Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 190




Đường Niệm Niệm hứng thú, Tề Quốc Hoa vậy mà lại quen biết Hà Chí Thắng?

“Anh ta tìm Hà Chí Thắng làm gì?”

“Gâu.. Nói là muốn gả em gái cho tên xấu xí!”

Chó đen tình báo xong, chạy tới thưởng thức bữa tiệc lớn, còn dẫn theo vợ mình.

Đường Niệm Niệm cố ý thưởng cho đôi vợ chồng son này hai hộp đồ hộp, chó đen không ăn, để vợ ăn hết, cho dù bản thân nó nhìn tới mức nuốt nước miếng.

“Mi còn rất đàn ông ấy, cái này cho mi!”

Đường Niệm Niệm thấy buồn cười, con chó đen này còn giỏi hơn nhiều tên đàn ông khác.

Cô lại lấy ra thêm một hộp đồ hộp khác, cho chó đen ăn.

Còn ra lệnh: “Mi và đối tượng của mi, đều theo dõi nhà xấu xí kia đi, có việc lập tức tới báo cáo.”

“Gâu... Đã rõ!”

Chó đen lớn tiếng đáp lại, nó dùng chút thức ăn cho chó để mua chuộc mấy con chó trong huyện thành, nếu có tin gì chúng nó chắc chắn sẽ truyền đạt kịp thời.

Nó lại hỏi ý kiến của Bách Tuế đại nhân, sau này có thể dẫn mấy tiểu đệ đến ra mắt cô chủ không?

“Gâu... Xem biểu hiện!”

Trên mặt Bách Tuế xuất hiện vẻ thâm sâu khó đoán, gần đây nó đang đọc sách trong không gian, học cách chỉ huy, đáng tiếc nó không biết nhiều mặt chữ nên không hiểu gì nhiều.

Nhưng vẫn học được một chút, các vị vương đều thâm sâu khó đoán, âm tình bất định.

Nó phải học được cái đó!

“Chị hai, Liễu Tịnh Lan và thanh niên tri thức mới tới đang đứng trên sườn núi!”

Cửu Cân chạy tới báo cáo, vừa rồi có một đồng bọn nhỏ cố ý chạy tới nói với cô bé.

“Ở đâu?”

Đường Niệm Niệm hứng thú, không phải Liễu Tịnh Lan thích Chu Tư Nhân sao, sao lại có mục tiêu mới rồi?

Cô nhớ tới mùa thu thì Chu Tư Nhân mới có thể tới Đường Thôn, thanh niên tri thức mới này chắc chắn không phải anh ta.

“Ở đằng kia!”

Cửu Cân chỉ về phía trước, còn chạy trước dẫn đường.

Đường Niệm Niệm cầm theo cái sọt cỏ, giả bộ đi gặt cỏ heo, chậm rãi theo sau.

Quả nhiên, phía dưới một sườn núi nhỏ, có thể mơ hồ thấy được Liễu Tịnh Lan, còn có một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục, cao gầy đĩnh đạc, không thấy rõ mặt.

Hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không hề có bầu không khí mờ ám, Đường Niệm Niệm đặt tay lên môi suỵt một cái, để các bạn nhỏ yên tĩnh lại, rồi bảo Bách Tuế qua đó thám thính.

Bách Tuế đi nghe ngóng một lúc rồi nhanh chóng trở về.

“Gâu... Người đàn ông kia muốn tìm cô, người phụ nữ xấu xa đó không chịu giới thiệu!”

Bách Tuế truyền đạt lại ngắn gọn.

Đường Niệm Niệm nhíu mày, người đàn ông đó rốt cuộc là ai?

Cô lặng lẽ không một tiếng động vòng ra phía sau sườn núi, giọng của người đàn ông truyền tới: “Liễu Tịnh Lan, cô đã ở Đường Thôn mấy tháng rồi, sao vẫn chưa thân thiết với người trong thôn vậy?”

Người đàn ông đó chính là Chu Tử Nhân, anh ta đã đến Đường Thôn hai ngày, vốn định bảo Liễu Tịnh Lan giới thiệu Đường Niệm Niệm để anh ta làm quen, nhưng người phụ nữ này ra sức khước từ, lúc thì nói Đường Niệm Niệm đi làm ở huyện thành, lúc thì nói tính tình của Đường Niệm Niệm không tốt, tóm lại đều là không chịu dẫn anh ta đi gặp người.

“Tư Nhân, anh nghe em nói, người Đường Thôn rất dã man, bọn họ giống hết thổ phỉ vậy, Đường Niệm Niệm chính là thổ phỉ chúa, chị họ em bị cô ta đánh gãy tám cái răng, cả nhà chồng chị họ em cũng bị Đường Niệm Niệm hành hạ cho sống không bằng chết, em lo lắng anh sẽ bị cô ta quấn lấy!”

Mặt mày Liễu Tịnh Lan trắng nhợt, trong lòng hoảng loạn, vô thức nói ra những lời trong lòng.

Cô không hiểu, vì sao Chu Tư Nhân lại tới Đường Thôn sớm như vậy, còn vừa đến đã đòi tìm Đường Niệm Niệm.

Rốt cuộc con khốn này đã rót bùa mê thuốc lú gì cho Chu Tư Nhân vậy?

Chu Tư Nhân nhăn mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Đường Niệm Niệm, anh ta không tin người đẹp như vây lại là thổ phỉ chúa.

Hơn nữa cho dù tính tình có thật sự xấu, anh ta cũng cần phải tìm Đường Niệm Niệm, có được bí dược của nhà họ Đường để cứu anh họ.

Chu Tư Nhân rất cao, dù lùn hơn Thẩm Kiêu một chút nhưng cũng khoảng 185, ở phương nam thì chiều cao như vậy rất thu hút sự chú ý, hơn nữa anh ta cũng khá điển trai, mắt to mày rậm, anh tuấn đàn ông, hơn nữa vẻ kiêu ngạo và cảm giác ưu việt đã có từ nhỏ khiến cho khí chất của anh ta trở nên khác biệt.

Ngoài ra, anh ta còn mang đồng hồ, mặc quân phục và mang giày da, khác hẳn với người Đường Thôn.

Anh ta vừa đến Đường Thôn, đại đội trưởng đã ra lệnh cho mọi người trong thôn đừng trêu chọc tới Chu Tư Nhân, đặc biệt là các cô gái, tuyệt đối không được có những suy nghĩ không nên có, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, ông ấy sẽ mặc kệ.

“Quên đi, tôi đi tìm đại đội trưởng!”

Chu Tư Nhân mất kiên nhẫn, từ nhỏ anh ta đã có tính đại thiếu gia, giống như anh họ Chu Tư Lượng, đều bá đạo, nói một không làm hai, còn coi mình là trung tâm, có thể dành chút kiên nhẫn với Liễu Tịnh Lan, là đã rất nể tình.

“Em dẫn anh đi gặp, đi liền bây giờ luôn!”

Liễu Tịnh Lan luống cuống, gia thế của cô ta hoàn toàn không là gì so với nhà họ Chu.

Sau khi trọng sinh về, cô ta dựa vào vài lần ‘gặp mặt ngẫu nhiên’, mới miễn cưỡng làm bạn bè với Chu Tư Nhân, nhưng cũng chỉ là quan hệ bình thường.

Cho dù Chu Tư Nhân tìm Đường Niệm Niệm là vì mục đích gì, người cuối cùng trở thành Chu phu nhân, phải là cô ta!

Liễu Tịnh Lan cắn môi, cô ta phải ổn định Chu Tư Nhân trước, người đàn ông này có tính tình đại thiếu gia, nói giận là giận, cô ta phải dỗ dành thật tốt.

“Tìm tôi làm gì? Liễu Tịnh Lan cô lại ngứa da à?”

Đường Niệm Niệm trực tiếp bước ra, trên tay là một nắm cỏ vừa mới nhỏ, còn dính cả đống bùn, trong bùn còn có một con giun mập mạp to bự đang quằn quại.

Cô ném đại một cái, nắm cỏ này đã bay về phía Liễu Tịnh Lan, ngay giữa mặt.