Trên sách nói Liễu Tịnh Lan nền tảng học tập rất kém cỏi, nhưng cô ta lại có thể thi đậu đại học Kinh Thành, là bởi vì lúc cô ta ở Đường Thôn làm thanh niên tri thức đã cứu được một vị họ Chương ở chuồng bò.
Ông cụ họ Chương này hiện tại mặc dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng đầu xuân sang năm sẽ được bên trên đón đi, trở thành người tổng phụ trách tổ nghiên cứu khoa học cấp 5S, hơn nữa lão Chương rất cảm kích Liễu Tịnh Lan vì đã cho thuốc nên đã vạch ra học tập kế hoạch cho cô ta, tự mình dạy cô ta học tập, Liễu Tịnh Lan lúc này mới có thể thi đậu đại học Kinh Thành.
Về sau Liễu Tịnh Lan còn lấy mác học sinh của lão Chương, qua lại với con em quan lớn ở Kinh Thành, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo léo, lấy được không ít tài nguyên.
Nhưng linh tuyền mà Liễu Tịnh Lan đã dùng để cứu lão Chương lại là của nguyên thân.
Đường Niệm Niệm siết chặt nắm đấm, lại mẹ nó muốn đánh người rồi!
Quý nhân này cô nhất định phải giành vào tay!
Cô nhớ lại kịch bản, lão Chương đầu tháng tư mắc mưa, nửa đêm phát sốt cao, mạng sống như treo trên sợi tóc, Liễu Tịnh Lan giống thiên sứ hạ phàm, mò mẫm đi đến chuồng bò, cho lão Chương uống nước linh tuyền.
Đường Niệm Niệm nhíu lông mày, kịch bản này có chút không hợp lý, chuồng bò cách xa thôn, Liễu Tịnh Lan làm thế nào biết lão Chương nửa đêm phát sốt?
Cảm giác người phụ nữ này giống như là đã sớm biết lão Chương nửa đêm sẽ phát sốt, sau đó đúng lúc đến cứu người.
Cô liền nghĩ tới trong sách có rất nhiều chỗ không hợp lý, Liễu Tịnh Lan đã học tập từ rất sớm, học thêm cũng là cô ta chủ động yêu cầu, nhưng tin tức thi đại học là sang năm mới công bố.
Liễu Tịnh Lan làm sao biết sang năm sẽ thi đại học?
Trong lòng Đường Niệm Niệm run lên, dùng sức vỗ trán.
Người phụ nữ này là trùng sinh!
Nếu như giống như cô, là người xuyên qua thì Liễu Tịnh Lan không cần thiết phải hại nguyên thân, cô ta xuyên qua, tương đương với đứng ở góc nhìn của Thượng Đế, không cần thiết phải làm khó dễ một cô gái nông thôn.
Hiển nhiên Liễu Tịnh Lan kiếp trước có thù với nguyên thân, cho nên vừa trọng sinh liền cắn chặt nguyên thân không nhả.
Đường Niệm Niệm làm rõ mạch suy nghĩ, cảnh giới đối với Liễu Tịnh Lan trong lòng thăng lên, cô gái này tựa như là rắn độc núp trong bóng tối, khó lòng phòng bị.
Nhưng mà cô không sợ, phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, cô sẽ trị người phụ nữ này trước!
Cướp hết tất cả các cơ hội mà Liễu Tịnh Lan sẽ có được ở trong sách!
Đường Niệm Niệm đi vòng một vòng ở trên núi, không đụng phải lợn rừng, nhưng hái được chút dược liệu, còn có tầm mười con thỏ, năm, sáu con gà rừng.
Con thỏ nhỏ cô bỏ vào bên trong không gian để nuôi, còn cắt không ít cỏ bỏ vào, rể cỏ cũng cắt một ít.
Đường Niệm Niệm lấy ra hai con thỏ mập, một con gà rừng, bên trong không gian có bốn con thỏ lớn, ba con nhỏ, còn có một con thỏ cái đang mang thai, hai con gà rừng, cô với vừa ngó qua, đều đang nhảy nhót tưng bừng.
Cô thử một chút, dùng ý niệm trồng rể cỏ, nếp nhăn trên não đều muốn rút nhưng rể cỏ không nhúc nhích, xem ra không gian này của cô sẽ không tự trồng trọt được, có chút thiểu năng.
Đường Niệm Niệm dùng đao bổ củi trồng cỏ xuống đất, trên núi có nước suối, cô dẫn không ít vào không gian tạo thành cái đầm nhỏ.
Cô còn hái được mộc nhĩ hoang dại, nấm dại, hà thủ ô, tam thất,... dược liệu cô đều cấy ghép tiến vào không gian, lúc xuống núi, cô ở bên bờ vực thấy được gốc cây trà dại.
Dưới cây trà có một đóa Linh Chi rất lớn, nhìn hẳn là rất đáng tiền, Đường Niệm Niệm thở hổn hển đào Linh Chi lên, Linh Chi nhỏ bên cạnh thì bỏ hết vào không gian, cây trà dại cũng chuyển mấy nhánh vào.
Bận rộn một trận, Đường Niệm Niệm đã đổ mồ hôi đầy người, cô nhìn bốn phía một chút, thấy không có ai, cô liền lách mình tiến vào không gian.
Dược liệu trồng xiêu xiêu vẹo vẹo, mỗi gốc dược liệu cô đều rót một giọt nước linh tuyền, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, dược liệu bằng mắt trần có thể thấy được đã có sức sống hơn không ít.
Đường Niệm Niệm cưỡi xe gắn máy tuần sát trong không gian, xe gắn máy là cô thu thập ở tận thế, còn có một số xe sang và máy bay trực thăng, cùng các loại cỗ máy tinh vi, các loại máy móc gia dụng, tận thế đều thành sắt vụn, cô thu hết vào không gian.
Hơn nữa cô còn thu rất nhiều xăng, đủ dùng mấy đời.
Đường Niệm Niệm cưỡi xe gắn máy dạo qua một vòng, phát hiện đất đen là có giới hạn, bị một tầng sương trắng chặn lại, bên kia sương trắng là cái gì không biết, cô tính toán đại khái, đất đen phải có ba mươi km2, cũng chính là khoảng bốn vạn năm ngàn mẫu.
Khẳng định không thể trồng toàn lương thực, một mình cô sẽ mệt chết, phải làm cái đồng cỏ nuôi bò cừu, lại trồng chút hoa quả, rau quả, đậu nành, đậu phộng, lúa mì, cao lương, khoai lang, khoai tây, … sau này đi kiếm chút hạt giống để trồng mới được.
Cũng may cô có máy móc nông nghiệp, có thể cơ giới hoá làm ruộng, một mình vẫn có thể giải quyết được.
Đường Niệm Niệm thỏa mãn nhìn không gian bát ngát, tràn đầy vật tư, còn có gà rừng và thỏ đang chạy nhảy trong không gian, tràn đầy sức sống.
Về sau cô sẽ chế tạo không gian thành trang viên độc lập của cô, gà vịt dê bò lợn thành đàn, hoàn toàn thực hiện thịt thịt tự do!
Từ không gian đi ra, Đường Niệm Niệm xách theo hai con thỏ cùng một con gà rừng, bước nhanh xuống núi, giữa sườn núi, Chương Học Thành còn đang chăn trâu với ông cụ cao lớn.
Hai người nhìn đều không có tinh thần, hữu khí vô lực dựa vào cây, sức lực nói chuyện cũng bị mất.
Hiện tại là xuân hoang, ngay cả thôn dân đều ăn không đủ no, lương thực của bọn họ là đại đội cho, một tháng hai mươi cân, không phải lương thực thuần mà trộn lẫn khoai lang, căn bản không đủ ăn.
"Nếu như trên trời có thể rơi xuống một con thỏ thì tốt rồi!"
Ông cụ cao lớn Đặng Trường Thắng tự lẩm bẩm, đã rất lâu không ăn thịt, ông ấy thèm muốn chết.
"Lão Chương, có một thành ngữ gì mà, ôm cái gì con thỏ đó?"
"Ôm cây đợi thỏ, ông đừng có nằm mơ nữa, chừa chút sức lực đi!"