"Thím hai, lời này của thím nói không có ý nghĩa rồi, người nào không biết Niệm Niệm là cô gái phát triển nhất trong thôn, nhưng Sơn Hạnh nhà cháu cũng không kém, Tiểu Thẩm cũng không phải đối tượng của Niệm Niệm, thím nóng cái gì!" Mẹ của Đường Sơn Hạnh dựa vào lí lẽ để biện luận.
"Dù sao cô cũng đừng động lòng, có biết môn đăng hộ đối không? Tiểu Thẩm một tháng kiếm một trăm ba, Sơn Hạnh nhà cô một xu cũng phải tách ra thành sáu phần để tiêu, con bé tiêu được một trăm ba chắc?"
Bà cụ Đường nặng nề mà hừ một tiếng, ngóc đầu lên, ý chí chiến đấu sục sôi đi tìm cháu gái và cháu rể.
Cả nhà Đường Sơn Hạnh đều là người keo kiệt, giấy chùi đít cũng phải xé ra ba bốn phần để chùi dần, ngay cả bà ấy còn nhìn không được, người ta như thế làm sao xứng với Tiểu Thẩm.
Cũng chỉ có con nhóc chết tiệt phá của nhà bà mới xứng với thằng bé, số tiền lương một trăm ba kia, con nhóc chết tiệt kia nhất định có thể tiêu hết sạch, bà cụ Đường kỳ thật vẫn rất bội phục cháu gái mình.
Đổi lại là bà ấy cũng không biết làm sao tiêu hết một trăm ba, dùng hơn một đồng bà ấy đã đau lòng hơn nửa ngày, tiêu hết một trăm ba khẳng định mỗi ngày bà ấy đều đau lòng.
Biết tiêu tiền cũng là một bản lĩnh, Đường Sơn Hạnh lại không có bản lĩnh này.
Tất cả cô gái ở Chư Thành này cộng lại cũng không biết tiêu tiền bằng Niệm Niệm nhà bà ấy.
Bà cụ Đường giống một con gà mái kiêu ngạo, ngẩng đầu, cực kỳ đắc ý.
Nếu không phải cháu gái dặn dò bà ấy, tạm thời đừng lộ chuyện con bé hẹn hò với Tiểu Thẩm ra trong thôn thì vừa rồi bà ấy cũng sẽ không nói chuyện hàm súc như vậy, nhất định phải khoe khoang một trận mới được.
Những người khác ước chừng nhìn ra điểm gì đó, không nhắc lại chuyện đòi vợ đại đội trưởng làm mai nữa, mặc dù bà cụ Đường nói chuyện khó nghe, nhưng vẫn có lý, nếu như Thẩm Kiêu thật sự định tìm đối tượng ở Đường Thôn thì ai cạnh tranh thắng được Đường Niệm Niệm?
Chỉ cần không phải kẻ mù giống như Tề Quốc Hoa thì khẳng định sẽ chọn Đường Niệm Niệm!
Bà cụ Đường tìm được người ở dưới chân núi, hai người thu hoạch tương đối khá, xách sáu, bảy con thỏ rừng, đều rất béo tốt, thỏ rừng mùa xuân như nước tràn thành lụt, còn thích đào hang ở trên núi, phá hư thảm thực vật, phải tiêu diệt đi một chút.
Thẩm Kiêu còn bắt một ít hoẵng và lợn rừng, gà rừng, đều bỏ vào không gian, bên trong không gian có một bãi cỏ lớn, có thể nuôi thả bọn chúng.
"Ăn cơm!"
Bà cụ Đường đứng xa xa kêu một tiếng.
Đường Niệm Niệm vừa đưa cho mấy người lão Chương mấy con thỏ rừng, còn có cá, hai người già hiện tại sắc mặt hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, còn tốt hơn đầu tháng rất nhiều.
Thẩm Kiêu không hỏi nhiều, chỉ cần Niệm Niệm muốn làm, nhất định anh sẽ ủng hộ.
Hai người mới vừa đi ra khỏi chuồng bò, lại đụng phải bà cụ Đường.
"Đừng có đi sâu vào trong núi, có sói!"
Bà cụ Đường dặn dò một tiếng. Mười năm trước, còn có thể nhìn thấy sói trên núi, mấy năm gần đây đều không gặp, khẳng định tránh ở trong núi sâu, khi còn bé bà ấy còn tận mắt thấy trẻ con trong thôn bị sói tha đi, lúc tìm được chỉ còn lại quần áo và xương cốt, cực kì thảm.
Cơm trưa của nhà họ Đường vẫn rất phong phú, ở phương diện chiêu đãi khách khứa, bà cụ xưa nay đều rất hào phóng, đều sẽ lấy đồ tốt trong nhà ra.
"Bác hai gái, đồng chí công an đến rồi!"
Bà cụ Đường vừa dọn xong bát đũa, bên ngoài liền vang lên tiếng nói của đại đội trưởng, nghe rất là kích động.
"Công an đến làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của bà cụ Đường là bối rối, nhưng rất nhanh lại trấn định lại, cháu gái bà ấy là công nhân chính thức nhận lương 98 đồng, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu, cho dù công an có tìm tới cửa, cũng khẳng định là việc vui.
Đường Niệm Niệm cũng có chút bất ngờ, đoán không ra công an tới cửa là vì chuyện gì.
Cả nhà đều đi ra, đại đội trưởng dẫn Ngụy Chương Trình, còn có một nam đồng chí, đều mặc trang phục công an, đã tiến vào sân nhà.
"Đồng chí Ngụy, vị đồng chí này, mời mau chóng vào trong nhà, còn chưa ăn cơm đúng không, vừa vặn cùng nhau ăn cơm."
Trong lòng bà cụ Đường lẩm bẩm, còn tưởng rằng là chuyện của Tề Quốc Hoa còn chưa xử lý xong, bà ấy nhiệt tình kêu gọi, Từ Kim Phượng thì đi nhóm lửa, có thêm mấy người khách nên phải thêm vài món ăn.
Ngoài cổng nhà họ Đường dần dần tụ tập rất nhiều thôn dân, rất nhiều người đều bưng bát cơm, tò mò vì sao công an lại đến.
"Khẳng định là chuyện của Tề Quốc Hoa, nói không chừng còn có tình huống gì đó!"
Tất cả mọi người cảm thấy hẳn là như vậy, hôm qua đồng chí Ngụy kia đã tới điều tra, hôm nay lại tới, rõ ràng là vì Tề Quốc Hoa.
Chẳng lẽ tình huống sẽ đảo ngược?
Người nhà họ Tề cũng nghe nói, kích động vạn phần chạy tới, Tề Quốc Hoa khập khiễng chạy ở phía trước, xa xa liền thấy cửa nhà họ Đường bu đầy người, anh ta liền hưng phấn trong lòng, muốn đẩy đám người ra đi vào, giải oan với Ngụy Chương Trình.
"Không ăn cơm đâu, lần này tới là phát cờ thưởng và tiền thưởng cho đồng chí Đường Niệm Niệm, tôi chủ động xin đi, dù sao tôi có quen biết mà!"
Ngụy Chương Trình dí dỏm nói, đồng nghiệp của anh ấy thì lấy ra một cái cờ thưởng, một bên nền đỏ mạ vàng, viết mấy chữ lớn "Thấy việc nghĩa hăng hái làm", cực kỳ bắt mắt.
"Đây là năm mươi đồng tiền thưởng, cục trưởng chúng tôi nhờ tôi nói một câu, cảm ơn đồng chí Đường Niệm Niệm đã phấn đấu quên mình, thấy việc nghĩa hăng hái làm, bắt được hung thủ vụ án liên hoàn!"
Ngụy Chương Trình thu hồi giọng điệu đùa giỡn, dùng giọng điệu nghiêm túc để chuyển đạt lời nói của cục trưởng.
Đồng nghiệp của anh ấy thì hai tay nâng cờ thưởng, giao cho Đường Niệm Niệm, bầu không khí lập tức trở nên long trọng trang nghiêm.
Đường Niệm Niệm vô thức đứng thẳng, duỗi hai tay ra, trịnh trọng nhận cờ thưởng và năm mươi đồng tiền thưởng.
"Cảm ơn cục trưởng khen ngợi và cổ vũ, tôi sẽ không ngừng cố gắng, lần sau nếu nhìn thấy phần tử phạm tội phạm pháp, chắc chắn sẽ ra tay!"
Đường Niệm Niệm nói rất lớn, lời cô nói không phải lời khách khí, dù sao hiện tại là niên đại hòa bình, cô thực sự rảnh đến nhàm chán, chỉ có thể đi bắt phần tử phạm tội để giải buồn.
Nếu có thể kiếm thanh danh, còn có thể kiếm được tiền thưởng, một công ba việc, thật đẹp!
"Đồng chí Đường tốt lắm!"
Ngụy Chương Trình nhịn không được vỗ vai Đường Niệm Niệm, nếu như tất cả mọi người đều có giác ngộ như Đường Niệm Niệm thì xã hội lo gì không ổn định?
Dưới sự kích động, lực tay của Ngụy Chương Trình không tự chủ mà hơi lớn, Đường Niệm Niệm không có phòng bị, bị anh ấy dùng sức vỗ xuống, thân thể nghiêng sang một bên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Kiêu bắn tới, Ngụy Chương Trình cóng đến run lên một cái, ngượng ngùng cười làm lành.
Những thôn dân khác đều trợn tròn mắt, không phải tới vì chuyện của Tề Quốc Hoa sao?
Con bé Niệm thế mà giúp công an bắt được hung thủ án liên hoàn?