"Chủ nào chó nấy, cháu nhiều tật xấu, nuôi con chó cũng lắm tật, chó nhà ai mà đòi ăn cơm nóng, không phải đều là cho ăn cơm nguội hay sao..."
Bà cụ Đường có ý kiến rất lớn, con chó vàng kia còn kén chọn hơn người, không ăn đồ ăn thừa của người khác, không ăn cơm nguội canh lạnh, nhất định phải ấm áp, cũng không ăn thịt đã ném xuống đất, nghèo còn kén chọn.
Bà ấy cảm thấy tính tình của nó thối y như chủ nhân nó.
Mặc dù nghĩ linh tinh, nhưng bà cũ vẫn đem chậu canh gà gà trộn cơm bỏ vào trong nồi ấm, Bách Tuế trở về là có thể ăn được cơm nóng.
Đường Niệm Niệm cùng Thẩm Kiêu đi ra, ban đêm trong thôn gần như không có ai, hiện tại là cuối tháng Ba, buổi tối gió lạnh thổi hiu hiu, tất cả mọi người đều không muốn ra hóng gió.
Thẩm Kiêu nắm lấy tay cô, hai người chậm rãi bước đi.
"Ngày mốt anh sẽ về quân đội, có một nhiệm vụ."
Thẩm Kiêu lưu luyến không rời, anh không thể ở bên Niệm Niệm được lâu.
"Không phải nói có thể nghỉ ngơi một thời gian sao?" Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày.
"Phía trên chỉ định anh đi, người của nhà họ Chu bị vây ở biên cảnh, anh phải đi cứu người."
Thẩm Kiêu cũng không giấu diếm, giữa anh và Niệm Niệm không có bí mật.
Đường Niệm Niệm đổi sắc mặt, nhà họ Chu!
Kiếp trước hung thủ hại chết Thẩm Kiêu cũng bao gồm nhà họ Chu.
"Nhà họ Chu không phải người tốt, bọn họ sẽ hại anh!" Đường Niệm Niệm cũng không nói nguyên nhân, cô biết Thẩm Kiêu sẽ tin.
"Anh đi qua bên kia xem xét thử, không được liền trở về, chú Minh cũng nói như vậy."
Thẩm Kiêu cũng không hỏi nguyên nhân, Niệm Niệm nói cái gì anh đều tin, hơn nữa anh vốn không thích Chu Tư Lượng.
"Dù sao anh đừng có ngu ngốc bỏ mình đi cứu người."
Đường Niệm Niệm căn dặn, cô chỉ muốn Thẩm Kiêu sống thật tốt, tính mệnh của những người khác đối với cô đều không có ý nghĩa.
"Ừm."
Thẩm Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, anh chắc chắn sẽ không bỏ mình cứu người, ngoại trừ Niệm Niệm và cậu.
Đường Niệm Niệm dự định ban đêm sẽ vào không gian, tìm một ít vũ khí tiên tiến để Thẩm Kiêu mang theo, đề phòng tình huống bất trắc.
"Gâu gâu..."
Nơi xa truyền đến tiếng chó sủa, nghe còn không chỉ một hai con, còn có tiếng người mắng, nghe phương hướng giống như là từ bên nhà họ Tề truyền đến.
Các thôn dân đều kinh động, đi ra ngoài xem náo nhiệt.
"Con chó xúi quẩy, cút đi!"
Mẹ Tề cầm cái chổi xua đuổi một bầy chó ở cổng, cũng không biết từ chỗ nào chui ra mười mấy con chó tụ tập ở cửa nhà bà ta, nào ị nào đái, khiến cho cổng nhà bà ta khai thối ngập trời, ở trong nhà cũng ngửi thấy.
"Gâu... Ông đây thưởng cho bà này!"
Một con chó đen lao đến, ị một đống mềm mềm sệt sệt xuống chân mẹ Tề, tối hôm qua nó đi ngủ không che bụng, bị cảm lạnh nên tiêu chảy.
"A... Con chó xúi quẩy, bà đây đánh chết mày!"
Mẹ Tề muốn điên rồi, con chó đen đáng chết dám ị phân lên chân bà ta, bà ta quơ lấy cái chổi liền quất về phía con chó đen, nhưng con chó đen chạy cực nhanh, căn bản không đánh được.
"Gâu... Cái nhà này ai cũng xấu xa, ức hiếp chị chủ xinh đẹp của anh trai Bách Tuế, bà đây nhổ nước miếng phun chết mụ!"
Một con chó hoa lao đến, nhổ nước miếng lên người mẹ Tề.
Mấy con chó khác đều nhao nhao bắt chước, Đường Niệm Niệm là chị chủ của Bách Tuế đại vương bọn chúng, không phải người những kẻ đê tiện này có thể ức hiếp!
Bách Tuế đứng ở xa xa, ánh mắt lạnh lùng, dám ức hiếp chủ nó, phải chơi chết bọn họ!
Các thôn dân đều chạy đến, nhìn thấy trận đại chiến người chó trăm năm khó gặp, ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
"Gâu... Rút lui!"
Bách Tuế kêu một tiếng, mười mấy con chó rút lui nhanh chóng, chỉ để lại mẹ Tề khắp người đầy vẻ chật vật, còn có cửa nhà họ Tề gia đầy cứt với nước đái.
Các thôn dân lui về phía sau mấy bước, bịt kín mũi, mặc dù rất thối nhưng bọn họ không nỡ rời đi.
"Đám chó xúi quẩy, bà đây sớm muộn cũng sẽ làm thịt tụi bây!"
Mẹ Tề chửi ầm lên, nhưng chó nghe không hiểu lời bà ta mà đều chạy xa rồi.
Cha con Tề Quốc Hoa một mực trốn ở trong phòng không ra, Tề Quốc Xuân nằm ở trên giường xuân đau thu buồn, không để ý tới chuyện bên ngoài, mẹ Tề đành phải một mình thu dọn, cứt chó nước tiểu chó thối hoắc khiến bà ta muốn phun bữa cơm mới ăn xong ra.
Đã xem xong náo nhiệt rồi nên các thôn dân cũng tản đi, ai về nhà nấy.
"Nhà họ Tề đây là làm nhiều chuyện thất đức nên ngay cả chó cũng ngứa mắt."
Có người đột nhiên nói một câu, tất cả mọi người vô cùng đồng ý, gia đình lương thiện chim én tới làm tổ, gia đình thất đức chính là chiêu cứt đái rắm tới.
Mọi người mặc dù không có lên tiếng, nhưng trong lòng lại đều cùng một suy nghĩ, loại gia đình thất đức như nhà họ Tề tuyệt đối không thể qua lại, ai biết sẽ đâm phía sau bọn họ khi nào!
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều thấy được, còn biết những con chó này khẳng định là Bách Tuế gọi tới, khó trách ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Bách Tuế ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới, thản nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Kiêu, có thể là vua chướng mắt vua, thân là vua trong bầy chó, Bách Tuế rất không ưa Thẩm Kiêu.
Lần đầu tiên gặp mặt, nó đã không cho Thẩm Kiêu mặt mũi, không để ý đến anh tí nào.
"Về nhà ăn cơm, hâm nóng trong nồi đó."
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng sờ đầu nó một cái, cái gì cũng không nói, càng không phê bình.
Bách Tuế giúp cô xả giận kia mà, cô vui mừng còn không kịp.
"Gâu... Đi!"
Bách Tuế nghe có cơm trộn canh gà, hất chân bỏ chạy, nó đã dặn dò thuộc hạ rồi, về sau cứt đái đều ‘tặng’ cho nhà họ Tề, phù sa không chảy ruộng ngoài, nhất định phải để dành cho nhà họ Tề.
Tất cả chó phạm vi trăm dặm xung quanh hiện tại tất cả đều là thuộc hạ của Bách Tuế, nó ra lệnh một tiếng, đám chó đều anh dũng xông về trước!
"Nó rất trung thành."
Thẩm Kiêu có ấn tượng rất tốt với Bách Tuế, chỉ cần đối xử tốt với Niệm Niệm thì anh đều thích.
"Bách Tuế là bạn đồng hành của em mà, anh còn muốn đi đâu?"
Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm trở nên dịu dàng, Bách Tuế và cô đồng sinh cộng tử, đã cứu cô rất nhiều lần, là anh em cô có thể giao phó sau lưng.
"Tìm Đường Lão Lục."
Thẩm Kiêu không giấu diếm, ánh mắt lóe lên ý lạnh.
Tề Quốc Xuân giội nước bẩn lên người Niệm Niệm, anh phải tìm người đàn ông áp chế người phụ nữ này khiến ả ta sống khổ cực mới được.
Đường Lão Lục điều kiện quá tốt, không thích hợp.
Nhưng có thể ra mặt châm ngòi thổi gió.