Dù sao hiện tại Quốc Xuân cũng mất thanh danh, so với việc gả vào trong núi, không bằng gả cho Hà Chí Thắng, đổi lấy tiền đồ vô lượng cho anh ta.
Cha Tề vui mừng: “Con quen chủ nhiệm của Cát Vĩ Hội? Sao con không nói sớm, ông ta có cưới Quốc Xuân không?”
“Con sẽ nghĩ cách.”
Tề Quốc Hoa cũng không chắc, nhưng hiện tại đây là con đường duy nhất.
Anh ta sẽ cố gắng thúc đẩy mối hôn sự này.
“Được, ngày mai vào thành, đáng tiếc trong nhà không có tiền, nếu không đã vào bệnh viện chữa chân cho con.”
Cha Tề thở dài, con trai bị què, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu gì.
“Bán đồng hồ này đi.”
Tề Quốc Hoa móc một chiếc đồng hồ trong túi ra, là của Dương Hồng Linh, cô ta giấu trong rương, bị anh ta moi ra.
Cha Tề lập tức vui vẻ ra mặt, trời không diệt nhà họ Tề ông ta!
Ngày hôm sau, trời con chưa sáng, cha Tề kéo xe đẩy tay, xuất phát lên huyện thành.
Đường Mãn Đồng không đi làm, đi dạo khắp thôn, tìm người khoác loác, nói những chuyện mới mẻ bên ngoài kia, có rất nhiều người trẻ tuổi trong thôn tụ tập xung quanh anh ta, bọn họ chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng ngồi xe lửa, bọn họ ngoan ngoãn lắng nghe những thứ Đường Mãn Đồng nói.
“Xe lửa thì có là cái gì, hiện tại còn có cả máy bay, biết máy bay là gì không?”
“Biết, con chim sắt bay trên bầu trời, năm đó quỷ tử[1] lái thứ này tới ném bom, tất cả người thân thích của tôi trong thành đều bị nổ chết, chỉ còn lại một đứa trẻ ba tuổi, rất đáng thương!”
[1] Quỷ tử: Lính Nhật theo cách gọi châm biếm của người Trung Quốc.
Nhắc tới quỷ nhỏ, tâm trạng của mọi người đều trở nên trầm trọng.
Chư Thành từng bị quỷ nhỏ xâm lược, không ít người dân vô tội bị bom nổ chết, có rất nhiều thanh niên trai tráng năm đó bị bắt đi làm công nhân, đi thì nhiều về thì chẳng có mấy ai.
Thị trấn kế bên Đường Thôn tên là Bồn Trấn, năm xưa từng xảy ra một trận thảm án cả thôn, sự kiện đẫm máu đó đều là nỗi đau trong lòng bọn họ.
“Cái của quỷ nhỏ là phi cơ chiến đấu, cái tôi nói là máy bay, rất lớn, có thể ngồi cả trăm người, từ chỗ Đường Thôn chúng ta bay tới Dương Thành cũng chỉ tốn một tiếng.”
Đường Mãn Đồng dời chủ đề, bầu không khí nhẹ nhàng đi, các người trẻ đều nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ cũng muốn ra ngoài trải sự đời, nhưng bọn họ không có gan như Đường Mãn Đồng.
“Mãn Đồng à, cậu từng ngồi máy bay chưa?”
Có bác gái tò mò hỏi.
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Mãn Đồng thoáng vụt tắt, ngập ngừng nói: “Hiện tại vẫn chưa, nhưng tương lai chắc chắn sẽ được ngồi.”
“Mãn Đồng à, con bé Niệm nhà cậu bây giờ rất có tương lai đấy, một tháng kiếm được 98 đồng, cậu ở ngoài hai tháng, kiếm được nhiều không?” Lại có người hỏi.
“Không nhiều lắm, Niệm Niệm thông minh từ nhỏ rồi.”
Đường Mãn Đồng cười, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Mãn Đồng định khi nào tìm đối tượng? Sang năm sau là 26 rồi, người bằng tuổi cậu trong thôn đã có ba đứa con rồi đấy.”
“Thím hai vừa đi tìm bà mối Mã, chắc chắn là tìm đối tượng cho cậu.”
Mọi người cứ anh một tiếng tôi một tiếng khiến lỗ tai Đường Mãn Đường lùng bùng, anh ta tìm đại một cái cớ rồi rời đi, đi xa một chút, quay đầu lại nhìn các thôn dân đang bận rộn, không khỏi cảm thán.
Đường Mãn Đồng anh ta chắc chắn không sống trong thôn suốt đời, anh ta phải ra khỏi Đường Thôn, hướng về thành phố lớn, sau này con cái của anh ta sinh ra sẽ là người thành phố lớn, xuất phát điểm cũng cao hơn người khác!
Đường Lục Cân ở nhà hai ngày là phải quay về trường, Đường Niệm Niệm bảo cô bé cầm theo một túi gạo, còn có một hộp cơm thịt thỏ, một túi lớn khoai lang khô, cả bánh trứng và phiếu tiền.
“Không được bỏ bữa, không được đến công trường.”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng dặn dò.
“Em biết rồi chị hai, chắc chắn không đến công trường.”
Đường Lục Cân cảm thấy kỳ lạ, vì sao chị hai cứ nói tới công trường, nhưng cô bé cũng không hỏi nhiều, dù sao cô bé cũng không đến đó, học còn không kịp đây.
Còn về chị cả Đường Ngũ Cân, Đường Lục Cân cũng không tới nông trường thăm, vốn dĩ cô bé và Đường Ngũ Cân cũng không thân thiết gì.
Lúc còn nhỏ, ngày nào Đường Ngũ Cân cũng nói bậy về chị hai với cô bé, nên cô bé mới cãi nhau với chị hai, sau này cô được ông nội dạy dỗ, biết chút đạo lý, vào thành đi học, cô lại càng hiểu ông bà hơn.
Chị hai vốn dĩ là thiên kim tiểu thư, cuộc sống đối với bọn họ là vô cùng xa xỉ, nhưng trong mắt chị hai, lại là đang chịu khổ, hơn nữa cả nhà bọn họ đều mang ơn cứu mạng của cha mẹ chị hai, nên phải đối tốt với chị hai.
Đường Lục Cân cũng từng khuyên Đường Ngũ Cân, nhưng không khuyên được, Đường Ngũ Cân sau khi lớn thì càng trầm trọng hơn, ngày nào cũng cãi nhau với chị hai, lại còn si mê Hà Quốc Khánh, còn đoạt bánh quy của cô bé và Cửu Cân, đem nịnh nọt Mắt Kính Nhỏ.
Kể từ lúc đó, Đường Lục Cân cũng hiểu rõ nhân cách của người chị cả, nên không hề bất ngờ với kết quả hiện tại.
“Chị hai, thầy của em nói có người bạn học có dư hai quyển sách đó, lần sau về em sẽ mang theo.” Đường Lục Cân nói.
“Ừm, em cố gắng học nhé.”
Đường Niệm Niệm bắt một con thỏ rừng và gà rừng trong lồng sắt, lấy dây thừng trói lại, rồi cất vào trong túi, để Đường Lục Cân đưa cho thầy.
Thầy giáo này trông khá tốt.
Đường Mãn Đồng đạp xe đưa cháu gái tới trường, đợi anh ta trở về cũng đã là buổi chiều, bụng đói cồn cào, Đường Niệm Niệm xào một bàn lớn bánh gạo rau xanh, còn chiên ba cái trứng cho anh ta.
“Chú nhỏ, cháu có công việc này rất phù hợp với chú đấy.”
Nhân lúc Đường Mãn Đồng ăn cơm, Đường Niệm Niệm nhắc tới nhà máy làm vớ.