạnh lùng đưa mắt nhìn anh ta, phát ra âm thanh giễu cợt, giọng nói lạnh lùng: “Đầu óc của mấy người đến từ Bắc Kinh như các anh đều bị hỏng hết rồi hả? Dương Hồng Linh như đôi giày rách, Liễu Tịnh Lan trộm đồ quyến rũ đàn ông, còn anh thì mắc chứng hoang tưởng!”

Cô hung hăng trừng mắt nhìn lại, hừ thêm một tiếng, sau đó sải bước rời đi.

Những gì cần nghe cũng đã nghe được, không cần đối đáp với tên khốn kiếp này nữa.

“Đường Niệm Niệm, em nghe anh nói đã, anh nói đùa với em chút thôi!”

Chu Tư Nhân đuổi theo, nhưng anh ta không chạy nhanh bằng Đường Niệm Niệm, hơn nữa còn bị một đám chó ngăn lại.

Dẫn đầu là một con chó vàng, uy phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, nó đưa mắt nhìn anh ta, trong phút chốc anh ta cảm thấy giống như mình gặp phải sói, không dám động đậy.

“Gâu… Tôm chân mềm, kém xa hơn cả Hắc Đại Cá (Thẩm Kiêu)!”

Ánh mắt của Bách Tuế đầy khinh thường, nó đánh không lại Hắc Đại Cá, nhưng nó chỉ dùng móng vuốt là đã có thể khiến con tôm chân mềm này gục ngã.

Loại mặt hàng như này còn muốn tán tỉnh chủ nhân?

Mơ mộng hão huyền!

Đợi Đường Niệm Niệm đi xa, lúc đó Bách Tuế mới mang theo đàn em rút lui, Chu Tư Nhân vô cùng ảo não, xuất sư bất lợi, Đường Niệm Niệm này còn lạnh lẽo hơn cả núi băng, rất khó tiếp cận.

Nhưng anh ta vẫn không nhụt chí, anh Đường còn đang chờ anh ta lấy thuốc thần, anh ta nhất định phải làm rõ kho báu ở đâu.

Đường Niệm Niệm chạy về nhà, không ngừng lục tung căn phòng, chỉ lục ra được một ít đồ trang sức và kẹp tóc, còn có cả quần áo hồi còn bé, nhưng không có kho báu gì cả.

Chu Tư Nhân chắc chắn sẽ không bắn tên mà không có đích, anh ta đến sớm như vậy, nhất định là vì kho báu của nhà họ Đường.

Hơn nữa cô còn nhớ tới một sự kiện, kiếp trước lúc Liễu Tịnh Lan và Chu Tư Nhân kết hôn, nhà họ Chu còn chưa lợi hại như vậy, thậm chí còn kém hơn một chút so với Thẩm Kiêu, chỉ sau khi người nhà họ Đường đều đã chết đi, nhà họ Chu ngay lập tức hồi sinh.

Họ vượt xa nhà họ Thẩm, còn vượt cả các thế gia ở Bắc Kinh, ngay lập tức trở thành gia tộc lớn xếp hạng cao trong Bắc Kinh.

Chu Tư Nhân cũng được sắp xếp vào ngành quan trọng, một bước lên mây, sau này còn trở thành gia chủ của nhà họ Chu.

Lẽ nào kiếp trước nhà họ Chu tìm được kho báu của nhà họ Đường, sau đó dâng lên cho bên trên, nhà họ Chu hồi sinh là vì được bên trên ban thưởng?

Mẹ nó tức!

Đường Niệm Niệm mắng một câu th ô tục, lấy đồ nhà cô để nhận được ân tình, chỗ tốt đều bị nhà họ Chu lấy được, không biết xấu hổ!

Cô lục khắp phòng nhưng vẫn không tìm được manh mối của kho báu, Đường Niệm Niệm nhíu chặt lông mày, cô và Chu Tư Nhân đều nghĩ giống nhau, trước khi ba mẹ cô rời đi, nhất định đã để lại manh mối.

Bởi vì lúc đến Hồng Kông, sống chết khó nói, nếu xảy ra chuyện thì cô chính là người thân duy nhất còn sống của bọn họ.

Vậy nên họ sẽ để lại bản đồ, nhưng đặt ở đâu đây?

Đường Niệm Niệm vô thức sờ lên xương quai xanh, ở đó trống không, ngọc hồ lô đã hòa làm một thể với không gian.

Ánh mắt cô lại sáng lên, lẽ nào kho báu mà người nhà họ Chu lấy được chính là không gian trong ngọc hồ lô?

Cô lập tức phủ nhận.

Với lòng ích kỷ của Liễu Tịnh Lan, nếu lấy được bảo bối tốt như vậy, chắc chắn sẽ không đưa ra trước đâu.

Chắc hẳn ngoài ra còn một kho báu khác.

Đường Niệm Niệm lười tìm, tính đợi sau khi bà cụ Đường trở về sẽ hỏi một chút về tình hình năm đó.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Niệm Niệm kéo bà cụ Đường vào trong phòng nói chuyện.

“Bát còn chưa rửa đó!”

“Chút nữa rửa sau!”

Đường Niệm Niệm dắt bà cụ nhỏ vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa sổ lại, trở nên thần thần bí bí.

Trái tim của bà cụ Đường lập tức nhảy tới cổ họng, tưởng rằng cô đã gây họa ở bên ngoài.

“Con đi chợ đen bị người ta bắt được hả?”

Bà cụ Đường nhỏ giọng hỏi, trên mặt đầy căng thẳng.