Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 160




“Vừa rồi chú nổi điên, bà nói tát một cái là tốt.”

Đường Niệm Niệm trả lời hợp tình hợp lý, còn nhắc bà cụ Đường ra.

“Bà nội cháu suốt ngày chỉ biết đánh rắm, xì... Cháu đừng nghe lời bà ấy!”

Đường Mãn Ngân vừa tức lại vừa đau, con bé chết tiệt này thật mạnh.

“Lúc về cháu sẽ nói cho bà biết, chú nói bà suốt ngày đánh rắm!”

Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng.

Đường Mãn Ngân sợ tới mức mặt càng lúc càng đau, vội vàng cười làm lành, dỗ dành: “Toàn bộ lời vừa rồi của chú chỉ là đánh rắm thôi, Niệm Niệm đừng nói với bà của cháu nhé, chú hai chuyển lên chính thức, để chú mua giày da trâu cho cháu mang.”

Nếu để mẹ ông ấy biết, nhất định sẽ cầm gậy đánh mông ông ấy, mẹ ông ấy mặc kệ ông ấy đã bao nhiêu tuổi, nói đánh là đánh, năm trước còn rượt đuổi ông ấy chạy ba vòng thôn.

Hoàn toàn không chừa mặt mũi lại cho ông ấy!

“Chú mua cho Đan Đan đi, sau này đừng đưa đồ trong nhà ra nữa.”

Đường Niệm Niệm thật sự không hiểu nổi mạch não của chú hai thím hai, thứ tốt toàn đưa cho người khác dùng, bản thân lại ăn mặc cần kiệm, để làm gì?

“Không đưa, không đưa nữa.”

Đường Mãn Ngân cười tới mức không khép được miệng, trước kia vì muốn chuyển lên chính thức nên mới tặng quà, hiện tại ông ấy đã là công nhân chính thức, còn đưa cái rắm!

“Phải học giỏi kỹ thuật khoa điện đấy!”

Đường Niệm Niệm lại dặn dò, Đường Mãn Ngân gật đầu thật mạnh, hiện tại ông ấy bội phục cháu gái sát đất, cho dù bây giờ Đường Niệm Niệm có bảo ông ấy đi đâm tường, ông ấy cũng làm theo không chút do dự.

Đi theo cháu gái là có thể chuyển lên chính thức, có thể đổi đời, đây là điều Đường Mãn Ngân hiểu được.

Đường Niệm Niệm không ở lại thành, lái xe trở về Đường Thôn.

Hôm nay là ngày sáu tháng Tư, trong sách là ngày lão Chương mắc mưa, tối nay sẽ bị sốt, Liễu Tịnh Lan đến chuồng bò đưa thuốc, trở thành học trò của lão Chương.

Mặc dù cơ thể của lão Chương hiện tại cũng không tệ lắm, nhưng cô sợ cốt truyện sẽ tái hiện lại, vẫn phải về trông chừng, tuyệt đối không cho Liễu Tịnh Lan một cơ hội nào.

Mùa xuân ở Giang Nam thời tiết thay đổi thất thường, sáng nay vẫn còn nắng, nhưng đến chiều đã thay đổi, Chương Học Thành thả bò trên sườn núi, thuận tiện cắt cỏ, kết quả vừa cắt được một nửa, trời đã đổi màu, một lúc sau liền mưa lớn.

“Lão Chương, ông về trước đi, để tôi làm!’

Đặng Trường Thắng khoác áo tơi đội nón cói chạy tới, cũng cầm theo một bộ cho Chương Học Thành, áo tơi và nón cói đều là do Đường Niệm Niệm đưa tới, để bọn họ khoác khi trời mưa.

“Làm chung đi.”

Chương Học Thành khoác thêm áo tơi, đi đuổi bò.

“Cơ thể ông còn yếu, mau về đi, sức khỏe tôi tốt.”

Đặng Trường Thắng bảo ông ấy trở về, Chương Học Thành không chịu, bình thường làm việc đều là lão Đặng bỏ sức nhiều, hiện tại ông ấy đã tốt lên, không thể lười biếng nữa.

Đặng Trường Thắng chỉ đành để mặc ông ấy, hai người cùng đi chăn bò, nhưng bò rất thích gặp nước mưa, không chịu về chuồng, bọn họ dùng hết sức, hai con bò vẫn không hề nhúc nhích, còn nhàn nhã quất đuôi.

Ngay khi hai ông lão đang hết đường xoay sở, một bóng dáng nho nhỏ vọt tới, cũng mặc áo tơi, là Cửu Cân.

“Để cháu!”

Cô bé vỗ nhẹ lên người hai con bò, mắng: “Về nhà!”

Hai con bò di chuyển thần kỳ, chậm rãi đi theo Cửu Cân, khiến hai ông lão nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ con bò này chỉ biết nghe lời người trong thôn nói thôi sao?

Bọn họ không biết rằng, trước khi bọn họ đến, chuồng bò đã trống không một khoảng thời gian, lúc đó là do ông cụ Đường Thanh Sơn chăn bò, Cửu Cân từ nhỏ đã đi theo ông cụ chăn bò, biết rõ thói quen của hai con bò.

Đường Cửu Cân nghe theo lời của chị hai, thường xuyên chú ý tới tình huống trong chuồng bò, chị hai còn nói không thể để hai ông lão gặp mưa, mặc dù cô bé không hiểu vì sao chị hai lại quan tâm hai ông lão trong chuồng bò như vậy, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô bé nghe lời.

Cô bé chính là em gái nghe lời chị hai nhất, chị ba còn phải bước sang một bên đấy!

Cửu Cân hai tay dắt hai con, cái chân ngắn nhỏ nhắn nhanh nhẹn đi trên sườn núi, có một con bò dừng lại, ăn cỏ tươi trên sườn núi, cô bé quay đầu lại mắng: “Nhanh lên, chậm nữa là đánh mi đấy!”

“Ụm bò~~”

Con bò chậm rãi kêu lên vài tiếng, ngoan ngoãn đi lên sườn núi, miệng không ngừng nhai cỏ.

Hai con bò rất nặng, nhưng lại ngoan ngoãn như cừu trước mặt Cửu Cân, một lúc sau, cô bé đã đuổi hai con bò vào trong chuồng, gọn gàng buộc dây lại, lau đi nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nghiêm túc nói với hai ông lão: “Ngày mưa đừng ra ngoài, chị hai cháu nói thế!”

“Chị hai cháu là Đường Niệm Niệm?”

Chương Học Thành hiểu ra, ngoại trừ cô bé Niệm, không còn ai nhớ tới bọn họ.

“Vâng, đừng ra ngoài dính mưa!”

Cửu Cân kiêu ngạo gật đầu, lại dặn dò một phen, lúc này mới lạch bạch chạy ra ngoài, cỏ heo cô bé cắt vẫn còn ngoài mưa đấy.

“Từ từ, ông nấu nước gừng!”

Chương Học Thành đuổi theo, muốn đưa nước gừng cho cô bé, nhưng Cửu Cân chạy rất nhanh, không bao lâu sau đã biến mất trong màn mưa.

“Đứa nhỏ này...”

Chương Học Thành cười lắc đầu, cởi áo tơi ra, trên người có hơi ướt, ống quần cũng ướt, nếu là bình thường ông ấy nhất định sẽ không quan tâm, nhưng nghe lời Cửu Cân nói, ông ấy cảm thấy mình vẫn nên uống chén nước gừng đuổi hàn, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể phụ lòng của cô bé Niệm.

Hơn nữa hiện tại không thiếu đường đỏ, trước đó Đường Niệm Niệm đã mang sang đây một bao, có hai cân, cũng có gừng, nguyên liệu đều có sẵn, chỉ cần đun sôi là được.

Chương Học Thành nói làm là làm, cắt gừng thành sợi nhỏ, nấu nước, làm thành hai chén gừng nấu đường đỏ, ông ấy và Đặng Trường Thắng mỗi người một chén.

“Tôi không cần uống, thể trạng tôi rất tốt.”

Đặng Trường Thắng tiếc đường đỏ, đây chính là đồ quý giá, một ông già quê mùa như ông ấy, uống rất lãng phí.

“Thể chất dù tốt tới đâu thì ông cũng không phải người trẻ tuổi, uống đi, con bé Niệm đã dặn dò suốt, chúng ta phải cố gắng giữ gìn cơ thể.”

Chương Học Thành thong thả khuyên bảo, còn kéo băng ghế nhỏ ra ngồi trước cửa, vừa uống nước gừng, vừa thưởng thức cảnh mưa bên ngoài.

Mưa càng lúc càng lớn, chảy xuống theo mái hiên, vô cùng dày đặc, tựa như thác nước chảy, bắn tung tóe dưới đất, tung lên nhiều bọt nước, những ngọn cỏ cành cây phía xa xa giống như được phủ một lớp vải thật dày, có chút xinh đẹp mơ hồ.