Một đứa trẻ nhỏ xíu, trắng nõn, bà ấy chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào xinh đẹp hơn con bé Niệm, trắng nõn mềm mại, giống như cục bột, trên người mặc bộ quần áo nhỏ xíu và cái chăn nhỏ, đều là tơ lụa xịn sò.
Đứa nhỏ này số ở nhà bà là chịu khổ, aizz!
"Đủ không?"
Giọng nói của bà cụ Đường cũng dịu dàng hơn không ít, ánh mắt trở nên từ ái, bà ấy xào hai cái bánh mật, không đủ lại xào thêm.
"Đủ rồi, nội, có phải ông nội báo mộng cho bà, dặn bà tốt với cháu một chút hay không?"
Đường Niệm Niệm nhịn không được hỏi một câu, hôm nay bà cụ có chút gì đó là lạ, cô vẫn thấy bà cụ nhỏ lớn tiếng mắng chửi người quen thuộc hơn.
Dịu dàng như vậy hiền lành như thế, cảm giác có chút kinh dị!
"Cốc!"
Bà cụ Đường hỏa khí lên đầu, thưởng vào đầu Đường Niệm Niệm một cái cốc.
"Bà đây có ngày nào không tốt? Cái thứ lười như cháu, đổi thành nhà khác thì đã sớm đánh nát mông cháu rồi, mau ăn đi!"
Vẻ dịu dàng và hiền lành trên mặt bà cụ Đường biến mất không thấy gì nữa, khôi phục vẻ khôn khéo cường hãn như bình thường, hét vào mặt Đường Niệm Niệm một trận.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, lười phản bác, vùi đầu ăn bánh mật.
Bà cụ như thế này mới bình thường này, ấm áp dịu dàng cứ như bị quỷ nhập vào người vậy.
Đã ăn xong điểm tâm, Đường Niệm Niệm lau miệng, cùng bà cụ Đường đến ủy ban thôn.
"Bộ đội phái ba người tới, hai người lớn tuổi nhìn cũng không tệ lắm, cười ha hả, hẳn là sẽ không làm khó người khác, nhưng người trẻ tuổi này, cháu phải chú ý một chút, tiểu tử này bộ dạng đen thui, đoán chừng tim cũng đen nốt, nếu như nó làm khó dễ cháu, cháu cứ kêu lên, bà và bác ba cháu đều ở bên ngoài, sẽ đi vào cứu cháu!"
Trên đường đi, bà cụ Đường đều không ngừng miệng, bộ đội phái ba người tới, bà ấy cảm thấy người tuổi trẻ kia nhìn không giống người tốt, khẳng định sẽ làm khó dễ cháu gái.
Uỷ ban thôn.
Thẩm Kiêu, Ngụy Chương Trình, Chu Kình ngồi ở vị trí đầu, Tề Quốc Hoa chống gậy, khập khiễng đi tới.
"Báo cáo, tôi tên là Tề Quốc Hoa!"
Tề Quốc Hoa đứng dậy tự giới thiệu, giọng nói của anh ta khàn khàn, hô hấp thì lúc lên lúc xuống, nghe như sắp tắc thở vậy.
Hôm nay trời nắng to, nhiệt độ ngoài trời khá cao nhưng trong nhà thì rất lạnh, thế nên Tề Quốc Hoa vừa bước vào đã rùng mình một cái.
Anh ta nhìn một lượt ba người ngồi trước mặt, ngay ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới Thẩm Kiêu.
Chạm phải ánh mắt của Thẩm Kiêu, Tề Quốc Hoa lại rùng mình thêm lần nữa, cảm thấy trong phòng đột nhiên lạnh hơn hẳn ban nãy.
"Anh ngồi đi!"
Chu Kình mở miệng, giọng điệu khá ôn hòa.
Anh ta nhận được chỉ thị từ bên trên, yêu cầu phải hợp tác với Thẩm Kiêu để điều tra chuyện này. Ngay từ đầu Thẩm Kiêu đã nói rõ Đường Niệm Niệm là vị hôn thê của mình, Tề Quốc Hoa thì đang cố tình vu khống vợ sắp cưới của anh.
Anh ta và Ngụy Chương Trình đều có lòng tin với con người của Thẩm Kiêu, như thế không có nghĩa là anh ta nói Thẩm Kiêu là kiểu người rất tốt hay gì đó, nhưng tên này quá mạnh, cần gì phải làm khó loại tay sai tép riu như Tề Quốc Hoa đâu.
Thẩm Kiêu thì mạnh đến mức không bao giờ dùng mưu hèn kế bẩn, anh có muốn làm gì cũng sẽ làm ngay trước mặt một cách quang minh chính đại.
Thử so sánh Thẩm Kiêu với Tề Quốc Hoa hiện tại đi, anh ta gầy gò, khuôn mặt xám đen, tấm lưng hơi còng, từ đầu đến chân chỉ toát ra hai chữ “hèm mọn”, làm gì có chút phong thái nào của người lính đâu.
Cho nên, ấn tượng đầu tiên của Chu Kình và Ngụy Chương Trình đối với anh ta nói thật là không tốt, cán cân trong lòng tự nhiên cũng sẽ nghiêng về phía Đường Niệm Niệm.
Vả lại, Đường Niệm Niệm là một cô gái xinh đẹp và hoạt bát, đối mặt một tên giết người có tính cách vặn vẹo còn không chùn bước, sao có thể hạ độc người khác bằng thủ đoạn đê hèn như vậy?
Tề Quốc Hoa sau khi ngồi xuống cố gắng duỗi thẳng lưng, nhưng chỉ vài phút sau anh ta lưng lại cong xuống, vai thì bên cao bên thấp, không hề chú ý đến hình tượng của bản thân.
Chu Kình khẽ cau mày, cho dù bị thương cũng không nên bê tha như thế này, người lính dù chết cũng quyết không quỳ gối kia mà, tên Tề Quốc Hoa này yếu quá!
"Lão Ngụy, anh hỏi đi!"
Chu Kình liếc Ngụy Chương Trình, Lão Ngụy là chuyên gia điều tra vụ án, anh ta và Thẩm Kiêu chỉ làm người hỗ trợ thôi.
Ngụy Chương Trình hắng giọng, bắt đầu hỏi: "Đồng chí Tề Quốc Hoa, anh và đồng chí Đường Niệm Niệm có quan hệ như thế nào?"
"Đường Niệm Niệm là vị hôn thê cũ của tôi, nửa tháng trước chúng tôi đã hủy hôn trong hòa bình, nhưng tôi không ngờ Đường Niệm Niệm lại vì thế mà ôm hận, nhân lúc tôi đang chặt củi trên núi lại thả một con rắn độc ra cắn tôi, khiến tôi thành ra thế này đây. Tôi cũng muốn xông lên chiến trường bảo vệ gia đình, gìn giữ đất nước, giành vinh quang cho dòng họ lắm chứ...
Nhưng tất cả những hi vọng đó không thể thành hiện thực nữa rồi, lãnh đạo hiểu cho, tôi không có chỗ nào phải xin lỗi Đường Niệm Niệm, tôi chỉ muốn quân đội trả lại công bằng cho tôi, để nhà họ Đường đứng ra bồi thường chi phí y tế cho tôi!"
Tề Quốc Hoa hai mắt đẫm lệ, vừa nói vừa khóc. Trong chuyện của mình, anh ta miêu tả bản thân thành một người hết sức đáng thương, một con người cao cả đang cảm thấy vô cùng hối hận vì không thể lên chiến trường cống hiến cho Tổ quốc... tất cả đều được anh ta diễn ra được dưới một khung cảnh lâm li bi đát.
"Rắc."
Tiếng cây bút gãy đôi cắt ngang màn trình diễn của Tề Quốc Hoa.
Thẩm Kiêu vô cảm đặt cây bút bị gãy làm hai xuống bàn, lạnh giọng hỏi: "Anh nói là Đường Niệm Niệm thả rắn độc hại anh, vậy xin hỏi anh có nhân chứng và vật chứng chứng minh không?"
Căn phòng bỗng dưng như giảm xuống tận tám độ, Tề Quốc Hoa run rẩy mấy lần, chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh đến nỗi không ngừng phát run.
"Lúc đó trên núi chỉ có tôi và Đường Niệm Niệm, người khác thì đang bận làm việc hết nên không ai nhìn thấy. Nhưng tôi dám chắc mỗi lời tôi nói đều là sự thật, thời tiết này đa số rắn đều đang ngủ đông, nếu không có người cố tình thì rắn sẽ không chủ động tấn công con người, các vị lãnh đạo, chính là Đường Niệm Niệm, cô ta cố ý hãm hại tôi!"
Tề Quốc Hoa càng nói càng sốt sắng, anh ta đã ngồi xuống bàn bạc với cha mình rồi, cả hai đều cảm thấy Đường Niệm Niệm là người đáng nghi nhất.
Con đi3m này ghét anh ta đến tận xương tủy, các loại chuyện thiếu đạo đức như bắt rắn cắn người này chắc chắn là việc cô ta sẽ làm.
"Đường Niệm Niệm mới mười bảy tuổi, lại còn là con gái, cô ấy dám bắt một con rắn độc chắc?" Ngụy Chương Trình hỏi.
"Dám chứ, ông nội Đường Niệm Niệm là thợ săn nổi tiếng mười dặm quanh khu này, ngày xưa còn giết cả tiểu quỷ tử rồi cơ mà, ông ta rất giỏi võ, Đường Niệm Niệm đã theo ông nội lên núi săn bắn từ khi còn nhỏ, với cô ả thì bắt rắn chẳng phải chuyện khó khăn gì!"
Những lời Tề Quốc Hoa vừa nói đều là lời thật! Trước đây có lần anh ta đã tận mắt nhìn thấy con khốn Đường Niệm Niệm đó dùng tay không tóm lấy một con rắn đen dài gần hai mét.