Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 188




Đường Thôn sắp bước tới huy hoàng rồi!

Ông ấy chính là một trong những người đặt nền móng cho lịch sử huy hoàng này.

Đại đội trưởng tin chắc, trong trang sử của Đường Thôn, ông ấy nhất định sẽ lưu lại một trang nổi bật!

Nghĩ đến chuyện này, ông ấy bước càng thêm rộng, cuối cùng chuyển sang chạy, Đường Mãn Đồng cũng không theo kịp ông ấy.

Đại đội trưởng chạy tới ủy ban thôn, mở loa: "Alo alo alo..."

Thử vài tiếng, âm thanh hùng hồn của ông ta đã vang tới toàn bộ thôn, người dân trong thôn đang làm việc trên ruộng cùng nhau nâng người dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cái loa treo trên cây long não to ở cửa thôn.

"Lại có tin nóng gì sao?"

"Sao lần nào đại đội trưởng cũng đều alo alo alo, có ai alo với ông ấy đâu!"

"Đừng nói nữa, nghe đại đội trưởng nói gì đã."

Người dân trong thôn thì thầm với nhau, không làm việc nữa, chuyên tâm lắng nghe loa phát.

"Đường Bách Phúc, Đường Tam Cân, Đường Mãn Điền, Đường Tiểu Cẩu, Đường Kim Vân..."

Đại đội trưởng gọi tên mười thanh niên trai tráng, để bọn họ gấp rút chạy tới nhà ăn.

"Mang theo chổi, khăn lau, chậu, nhanh một chút!"

Đại đội trưởng nói như sấm rền gió cuốn, sau đó tắt loa, tới nhà ăn chờ.

Trong thôn lại ầm ĩ lên.

"Không phải lại muốn ăn cơm tập thể đó chứ?"

"Không thể đâu, hiện tại tốt hơn trước kia nhiều."

"Đến nhà ăn xem đi, rốt cuộc là có chuyện gì."

Người dân trong thôn bàng hoàng trong lòng, không còn tâm trí làm việc, cũng chạy tới nhà ăn, muốn hỏi đại đội trưởng rốt cuộc đã có chuyện gì.

"Mẹ nó ai nói năng xằng bậy đó? Muốn tới nông trường cải tạo phải không?"

Đại đội trưởng nghe tới cơm tập thể thì đen mặt, dạy dỗ một trận, sau đó mới nói tới chuyện mở nhà máy.

"Nhóc Niệm trong lòng luôn lo lắng cho Đường Thôn chúng ta nên đã mượn chút tiền bên nhà máy, Mãn Đồng cũng thêm ít tiền, làm ra được ba mươi máy dệt vớ, muốn mở nhà máy vớ cho Đường Thôn chúng ta!"

“Thôn chúng ta cũng làm xưởng? Đội trưởng nói thật sao?”

“Con bé Niệm lấy đâu ra nhiều tiền dữ vậy? Một máy làm vớ là 138 đồng đấy, ba mươi máy là bao nhiêu?”

“Bà điếc à, không nghe đội trưởng nói gì sao, là con bé Niệm mượn tiền của nhà máy, còn có cả tiền của Mãn Đồng nữa.”

“À à, cảm ơn trời đất, A Di Đà Phật, con bé Niệm và Mãn Đồng thật sự là Bồ Tát mà!”

Các thôn dân vui mừng quá đỗi, chắp tay trước ngực, cảm tạ Bồ Tát, cảm ơn chú cháu Đường Niệm Niệm.

Sau này thôn bọn họ không cần hâm mộ Chu Thôn được ăn thịt nữa rồi!

“Nhưng phải nói thẳng từ trước, ba mươi máy làm vớ của con bé Niệm không cần đại đội chúng ta trả tiền, nhưng sau này đại đội được thành lập, một nửa số tiền kiếm được sẽ thuộc về đại đội, một nửa còn lại thuộc về bé Niệm, con bé thiếu nợ nhiều như vậy, cần phải trả nợ!”

Đại đội trưởng vốn dĩ đợi sau khi làm xong nhà máy sẽ nói tới chuyện đó, nhưng hiện tại mọi người đều có mặt đông đủ, nói trước cũng tốt.

Bất kể ai có ý đồ khác, ông ấy sẽ không tuyển dụng vào nhà máy.

“Nên vậy, con bé Niệm trích nhiều tiền như thế, phải nhận được một nửa.”

“Không sai, đại đội cũng chẳng mất gì mà được một nửa thôi!”

Hầu hết mọi người đều cảm thấy nên như vậy, con bé Niệm góp tiền góp sức, còn mua máy móc, lấy một nửa là chuyện đương nhiên.

Nhưng vẫn có một số ít người, nói không giống vậy.

“Nếu vậy không phải chúng ta đang làm không công cho Đường Niệm Niệm sao, nó làm vậy khác gì nhà tư bản chứ!”

“Đúng thế, Đường Niệm Niệm làm vậy là đi theo con đường giai cấp tư sản rồi!”

Đại đội trưởng lạnh mặt, ông ấy đếm, có mười một hộ gia đình, một vài hộ trong số đó khá thân thiết với nhà họ Tề, vốn dĩ đã có hơi đối nghịch với nhà họ Đường, ông ấy nhớ kỹ mười một hộ gia đình này.

Sau này nhà máy có tuyển công nhân, cho dù có tuyển người ngoài thôn, cũng không tuyển mười một hộ gia đình này.

“Mấy người không muốn làm không công, vậy không cần tới nhà máy vớ làm nữa, nếu không lại nói đại đội bóc lột mấy người, tôi không gánh nổi tội danh đó.” Đại đội trưởng cười lạnh, ông ấy nhìn lướt qua mọi người, nâng cao giọng, nói.

“Mọi người có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, hiện tại nói cũng không sao, nhưng đợi nhà máy làm xong rồi, nếu ai dám nói xấu sau lưng, ra ngoài bêu rếu, cắt đứt con đường làm giàu của Đường Thôn tôi, đừng trách Đường Mãn Sơn tôi không nể tình nghĩa!”

Sau khi nói xong, đại đội trưởng nghiến chặt răng, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Mười một hộ gia đình kia chột dạ cúi đầu.

“Nếu ai dám cắt đứng đường làm giàu của ông đây, ông đây đập nồi nhà mày!”

“Người nào không đồng lòng đều bị đuổi đi, không xứng làm người Đường Thôn!”

“Không sai, mặc kệ họ gì, chỉ cần không đồng lòng, đều đuổi ra ngoài.

Các thôn dân đều bày tỏ thái độ kiên định của bọn họ, chỉ cần thành lập nhà máy làm vớ, người Đường Thôn có thể kiếm được tiền, có thể ăn được thịt, đại đội trưởng và con bé Niệm đang làm chuyện tốt, mang tới lợi ích cho cả đại đội, nếu ai dám phá hỏng, chính là táng tận lương tâm, không xứng làm người Đường Thôn!

Mọi người đều phẫn nộ, giọng càng lúc càng lớn, mười một hộ gia đình kia gần như muốn gục đầu xuống đũng quần, cuối cùng xám xịt bỏ chạy.

Đại đội trưởng vô cùng hài lòng, từ trước đến nay Đường Thôn luôn đồng lòng, ngoại trừ mấy cục c*t chuột kia, không đáng ngại!

Người đông sức lớn, còn chưa đầy một tiếng, cả đoạn đường đã được quét dọn sạch sẽ, sáng bóng, không dính một hạt bụi, để tay xuống sàn nhà cũng không có một hạt bụi nào.

Đại đội trưởng cũng không nghỉ ngơi mà đi tìm thợ điện, bận rộn tối mặt tối mày.

Cả ngày hôm nay, không khí trong Đường Thôn rất sôi nổi, ai nấy cũng cười tươi, phấn chấn tinh thần.

Bởi vì cuộc sống cuối cùng cũng có hy vọng, không cần lo lắng vùi đầu cỡ nào, nhưng quanh năm vẫn không có lương thực dư nữa!