Trình Diệc Nhiên nhớ lại nội dung trong lá thư của phụ thân, thầm nói không phải ban cho nàng chỗ lập đền thờ trinh tiết đó chứ? Hoặc khen ngợi nàng là một hiếu nữ? Cũng có thể không phải ban thưởng kiểu đó mà là ban cho nàng cái chết?
Chỉ trong một tích tắc nhưng ý niệm trong lòng cuộn trào như nước, từng cái từng cái cứ vậy mà nhảy vọt ra.
"Phụng theo khẩu dụ của Hoàng thượng... hai bộ y sam bốn mùa, một bộ giấy và bút mực... Thưởng cho Lôi thị Trình gia hai củ nhân sâm trăm năm tuổi, trăm lượng hoàng kim, trăm cuộn tơ lụa..."
Giọng Đỗ Duật rất nhẹ nhàng nhưng lại như đẩy Trình Diệc Nhiên vào màn sương mù, y, y sam bốn mùa? Nàng không nghe lầm chứ?
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Duật.
Đỗ Duật mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, ngay lập tức có hai đại hán khiêng một chiếc rương đến trước mặt mọi người. Đỗ Duật khom người: "Sao vậy, vui đến mức choáng váng rồi sao? Ngay cả tạ ân cũng quên mất?"
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn, nàng nhanh chóng phản ứng lại, khấu tạ hoàng ân sau đó lại hô to vạn tuế.
Trình Uyên đã đứng dậy nhưng hai hàng lông mày lại nhíu chặt, ông nhẹ giọng hỏi: "Đỗ đại nhân, còn bức thư kia thì sao?"
Đỗ Duật chắp tay hành lễ: "Hiệu trưởng, người gọi học trò Tu Viễn là được rồi." Cậu cười vô cùng nhẹ nhàng: "Học trò đã làm theo lời hiệu trưởng, đích thân đưa thư đến tận tay Thánh thượng, chưa từng cho ai đụng vào."
Nghi ngờ trong lòng Trình Uyên càng nặng hơn: "Hoàng thượng đã đọc thư chưa?"
Đỗ Duật khó hiểu: "Đã đọc rồi ạ."
"Vậy ý của Hoàng thượng thế nào?" Trình Uyên bước lên một bước.
"Ý của Hoàng thượng ạ?" Đỗ Duật cong môi cười cười, "Đây là ý của Hoàng thượng. Khẩu dụ của Hoàng thượng chính là Trình Diệc Nhiên hãy chuẩn bị thu xếp, ngày mai bắt đầu tiến cung.”
Trình Uyên vô cùng kinh ngạc, ông đưa mắt âm thầm trao đổi với nhi tử rồi lại hỏi tiếp: "Đó, đó chính là ý của Hoàng thượng?!"
"Đúng vậy." Đỗ Duật gật đầu, trên mặt là vẻ đương nhiên.
Cậu không hiểu vì sao hiệu trưởng lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
Trình Uyên và Trình Khải cùng lúc thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau.
Làm sao có thể?
Bức thư trình lên đã nói rõ thân phận nữ tử của DIỆC NHIÊN, sao Hoàng thượng lại...
Đỗ Duật mỉm cười với mọi người ở Trình gia: "Khẩu dụ của Hoàng thượng, học trò đã truyền đạt xong. Hoàng thượng còn nói, Trình tiên sinh không cần phải lo lắng, chỉ là tiến cung làm bạn học thôi." Cậu vừa nói vừa áy náy cười: "Vốn dĩ nên ở lại nói chuyện cùng phu tử thêm một lát nhưng giờ học trò còn có chút chuyện, không tiện ở lại lâu."
Trình Uyên phản ứng kịp, gật đầu đã hiểu, theo lệ cũ đưa tiền thưởng cho cậu.
So với khi vừa bước chân vào quan trường, hiện nay Đỗ Duật đã thành thục hơn không ít. Câu thả lỏng mặt mày, mỉm cười nhận lấy tiền, nói cám ơn và trực tiếp chia cho mấy người đi cùng.
Mãi đến khi Đỗ Duật đi khỏi, trên dưới Trình gia vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ không thôi.
"Y phục mà Hoàng thượng ngự ban là nam trang." Lôi thị cho người thu dọn đồ ngự ban dẫn đầu cất tiếng nói trước.
"Nam trang?" Trình Uyên nhíu mày, "Nghĩa là Hoàng thượng muốn DIỆC NHIÊN tiếp tục dùng thân phận nam tử này để tiến cung làm thư đồng?"
Trình Diệc Nhiên bước lên một bước, nhìn vào mấy bộ y phục bốn mùa, chất liệu thượng đẳng, gia công tinh tế, nhưng rõ ràng là cách may cho những người đọc sách, hoàn toàn không thể nghi ngờ đây chính là nam trang.
Nhưng chuyện làm nàng kinh ngạc hơn chính là kích thước của bộ y sam này, nàng có thể mặc ngay.
Trình Khải gật đầu: "Có lẽ chính là ý này."
Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn phụ thân, trong mắt tràn ngập vẻ không biết nên làm thế nào: "Phụ thân, làm sao bây giờ?"
Chuyện nàng thích đi học không phải là giả nhưng trước giờ Trình Diệc Nhiên chưa hề nghĩ đến chuyện phải đến đọc sách cùng Hoàng tử. Cái nơi gọi là hoàng cung kia vừa nghe đã thấy dọa người.
Trình Uyên trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói: "Thánh tâm khó dò, bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng không còn cách nào khác. DIỆC NHIÊN, con chuẩn bị đi, hai ngày này, ta sẽ nói với con một vài quy củ trong cung để tiến cung diện thánh."
Trình Diệc Nhiên khẽ gật đầu: "Dạ vâng, con nghe theo phụ thân.”
"Nhưng mà DIỆC NHIÊN..." Trình Khải không nhịn được mà nói, "Dù sao con bé cũng chỉ là một cô nương!"
Trình Uyên đưa mắt nhìn nhi tử: "Hoàng thượng cũng biết chuyện DIỆC NHIÊN là cô nương, còn cố ý ban nam trang cho nó. Ý của người đã rất rõ ràng rồi." Ông cất giọng nhẹ nhàng nói với Trình Diệc Nhiên: "DIỆC NHIÊN, con và mẫu thân về phòng nghỉ ngơi trước đi." Sau đó lại quay qua nói tiếp với nhi tử: "Văn Sơn, con theo ta đến thư phòng một chuyến."
Huynh muội Trình Khải đồng loạt vâng lời.
Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một hồi, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo hơn, nàng cất giọng an ủi mẫu thân: "Mẫu thân, người không cần lo lắng quá mức, Hoàng thượng đã biết thân phận của con là một cô nương mà lại ban nam trang cho con. Bây giờ con chính là phụng theo ý chỉ của ngài để đi học, vừa có trung lại vừa có hiếu, sau này chẳng may xảy ra chuyện thì không ai có thể nói gì con được!" Lôi thị vẫn lo lắng không thôi: "Con nói nghe thì dễ nhưng hoàng cung không phải nhà chúng ta, lỡ con xảy ra chuyện gì, khóc cũng không có chỗ để khóc. Hoàng thượng cũng thật là hồ đồ, nhi tử của ngài ấy học hành không ra gì vậy tìm người đọc sách cùng là được. Tìm thì tìm nhưng lại tìm đến tận chỗ con, nam tử trong thiên hạ này c.h.ế.t hết rồi sao?"
"Suỵt, mẫu thân, mấy lời này không thể nói ra." Trong lòng Trình Diệc Nhiên vẫn có chút bất an lo lắng nhưng trước mặt mẫu thân lại không dám để lộ chút nào. Nàng cười hì hì, "Người khác muốn còn không có cơ hội đó. Mẫu thân, người không biết đâu, trước đây lưng con không cứng được như bây giờ." Nàng nói xong bèn khua tay ra vẻ: "Người nhìn xem, phụng chỉ mặc nam trang uy phong biết bao nhiêu."
Lôi thị thấy nữ nhi khua tay chân thì có chút buồn cười, bà kéo tay Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng dặn dò: "DIỆC NHIÊN, ta chỉ lo lắng cho con thôi..."
Trình Diệc Nhiên cười khẽ: "Mẫu thân, con biết, con biết mà. Có thể đến ngày con tiến cung diện thánh, Hoàng thượng vừa nhìn thấy con lại nói tên tiểu tử đen thui này rốt cuộc là ai vậy, quá đen, thật sự làm bẩn mắt trẫm, nhanh đuổi ra ngoài, đuổi ra ngoài. Vậy là con lại trở về."
Lôi thị nghe vậy không nhịn được mà phì cười một tiếng rồi lại nghiêm túc: "Nếu con thật sự phải tiến cung làm thư đồng thì không được nói như vậy, dù sao trong cung cũng có rất nhiều quy củ."
Trình Diệc Nhiên gật đầu vô cùng nghiêm túc: "Vâng ạ, mẫu thân."
Lúc đầu khi thánh chỉ truyền xuống, Trình Diệc Nhiên đã từng lo lắng không biết người nhà có trách nàng hay không. Dù sao nếu không phải do nàng nhất quyết muốn đến thư viện đọc sách cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, người nhà lại không trách móc bất kỳ câu nào, thậm chí ngay cả nhị ca trước giờ vẫn không quá ủng hộ nàng đến thư viện cũng cố hết sức nghĩ cách giúp nàng.
Có được người thân như vậy thật sự là may mắn của nàng.
Lúc này ở thư phòng, ánh mắt Trình Uyên vô cùng nặng nề, ông nói với nhi tử Trình Khải: "Việc đã đến nước này, dù có nói nhiều thêm nữa cũng vô ích, con đi chuẩn vài thứ, không cần quá mức quý giá, chỉ cần để sau này DIỆC NHIÊN tiến cung có thể dùng là được."
"Phụ thân, thực sự để DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng sao?" Trình Khải vội nói, "Tính tình muội ấy có chút đơn thuần, sợ rằng không thể thích ứng được."
"Ta biết chứ." Trình Uyên nhíu mày, "Khi Hoàng thượng hạ chỉ, ta đã dâng thư nói rõ việc DIỆC NHIÊN chỉ là một cô nương. Nhưng Hoàng thượng lại không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, giờ phút này cũng không còn cách nào khác."
Trình Khải nghĩ nghĩ một hồi, cẩn thận hỏi: "Có khi nào người Hoàng thượng nhắm đến không phải “Trình Diệc Nhiên” mà chính là Trình gia?"
"Sao?"
Trình Khải nhẹ giọng nói: "Phụ thân, dù sao vị nhị Hoàng tử này cũng chỉ mới hồi cung chừng hai tháng, nền móng không vững chắc. Mẫu thân ruột hắn là ai, nhà ngoại là ai hoàn toàn không ai biết. Chúng ta chỉ biết một chuyện hắn được Mậu Dương trưởng Công chúa tìm về nên phía Tô gia, Ninh gia chắc chắn sẽ ủng hộ hắn. Tô gia xuất thân là võ tướng, trong quân đội cũng có tiếng nói, Ninh gia lại là tầng lớp huân quý. Hoàng thượng muốn để “Trình Diệc Nhiên” làm thư đồng của nhị Hoàng tử, có lẽ vì sau lưng muội ấy chính là Trình gia." Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bản thân Tu Viễn đang được thánh sủng cũng chính là môn sinh của phụ thân."
Trình Uyên chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lắc đầu: "Chưa chắc."
"Xin phụ thân nói rõ hơn?" Trình Khải hỏi.
Trình Uyên cong ngón trỏ, gõ từng nhịp xuống mặt bàn tạo ra tiếng cốc cốc: "Không nói đến mấy năm nay danh vọng của Trình gia trong tầng lớp sĩ tử không bằng hồi trước, chỉ nói đến việc người của Trình gia có tuổi xấp xỉ với nhị Hoàng tử mà thích hợp làm thư đồng không phải là DIỆC NHIÊN thôi."
Trình Khải không hiểu: "Phụ thân?"
"Con quên mất Trình Thụy rồi sao?" Trình Uyên trầm mặc một lát mới nói, "Thụy Nhi thích hợp hơn DIỆC NHIÊN."
Trình Khải giật mình, thầm nói đúng vậy. Trình Thụy bằng tuổi DIỆC NHIÊN, hiện nay đang theo học ở Quốc Tử Giám, dù là tính cách hay học vấn đều không có chỗ nào không bằng DIỆC NHIÊN. Thậm chí so với DIỆC NHIÊN nữ cải nam trang thì Trình Thụy còn thích hợp hơn —— không, rõ ràng có rất nhiều đệ tử trong kinh thành thích hợp hơn DIỆC NHIÊN.
Trình Uyên than nhẹ một tiếng: "Trước tiên cứ quan sát xem sao, DIỆC NHIÊN luôn có phúc khí, lần này có lẽ cũng giống như Đỗ Duật nói vậy, không nhất định là chuyện xấu.”
Trình Khải nhẹ gật đầu, bắt đầu đi chuẩn bị.
Hai ngày kế tiếp, Trình Diệc Nhiên không đến học đường mà theo phụ thân học quy củ lễ tiết trong cung.
Đến ngày thứ ba, Trình Diệc Nhiên dậy sớm, thay y sam như thường ngày, tô đậm lông mày lại bôi đen mặt, miễn cưỡng ăn chút đồ ăn sáng rồi chuẩn bị tiến cung diện thánh.
Trình Uyên đưa mắt nhìn nữ nhi, lắc lắc đầu: "DIỆC NHIÊN, con thay bộ y phục khác đi."
"Phụ thân?" Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn y sam của mình, chính là đồng phục học sinh màu thiên thanh sạch sẽ ngay ngắn.
Nàng hơi suy nghĩ: "Phụ thân muốn con thay y phục được ngự ban sao?"
Trình Uyên gật đầu: "Đúng vậy."
Trình Diệc Nhiên nghe theo lời ông về phòng thay y phục. Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không mà đổi sang bộ trường bào màu lam phẳng phiu khiến nàng thoạt nhìn có tinh thần hơn hẳn. À, tất nhiên mặt của nàng vẫn đen như cũ.
Thư viện Sùng Đức cách kinh thành một quãng đường, Trình Diệc Nhiên không dám trì hoãn quá lâu nên hành lễ với phụ mẫu, lúc sắp rời khỏi nhà thì biết được trong cung phái người đến đón nàng.
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc không thôi, có cảm giác thụ sủng nhược kinh, bất an trong lòng lại càng lúc càng đậm thêm.
Nàng tiến cung đọc sách với Hoàng tử mà còn có người đưa đón sao?
Một tiểu hoạn quan mặc quần áo đỏ tươi cất giọng sắc nhọn: "Công tử, mời."
Đuôi mắt Trình Diệc Nhiên đảo qua ngọc bội đeo bên hông bọn họ, vội nói lời cảm ơn: "Làm phiền công công rồi."
Trước tấm biển đá dừng ngựa ở cửa thư viện Sùng Đức, Trình Diệc Nhiên bước lên xe ngựa, đi thẳng một mạch vào kinh thành.
Xe ngựa chạy thong thả nhưng lòng nàng cứ lên lên xuống xuống, không biết đã bay đến nơi nào.