Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trình Diệc Nhiên bối rối trong lòng: “Mẫu thân, con không đi học nữa? Tam ca nói khi con mặc trang phục nữ rất khác so với trang phục nam. Ngoại trừ cha mẹ ruột, sẽ không ai nhận ra. Đừng để chỉ vì hắn mà con không được đi học.”

Nàng lôi kéo tay áo mẫu thân, nhẹ nhàng lắc lắc: “Mẫu thân, người giúp con nói với nhị ca một câu đi. Nếu không, chính con đi nói chuyện với nhị ca?”

Nữ nhi làm nũng khiến Lôi thị mềm lòng, bà than nhẹ một tiếng: “DIỆC NHIÊN, sau này Trương Tứ sẽ ở lại nhà chúng ta, không thể tránh được việc chạm mặt nhau. Một ngày hai ngày còn được, thời gian lâu, thằng bé cũng không ngốc, sao không nhìn ra được Trình Diệc Nhiên và Trình DIỆC NHIÊN là cùng một người? Không chỉ mỗi mình nhị ca mà ta cũng cảm thấy sau này con không cần đến thư viện học nữa.”

Lôi thị thương con gái, vì đây là thư viện nhà mình, có phụ thân và huynh trưởng chăm sóc nên bà mới đồng ý cho nàng cải trang thành nam tử đi học. Bản thân Lôi thị cho rằng học hành ở thư viện không cần thiết. Nhất là trước đó vài ngày nữ nhi bị trẹo chân khi học b.ắ.n cung, bà càng cảm thấy nàng không nên đi học thì tốt hơn.

Tuổi mụ của DIỆC NHIÊN đã mười bốn, mượn cơ hội này rời khỏi thư viện cũng không tệ. Cho nên khi Trình Khải đề nghị, bà cũng không phản đối.

“Vậy đừng để hắn ở lại nhà chúng ta không phải là được rồi sao? Hắn không ở đây sẽ không gặp được con?” Trình Diệc Nhiên lên tiếng, “Học xá bên trong Ngô Đồng uyển còn nhiều như vậy, để hắn ở đó đi.”

Lôi thị trầm mặt: “DIỆC NHIÊN!” Nhìn thấy sắc mặt nữ nhi trắng bệch, bà thở dài trong lòng, mềm giọng, “Để Trương Tứ ở học xá không khó nhưng nhỡ thằng bé nhận ra thì sao? Lúc trước nó đã nhìn thấy bộ dáng của con khi mặc nữ trang.”

“Nhận ra thì nhận ra thôi!” Trình Diệc Nhiên không chút sợ hãi, “Con đến thư viện đọc sách, đường đường chính chính, lại không làm chuyện gì phạm pháp rối loạn kỷ cương, nếu hắn thật sự nhận ra thì thế nào?”

Lôi thị nhíu mày: “DIỆC NHIÊN!” Rồi bà thả lỏng cơ mặt, “Nhận ra thì thế nào? Con nói thật đơn giản. Nếu Trương Tứ nói ra bí mật của con, người ta biết được con từng cải nam trang đi học ở học đường ba năm. Vậy tương lai con làm sao xuất giá…”

Nói thì nói như thế nhưng bà cũng hiểu rõ, với danh vọng và nhân mạch của trượng phu thì con gái độc nhất của ông dù dung mạo có như Vô Diệm hay đầy rẫy tiếng xấu bên ngoài, người ta cũng tranh nhau cầu hôn.

Về phần cải trang nam, triều đại này đã từng có tiền lệ. Nghe nói có một nữ tử giả nam trang, ẩn thân mấy năm báo thù cho cha. Bởi vì mảnh hiếu tâm này nên được triều đình tán dương, câu chuyện truyền đi được nhiều người ca tụng, tìm được trượng phu tốt. Còn mong muốn được đi học mà giả trang nam tử thì bà chưa từng nghe nói, cũng không biết mọi người nghĩ về chuyện đó thế nào.

Nhưng là một người mẹ, Lôi thị hy vọng nữ nhi của bà có cuộc sống đơn giản một chút, an nhàn một chút, không muốn nữ nhi xảy ra chuyện gì không tốt. Dù sao DIỆC NHIÊN cũng không thi khoa cử, sao lại muốn mạo hiểm ở lại thư viện? Đã thế còn khổ cực như vậy.

“Vậy con không lấy chồng nữa.” Trình Diệc Nhiên có một tật xấu nho nhỏ là mau nước mắt, khi sốt ruột hay căng thẳng, vành mắt liền đỏ lên.

Nàng cố ổn định lại tâm tình: “Mẫu thân, người biết mà, con và phụ thân đã thống nhất khế ước tam chương, chính là quy củ tại thư viện, không tiếp xúc với đồng môn. Con cảm thấy mình thanh bạch, không làm gì khuất tất. Nếu không gả được, vậy không gả nữa, con noi theo Tạ nương tử phụng dưỡng song thân, cả đời không gả, cũng xem như tận hiếu. Tương lai cũng xây một cái thư viện như ông cố, cho nữ tử đến đọc sách, để các nàng không cần phải giống con hôm nay, không được học thành tài.”

Trình Diệc Nhiên càng nghĩ càng thấy khó chịu, ở thế giới này, nàng muốn đi học không dễ dàng gì. Cho dù đó là thư viện nhà mình mà nàng cũng phải cố ý làm bản thân xấu đi, che giấu thân phận, thay đổi giới tính. Nghĩ đến chuyện Tô Lăng vì đi học mà phải đến thư viện, ngay cả ngày nghỉ cũng không thể về nhà, nàng cảm thấy làm nữ tử không hề dễ dàng.

“Thật sự là lời nói trẻ con, làm con gái sao có thể không lấy chồng? Tạ nương tử kia khi về già không có con cái phải chịu bao nhiêu thê lương, con không hề biết.” Lôi thị vốn nghĩ nữ nhi coi như đã lùi bước, không ngờ nàng lại nói ra những lời đó.

Nhìn thấy giọt lệ đọng lại nơi đáy mắt Trình Diệc Nhiên, ba cảm thấy đau lòng và bất đắc dĩ, cũng không nỡ nói mấy lời hù dọa nữa: “Con muốn đi học đến thế?”

Trình Diệc Nhiên không chút do dự: “Dạ.”

Lôi thị khẽ thở dài, cô nương nhà người ta thích quần áo đẹp, đồ trang sức quý giá, vì sao DIỆC NHIÊN lại thích đi học như vậy?

“Con biết nhị ca lo lắng đơn giản là vì sợ Trương Tứ phát hiện con là Trình Diệc Nhiên, nhưng mà việc này không khó xử lý. Hắn mới gặp con có vài lần. Con giả thành nam, làm sao hắn nhận ra được. Dù thật sự có nhận ra cũng chỉ cần nói chuyện với hắn là được, nhờ hắn giúp giữ bí mật cũng không khó. Chút mặt mũi này, chắc hẳn hắn sẽ cho.”

Trình Diệc Nhiên cảm thấy Trương Dục là một kẻ tự tin đến mức tự phụ. Dạng người này chắc hẳn sẽ không gặp người ta liền nói ra bí mật của người khác.

“Mẫu thân.” Trình Diệc Nhiên lệ nóng doanh tròng, “Lúc trước phụ thân đã đáp ứng với con, cho phép con ở lại thư viện đến khi mười lăm tuổi. Phụ thân thường nói, nhân vô tín bất lập (1), con không tin người sẽ trở mặt, con đi tìm phụ thân.”

(1) 人无信不立 – Nhân vô tín bất lập, người không có chữ tín thì không đứng được ở đời. Được trích từ Luận ngữ của Khổng tử (Theo Zhidao).

Nàng xoay người đi cực nhanh, Lôi thị ở sau lưng khẽ lắc đầu thở dài.

Trình Diệc Nhiên đoán lúc này rất có lẽ phụ thân đang ở thư phòng, nàng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua.

Gõ cửa cốc cốc cốc ba tiếng, quả thật nghe được giọng nói của phụ thân nàng: “Ai vậy?”

Trình Diệc Nhiên vừa nghe đến âm thanh quen thuộc của phụ thân thì trong lòng tràn ngập ấm ức, nhất thời không ngăn được nước mắt: “Phụ thân, là con.” “DIỆC NHIÊN?” Cách song cửa sổ, nhìn thấy thân hình mảnh mai đứng bên ngoài, ba người trong thư phòng đều khẽ giật mình. Trình Uyên thản nhiên nhìn lướt qua nhi tử cùng cháu trai, trầm giọng nói, “Các con đợi chút, ta ra ngoài nhìn một lát.”

Vừa dứt lời, ông bèn đứng dậy ra khỏi thư phòng, tiện thể đóng cửa lại. Liếc mắt nhìn thấy cái trán của nữ nhi cúi xuống, vành mắt đỏ ửng, trong lòng ông lộp bộp một cái, vô cùng luống cuống: “DIỆC NHIÊN? Sao lại khóc?”

“… Có thật là mọi người không muốn cho con đi học nữa không?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, nước mắt loang loáng nơi khóe mắt.

Vẻ mặt Trình Uyên hơi nghiêm lại, quay đầu nhìn vào thư phòng, thấp giọng nói: “Đây không phải là chỗ nói chuyện, con đi theo ta.”

Trình Diệc Nhiên “vâng” một tiếng, thành thật theo phụ thân đi về phía đông khoảng mười bước, đứng sau bụi trúc.

Trình Uyên đứng bên cạnh một cây trúc, gió mát thổi tới khiến tay áo ông bồng bềnh, phải nói là trông rất tiên phong đạo cốt(*), thế nhưng giờ phút này, trên mặt ông đều là vẻ bất đắc dĩ: “Không phải không cho con đi học, nhưng tình huống bây giờ…”

(*) 仙风道骨 – Tiên phong đạo cốt, thành ngữ, dùng để chỉ người có thần thái xuất thần không giống người thường (Theo Baidu).

Trình Diệc Nhiên bối rối: “Nhưng phụ thân đã từng nói cho phép con ở lại đến khi cập kê.”

“DIỆC NHIÊN…”

“Phụ thân, người đã đồng ý với con rồi mà.” Hốc mắt Trình Diệc Nhiên đỏ ửng, “Con lớn như vậy nhưng chưa từng mong muốn điều gì, chỉ có một tâm nguyện, chính là được đi học ở thư viện.” Nàng thả lỏng cảm xúc, tiếp tục nói, “Con biết phụ thân lo lắng cái gì. Người sợ có ai đó phát hiện ra thân phận của con, không tốt cho thanh danh. Vậy phụ thân xem thế này có được không? Cứ nói là con đến nhà nhị thúc ở Kinh thành, sau này sẽ không ở đây nữa. Mọi người cứ tùy tiện tìm một căn phòng trống trong thư viện, một mình con ở đó cũng được. Sau này con sẽ không liên hệ gì với hắn, chưa hẳn hắn có thể nhận ra….”

“Bậy bạ!” Mặt Trình Uyên trầm xuống, “Sao có thể vì thân thích mà khiến con có nhà không thể về? Có đạo lý nào như vậy?”

Trên mặt Trình Diệc Nhiên là ấm ức không thể nào che giấu: “Khác nhau ở đâu? Dù sao thì bây giờ chẳng phải là vì để thân thích ở tại thư viện mà không cho con đi học đấy sao?”

Nàng càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt không khống chế được, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống.

Trình Uyên đau đầu, lại có chút đau lòng: “DIỆC NHIÊN…” Ông sờ trong tay áo, phát giác mình không mang theo khăn tay nên hơi xấu hổ, ông bèn nhẹ nhàng kéo ống tay áo, muốn lau nước mắt cho nữ nhi.

Nhưng Trình Diệc Nhiên cúi thấp đầu xuống, hơi nghiêng mặt đi.

“Không phải lật lọng không cho con đi học mà là vì muốn tốt cho con. Nếu để người khác biết…”

“Biết con cải nam trang đến thư viện sẽ tổn hại đến thanh danh của con, sau này con không gả đi được, có phải không?” Trình Diệc Nhiên vội hô lên, “Đâu phải ai cũng thích lấy chuyện người khác ra luận bàn. Quân tử phi lễ chớ nói, phụ thân thật sự cảm thấy Trương Tứ gặp người khác sẽ nói về con?” Nàng chớp mắt, nước mắt vương trên mi.

Gả chồng, gả chồng, lo lắng lớn nhất của phụ mẫu chính là gả chồng, giống như gả chồng chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời nàng vậy.

Trình Uyên thở dài: “Đáng tiếc con là nữ giới, chứ nếu là nam nhi…”

“Đúng vậy.” Trình Diệc Nhiên cụp mắt, “Đáng tiếc con là nữ giới. Nếu con giống Tam ca, cũng là nam thì tốt biết bao. Không thể vào thư viện, con sẽ cố gắng tiến vào Quốc Tử Giám.”

Trình Diệc Nhiên nhắc đến Tam ca Trình Thụy khiến ánh mắt Trình Uyên lóe sáng, n.g.ự.c nhói đau, thật lâu mới nói: “Con về trước đi, ý của con, ta đã biết.”

Trình Diệc Nhiên bất động, nhìn thẳng vào phụ thân: “Nhưng mà ý của phụ thân, con còn chưa biết.”

Trình Uyên nhíu mày: “Con về trước đi.” Ngừng một lát, ông lại nói: “Để phụ thân suy nghĩ một chút.”

“Dạ” một tiếng, Trình Diệc Nhiên tự biết lời đã nói đến mức này thì có nói nhiều thêm cũng vô ích, nàng hành lễ: “Vậy, phụ thân, con về trước.”

Trình Diệc Nhiên không biết phụ mẫu và huynh trưởng có thay đổi chủ ý hay không nhưng nàng không muốn cứ thỏa hiệp như vậy.

Nàng trở về phòng, ngẩn người ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào nghiên mực Từ Công để trên bàn. Nhị ca mới tặng nghiên mực này không lâu, nàng lại một lần nữa đứng trước nguy cơ thất học.

Trình Diệc Nhiên trải giấy mài mực, nâng bút viết xuống ba chữ “Dương,” “Tam”, “Trương”. Nàng tự nhủ, Trình Diệc Nhiên, đừng hoảng hốt, sẽ có cách thôi.