Lúc đi đến chân núi, cô ta đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, có lẽ kiếp trước Đường Niệm Niệm cũng chưa đi vào phòng, chỉ là đặt thuốc ở cổng, hai ông cụ này trải qua kịch biến, chắc chắn sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cô ta phải kiên nhẫn, chậm rãi khiến lão Chương cảm động.
Tâm tình của Liễu Tịnh Lan lập tức tốt lên, trên người cũng không còn lạnh nữa, nhanh chân trở về điểm thanh niên tri thức.
Bên trong chuồng bò, lão Chương và Đặng Trường Thắng đợi qua một hồi lâu mới mở cửa, thấy được đồ vật trên đất.
Một túi mạch sữa tinh, mười quả trứng gà, còn có vài bao thuốc.
"Lão Đặng, những vật này phải làm thế nào?" Chương Học Thành nhíu chặt lông mày, đồ vật trong tay khó giải quyết giống như đạn pháo.
"Ngày mai tôi đi giao cho đại đội trưởng, đi ngủ!"
Đặng Trường Thắng đã sớm có dự định, mặc kệ Liễu Tịnh Lan này có lai lịch thế nào, dù sao ông ấy không để ý, để đại đội trưởng xử lý đi.
Sáng ngày hôm sau, trời lại đổ mưa phùn mịt mờ, đại đội trưởng thông báo nghỉ làm qua loa phát thanh.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua cô tăng ca sửa máy làm vớ, sửa một hơi xong mười cái, mệt mỏi đến mí mắt cũng mở không ra, buổi sáng bà cụ Đường gào rống bên tai cô nhưng cũng không đánh thức được cô.
"Không đi làm không kiếm công điểm, còn ngủ sâu như vậy, ở trong mơ cháu đi sửa Trường Thành hả?"
Bà cụ Đường tức giận, vỗ vào trong chăn, ra ngoài ăn điểm tâm.
Đường Niệm Niệm là bị mùi thơm của cơm trưa làm cho tỉnh lại, lười biếng nằm ở trên giường, không muốn động đậy.
"Dậy rồi đó hả? Buổi tối hôm qua đi sửa Trường Thành hả? Mau dậy ăn cơm!"
Bà cụ Đường xuất hiện ở cửa ra vào, ghét bỏ càm ràm một trận.
"Nội, con muốn nằm trên giường ăn cơm."
Đường Niệm Niệm lớn tiếng đưa yêu cầu, cô ngay cả mặt cũng không muốn rửa, răng cũng lười đánh, chỉ muốn ăn xong rồi ngủ tiếp.
Cổ nhân đều nói, Giấc ngủ mùa xuân quên mất sáng, nói rõ mùa xuân chính là mùa ngủ, con người phải thuận theo ý trời.
"Sao cháu không đi ị đi đái ở trên giường luôn đi? Bà thấy cháu là lười đến ngứa da rồi, lại muốn bị đánh, mau dậy!"
Bà cụ Đường chộp lấy dao phay xông lại, mắng cô sa sả.
Đường Niệm Niệm có chút chột dạ, không dám cãi lại, ngoan ngoãn mặc quần áo, xuống giường đi rửa mặt.
Cô ngồi xổm ở trong sân đánh răng, một luồng gió thổi qua, mang theo mùi khai nồng nặc, Đường Niệm Niệm ngừng thở nhanh chóng chà răng cho xong, nhúng khăn mặt vào trong nước rồi vắt một cái, sau đó lau mặt một cái là coi như xong.
Bà cụ Đường ra hái hành thấy vậy, con mắt như phát ra lửa, bước vọt tới lao đến, đoạt lấy khăn mặt, đổ nước ào ào vò mấy lần trong nước lại dùng lực vắt khô, sau đó dùng sức lau mấy lần lên trên mặt Đường Niệm Niệm như trát xi măng.
"Cháu đây là rửa mặt? Mèo còn rửa sạch sẽ hơn cả cháu, nhúng có mấy cái, thôi cháu đừng rửa luôn đi, người đã lớn như vậy, mặt cũng không biết rửa, cháu nói cháu còn có thể làm gì?"
Đường Niệm Niệm nhất thời không kịp phản ứng, liền bị bà cụ giày xéo, mặt bị lau đến đau nhức, khẳng định đã trầy da luôn rồi.
Cô mới siết chặt quả đấm thì,
Liền mềm xuống.
Lúc nào cũng muốn khuyên bảo mình, đây là bà nội cô, không thể đánh.
"Cháu đã nhúng mấy lần rồi mà!"
Đường Niệm Niệm nổi giận rống lên, cuống họng cũng bị lau đến khàn cả giọng.
Cô rửa mặt kiểu như vậy đã mấy đời rồi, mặt vẫn sạch sẽ, không rõ vì sao rửa mặt phải dùng lực như trát xi măng thế?
Đây là rửa mặt hay là chà da?
"Cháu rửa cái rắm đó, Cửu Cân còn hiểu chuyện hơn cháu!"
Bà cụ Đường lại lau mặt cô thêm mấy lần nữa, nhúng khăn mặt vào trong nước mấy lần, vắt khô phơi lên trên dây, nhìn mặt Đường Niệm Niệm bị lau đến đỏ rừng rực, lúc này mới hài lòng, xoay người đi nấu cơm trưa.
Trên kệ rửa tay có tấm gương, Đường Niệm Niệm soi gương, mặt đã bị lau đến bong cả da, cô cắn chặt răng, nếu như đổi thành những người khác, cô tuyệt đối sẽ bẻ gãy cổ!
Cửu Cân ở bên cạnh cười đến ôm bụng, muốn chảy cả nước mắt.
Đường Niệm Niệm gõ lên trán cô nhóc một cái thật mạnh, nhìn cô nhóc ôm chặt đầu, nước mắt rưng rưng, tâm tình của cô mới cân bằng lại.
“Nội, nhà ai nấu trứng nước tiểu vậy? Thúi muốn chết!"
Lại một cỗ mùi khai thổi tới, khiến Đường Niệm Niệm không thấy ngon miệng, cái mùi vị quen thuộc này vừa nghe liền biết là trứng nước tiểu, chính là trứng nước tiểu đồng tử trong truyền thuyết.
Ở bên Chư Thành, trước và sau thanh minh có phong tục nấu trứng nước tiểu, dùng nước tiểu của bé trai khỏe mạnh rót vào bên trong nồi lớn, không thêm một giọt nước nào, cũng không cần thêm bất kì gia vị gì, thả trứng vịt hoặc trứng gà vào nấu.
Chờ sau khi nước tiểu bốc hơi hết, trứng lại biến thành màu nâu đậm, giống như trứng luộc nước trà, còn rất mặn.
Nếu như không nói là trứng nước tiểu, tuyệt đối sẽ tưởng rằng trứng luộc nước trà, dựa vào lương tâm mà nói, cảm giác cũng không tệ lắm, mặn mặn thơm thơm, điều kiện tiên quyết là đừng biết nguyên liệu.
Nghe nói trứng nước tiểu có tác dụng bổ thận tráng dương, nhất là công hiệu trị ho lao.
"Thối đâu chứ, thơm biết bao, bà cũng không giành được nước tiểu về nấu đâu!"
Bà cụ Đường nói bằng giọng điệu đáng tiếc, bà ấy đi trễ một bước, nước tiểu đồng tử bị những người khác nhanh chân đến trước, nhưng mà bà ấy đã hẹn trước ngày mai rồi.
"Nội, bà cũng muốn nấu?"
Đường Niệm Niệm tỏ vẻ ghét bỏ, không có cách nào tưởng tượng trong nhà khắp nơi đều tràn ngập mùi khai của nước tiểu, nếu bà nội cô luộc trứng nước tiểu thì cô sẽ bỏ nhà ra đi.
"Ngày mai nấu, bà đã nói với trường học rồi, nước tiểu đồng tử ngày mai sẽ để dành cho bà, nấu được hơn trăm quả, nhà mình ăn một nửa, cho một nửa, đúng rồi, cũng đưa cho xưởng trưởng Vũ kia một chút!"
Bà cụ Đường đã sắp xếp hết rồi, trứng nước tiểu là lễ vật cao cấp đấy.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, không từ chối, thứ này ở Chư Thành đúng là đồ tốt.
Hơn nữa xưởng trưởng Vũ và xưởng trưởng Tiền hình như đều hơi hói đầu, đưa chút trứng nước tiểu bồi bổ cũng tốt.
Nhưng mà đến lúc đó cô nhất định phải bỏ nhà ra đi, cái mùi khi nấu trứng nước tiểu có thể hun chết voi.