Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 132




Chỉ khi Đường Niệm Niệm thua và bồi thường viện phí cho gia đình thì cô tamới không bị cha mẹ gả cho lão già độc thân gán nợ, nếu nhà họ cứ tiếp tục không có tiền, tiếp tục nợ lại thêm nợ thì cha mẹ cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta.

Chu Kình đau hết cả não, vội tới đỡ cô ta dậy, nhưng thực chất là “ép” cô ta đứng dậy.

Anh ta sợ nhất là loại người thích tỏ ra yếu đuối, thích đóng vai kẻ bị hại như này. Hình như trên đời luôn tồn tại một quy luật vô hình, rằng kẻ yếu thì luôn đúng, mỗi khi bắt gặp ai đó khóc lóc than khổ là mọi người lại vô thức thông cảm cho kẻ yếu, cho dù kẻ yếu có có làm việc táng tận lương tâm đ ến đâu đi chăng nữa.

"Xem xem bà đây có táng vỡ đầu con đĩ này không!"

Bà cụ Đường xắn tay áo lên, định dạy cho Tề Quốc Xuân một bài học, nhưng lại bị Đường Niệm Niệm ngăn lại.

Bà lão nhìn chằm chằm cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng chưa đợi bà lên tiếng thì đã nghe thấy đứa trẻ con gào lên.

"Con gái nhà họ Tề là cái thứ đồ hỏng, không biết xấu hổ, lại hôn Đường Lão Lục!"

"Tề Quốc Hoa cũng là thứ không ra gì, lại ăn nằm với Dương Hồng Linh ở đống cỏ!"

Xa xa thấy có một nhóm trẻ con chạy đến, mấy đứa vừa vỗ tay vừa hát cái gì đó, nghe thì giống giai điệu mấy bài đồng dao nhưng lời thì vô cùng bậy bạ.

"Tề Quốc Xuân và Đường Lão Lục hôn nhau hôn những ba phút!"

"Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh nằm trên đống cỏ tận một tiếng liền!"

Mấy đứa đó là đám trẻ được Đường Niệm Niệm cho kẹo sữa với bánh bao thịt hôm trước, mà không chỉ có mấy đứa đó không, chúng còn gọi thêm mấy đứa bạn khác chạy khắp nơi lan truyền chuyện xấu xa của hai đứa con nhà họ Tề.

"Thằng nhóc chết dẫm kia mày nói vớ vẩn cái gì đấy, có biến nhanh không thì bảo!"

Cha Tề xám mặt, vội vàng quát đuổi chúng đi, nhưng đám trẻ con chẳng thèm sợ ông ta thì thôi, còn gân cổ hát to hơn cả lúc nãy.

Cả đám nhà họ Tề mặt ai nấy xanh mét hết cả, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì mấy đứa trẻ con, mấy đứa trẻ này đều mang họ Đường, hai bên không cùng dòng tộc, chỉ cần nhà bọn họ làm gì chúng nó thì nhà họ Đường sẽ không bao giờ tha cho nhà họ Tề.

Cho bọn trẻ hát thêm vài lần thì Đại đội trưởng mới quát bảo chúng dừng lại: "Nhố nhăng cái gì đấy, về nhà đi!"

"Về nhà thôi a ha!"

Mấy đứa nhỏ cười rồi bỏ chạy.

Đại đội trưởng cười khinh: "Ba vị lãnh đạo đừng cười nhé, trẻ con không biết gì ấy mà!"

Ngụy Chương Trình và Chu Kình đều mỉm cười, ánh mắt lại hết sức tò mò.

Nhân phẩm của Tề Quốc Hoa có vấn đề là điều không còn gì phải nghi ngờ nữa rồi, nhưng gia đình cô Đường Niệm Niệm kia cũng chẳng phải kiểu dễ bắt nạt, cả thôn đều đứng về phía Đường Niệm Niệm, cho dù anh ta phái người đi điều tra thật thì Tề Quốc Hoa cũng không thắng nổi.

Nhưng thế cũng chứng minh được gia đình của Tề Quốc Hoa không ai tốt lành cả, mới khiến người dân cả thôn ghét bỏ như vậy.

Nhà Đại đội trưởng khá gần chỗ Ủy ban thôn nên mấy người đi một lát là đến, bác ba gái nhiệt tình đi pha trà, còn lấy ra khoai lang khô và bánh trứng gà mời mọi người.

Nhà họ Tề vẫn đứng chờ ở bên ngoài, bọn họ vẫn còn suy nghĩ viển vông lắm, còn muốn đến trước mặt Chu Kình bào chữa thêm.

Thẩm Kiêu nhìn Tề Quốc Xuân, ánh mắt lạnh lẽo như con dao sắc đâm vào dây thần kinh của Tề Quốc Xuân khiến cô ta bất giác run rẩy, rõ ràng là đứng dưới ánh mặt trời, nhưng lại giống như rơi xuống hầm băng.

Đường Niệm Niệm về nhà lấy ra một con thỏ rừng và gà rừng rồi sai Cửu Cân đưa đến nhà Đại đội trưởng.

"Chị hai, em sẽ bảo vệ chị!"

Cô bé đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng cuối như thế, nói xong liền cầm theo thỏ với gà chạy mất hút.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm cong cong, ánh mắt cũng ấm áp hơn nhiều.

Đường Cửu Cân chạy đến nhà đội trưởng, cô bé chạy một mạch vào phòng bếp, nơi bác ba gái đang chuẩn bị bữa trưa.

"Chị hai bảo cháu mang cái này đến ạ!"

Cửu Cân đặt thỏ với gà xuống đất rồi lại chạy mất dạng tiếp.

"Ôi ôi cái con bé này, chạy nhanh thế làm gì không biết!"

Bác ba gái vừa cười mắng yêu, bác nhìn hai con vật nằm dưới đất rồi gọi Đường Hồng Hạnh đến giúp.

Đường Cửu Cân chạy khỏi nhà Đại đội trưởng vậy thôi chứ thực tế cô bé chưa đi đâu xa hết, cô bé trốn sau một cây long não, trừng mắt nhìn nhà họ Tề với vẻ căm hận.

"Đồ khốn nạn, đồ chó hoang, đánh chết mấy người!"

Cô bé lấy ra từ áo một cây ná cao su mà chú nhỏ đã làm cho cô bé, được làm từ chạc cây rắn chắn đã bẻ được trên núi, dùng một sợi da trâu quấn chặt lại. Cô bé đã dùng thứ này bắn được rất nhiều chim sẻ.

Hôm nay cô bé muốn dùng ná cao su này để báo thù cho chị hai!

Đường Cửu Cân tiếp tục móc từ trong túi ra một viên sỏi bóng loáng mà cô bé nhặt bên mé sông, cô bé dùng hết sức bình sinh kéo căng sợi da trâu nhất có thể, đến mức cả khuôn mặt nghẹn đỏ hết cả lên.

Cô bé nhắm thẳng vào Tề Quốc Hoa, tên khốn này là kẻ đáng ghét nhất này!

"Á...!”

Tề Quốc Hoa hét ầm lên, anh ta vươn tay sờ sờ sau gáy, nhìn lại thì thấy cả bàn tay toàn là máu.

"Quốc Hoa, sao con lại chảy máu thế? Tiên sư bố cái đứa chết cha chết mẹ nào ném đá vào đầu con tao!”

Mẹ Tề vừa bực lại vừa xót cậu con trai cưng, bà ta cuống quýt chạy lại chỗ bác ba gái xin một nắm tro rơm thật to để rịt lên vết thương, phải ghìm chặt xuống mấy lần thì máu mới thôi chảy.

Quần áo của Tề Quốc Hoa dính toàn là máu, mặt mũi trắng bệch. Tề Quốc Hoa gườm gườm nhìn ra chỗ gốc cây long não, lúc nãy rõ ràng là có người từ chỗ cây kia bắn đá về phía anh ta, mà khẳng định là chỉ có con khốn Đường Niệm Niệm kia thôi.

"Lại là Đường Niệm Niệm, mẹ phải liều mạng với nó!”

Mẹ Tề cũng nghĩ ngoài Đường Niệm Niệm thì không còn ai khác!

Con khốn này chơi trò bẩn quá!

"Mẹ, mẹ đừng gây chuyện với con nhỏ đó nữa!"

Tề Quốc Hoa kéo mẹ mình, không có chứng cứ thì đời nào Đường Niệm Niệm nhận tội, mà ngược lại còn khiến người trong quân đội có ấn tượng xấu thêm về anh ta.

Bây giờ anh ta chỉ hy vọng quân đội có thể đứng về phía mình, kết tội Đường Niệm Niệm rồi bồi thường cho anh ta một ngàn đồng thôi.

"Con khốn đáng chết, đợi sau này mẹ sẽ tính sổ với nó sau, Quốc Hoa, ngồi xuống nghỉ đi, đừng đứng mãi thế!"

Mẹ Tề lấy từ trong nhà Đại đội trưởng một cái ghế rồi yêu thương dặn con trai ngồi nghỉ.

Bà ta nhìn xung quanh mà không thấy cô con dâu liền được thế chửi đông đổng lên: "Cái dòng thứ ham ăn biếng làm, nhà có việc lớn như thế mà không biết đường vác xác ra đây, để xem bà về bà có chửi cho tuốt xác mày không!"

Mặt Tề Quốc Hoa lại càng đen hơn, anh ta yếu ớt dựa lưng vào ghế, tâm trạng rất nặng nề.

Từ khi trở về từ bệnh viện thì Dương Hồng Linh đã thay đổi rồi, anh ta biết người phụ nữ này đang nghĩ gì, chẳng qua là thấy anh ta què rồi nên chê anh ta chứ gì.

Ha, đã kết hôn với anh ta rồi thì đừng mơ tưởng sẽ thoát thân được!

"Ối cha!”

Tề Quốc Húc đột nhiên hét ầm lên, anh ta vội ấn lên đ ỉnh đầu, máu từ trên đầu nhỏ tong tỏng xuống đất.

"Đường Niệm Niệm, mày cút ra đây cho tao, cái thứ đê tiện không biết xấu hổ nhà mày, ra đây ngay!"

Tề Quốc Xuân vừa giận vừa sợ, cô ta chạy về phía cây long não, chính mắt cô ta nhìn thấy một hòn đá từ phía đó vụt ra.

Hẳn là ná cao su của Đường Niệm Niệm, con khốn này rất thích dùng ná cao su bắn trúng chim sẻ, cái nết không ưa nổi mà.