“Trời đã tối rồi, cháu qua đó làm gì?”
Vẻ mặt bà cụ Đường cảnh giác, bà ấy không muốn cháu gái thường xuyên tới nhà đại đội trưởng, dù sao trong nhà đại đội trưởng có một Đường Hồng Hạnh đầu óc không lanh lợi.
Mặc dù bà cụ không biết gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nhưng bà cụ lại biết dính phân sẽ thúi, dính nước tiểu sẽ khai.
Trong đầu Đường Hồng Hạnh có phân, cũng không tốt hơn Đường Ngũ Cân bao nhiêu, không thể để con bé Niệm thường xuyên tiếp xúc với thứ ngu xuẩn như vậy.
“Nhờ bác ba gái phơi khoai lang ạ.”
Đường Niệm Niệm lấy từ trong phòng ra ba túi khoai lang, thứ này cô lấy từ trong không gian ra, đều là khoai lang vàng loại ngọt, cô không thích ăn khoai lang khô, nhiều bột, vị giống như hạt dẻ, ăn một miếng uống ba chai nước.
“Cháu lấy đâu ra nhiều khoai lang vậy?”
Mắt bà cụ Đường sáng rực, mặc dù khoai lang ăn nóng ruột lại hay đánh rắm, nhưng có thể no, lúc thiếu gạo đều trộn khoai vào, có thể tiết kiệm không ít gạo.
“Cháu dùng thỏ rừng đổi trong thành.”
Đường Niệm Niệm đi vào nhà kho lấy xe đẩy bằng tay tay, muốn ôm một túi khoai lang dưới đất, chắc phải nặng khoảng năm sáu trăm cân, phơi khô xong có thể ăn được rất lâu.
“Cánh tay như cán bột đó của cháu có thể làm được gì chứ, thằng cả đâu!”
Bà cụ Đường gân cổ lên kêu, Đường Mãn Kim đang làm việc ngoài chuồng lợn đi tới, trên người còn dính không ít phân lợn, thối hoắc.
“Cháu tự mình làm, thối quá!”
Đường Niệm Niệm không hề che giấu vẻ ghét bỏ, phân lợn dính lên khoai lang, lại còn phơi khô... Cô không muốn nghĩ nữa, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sức ăn khoai lang của cô.
Dưới điều kiện cho phép, cô thật sự là một người rất ra vẻ.
Theo lời bà cụ Đường nói, chính là quá nhiều tật xấu.
Đường Mãn Kim cười chất phác, vào trong sân rửa tay.
“Phân lợn thì sao? Mỗi một cây lúa đều phải dựa vào phân đấy, lương thực và rau có cái nào không trồng từ phân chứ, đồ ăn cháu vừa ăn qua một đêm liền biến thành phân thải ra ngoài, trong bụng cháu đều là phân, cháu còn ghét bỏ à?”
Bà cụ Đường vô cùng coi thường kiểu ra vẻ của cháu gái, chén còn không rửa, dùng bàn tay ướt đẫm chỉ xuống bụng Đường Niệm Niệm, dạy dỗ một hồi lâu.
Đường Niệm Niệm nghiến răng nhiều lần, hai tay siết chặt.
Câu nào cũng chứa phân, còn chỉ vào bụng cô nói, miệng bà cụ này thật sự độc!
Đường Niệm Niệm mặc niệm ba lần, đây là bà nội nuôi cô lớn, không thể đánh!
Cô không thèm để ý tới bà cụ, một hơi chất bao tải lên xe, đẩy ra khỏi cửa.
“Chị hai ơi!”
Cửu Cân vừa mới cho gà ăn, cô bé đuổi theo.
Bà cụ Đường cũng đuổi theo, kêu lên: “Bà phơi cho cháu, đừng làm phiền tới bác ba gái cháu!”
“Bà phơi ăn không được!”
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, cả thôn chỉ có bác ba gái biết phơi khoai lang, vừa sạch sẽ lại thơm ngon.
Bà cụ Đường lập tức đen mặt, qua một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi, mắng: “Con nhóc chết tiệt này còn dám ghét bỏ bà đây, lúc còn nhỏ khoai lang bà đây phơi, con nhóc chết tiệt cháu ăn nhiều tới cỡ nào? Bà đây còn nhai nát đút cho cháu đấy!”
Cũng may Đường Niệm Niệm đã đi xa, không nghe thấy.
Cô và Cửu Cân cùng nhau đẩy xe, đi tới nhà đại đội trưởng, trên đường gặp không ít thôn dân đang bưng bát cơm.
Người trong thôn đều thích bưng bát cơm ra ngoài ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, ăn cực kỳ ngon miệng.
“Bé Niệm đẩy gì thế?” Có người lớn tiếng hỏi.
Mọi người đều vây quanh lại, trên xe đẩy có ba cái túi căng phồng hết cỡ, không nhìn ra được gì.
“Khoai lang, nhờ bác ba gái phơi khoai lang ạ!”
Mặc dù mặc Đường Niệm Niệm không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu rất lễ phép, có thưa có dạ.
“Mấy nay nhóc Niệm không đi làm à?”
Mọi người vừa nghe là khoai lang thì không còn hứng thú, quanh năm suốt tháng đều ăn khoai lang, bọn họ vừa nghe tới khoai lang là nóng ruột, bọn họ lại có hứng thú hơn với công việc của Đường Niệm Niệm.
Đã nghỉ ở nhà mấy ngày rồi, công việc 98 đồng nhẹ nhàng như vậy sao?
“Ngày mai đi ạ.”
Đường Niệm Niệm tích chữ như vàng, trò chuyện với thôn dân một lúc, ngày mai là kỳ thi tuyển dụng của nhà máy máy kéo, ngày hôm sau là tới nhà máy máy móc nông nghiệp, còn phải tới chỗ Bát Ca hỏi một chút về chuyện nhà ở và máy làm vớ.
Còn phải đi tới chỗ ông cụ, gửi chút thực phẩm chức năng và thuốc.
“Con bé Niệm à, nhà họ Tề nói cháu làm hại Tề Quốc Hoa, quân đội sẽ phái người xuống điều tra đấy!” Có người nhỏ giọng nói.
Nhưng người khác lập tức lắng lỗ tai, muốn nghe người trong cuộc nói thế nào.
“Nhà họ Tề nói hươu nói vượn, quân đội chỉ tới đây điều tra thôi, cháu làm lương một tháng 98 đồng, đáng để làm chuyện ngu ngốc đó sao ạ?”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, giọng nói bình thản.
Mọi người đều không khỏi gật đầu, đúng là như thế, hiện tại con bé Niệm làm lương tháng 98 đồng, cần gì phải gây sự với Tề Quốc Hoa?
Chỉ cần ai có chút đầu óc, đều không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
“Mười tám đời tổ tiên nhà họ Tề đều đi ăn xin, có khi nào cần mặt mũi đâu, sống chung thôn với một gia đình xui xẻo như vậy, đúng là xui tám đời mà!”
“Nhà họ Tề chắc chắn đang muốn moi tiền, thật không biết xấu hổ!”
“Dương Hồng Linh khẳng định đã hối hận muốn chết, chọn ai không chọn, lại chọn phải một kẻ như Tề Quốc Hoa!”
“Cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, một chín một mười với Tề Quốc Hoa, đều là cùng một giuột!”
...
Tiếng bàn tán của các thôn dân càng lúc càng lớn, hơn nữa chỗ bọn họ đứng cũng cách nhà họ Tề không xa.
Tề Quốc Hoa đã thành tên què, quân đội chắc chắn không cần anh ta nữa, sau này cũng giống như bọn họ, đều là dân quê, có gì phải sợ chứ.
Tiếng nói chuyện của những người này, người nhà họ Tề đều nghe thấy, bọn họ đang ăn cơm, trên bàn là một bát nước rau luộc, còn có một chén cải mai khô hấp, không dầu cũng không đường, ăn lạt tới cổ họng.
Cơm là cháo khoai lang loãng, khoai lang nhiều gạo ít, loãng tới mức có thể soi được bóng người.
Thức ăn như vậy, nhà họ Tề đã ăn được vài ngày, sau này vẫn tiếp tục ăn như vậy, thậm chí còn tệ hơn.
Người trong thôn vừa thấy Tề Quốc Hoa thành kẻ tàn phế, đã tới cửa đòi nợ giống như đòi mạng, nói năng vô cùng khó nghe, bọn họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng để tiết kiệm tiền trả nợ.
Khuôn mặt tối sầm lại của Tề Quốc Hoa lập lòe dưới ánh sáng lờ mờ, anh ta nghiến chặt răng, trong miệng đều là vị ngọt của máu tanh.
Đường Niệm Niệm!
Anh ta sẽ không bỏ qua cho con khốn này!