Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 191




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mộc Trường Thanh mím chặt môi, cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi còn cái gì để trả? Ngươi ăn, mặc, dùng, đều là của Mộc gia, ngươi lấy cái gì để trả?”

“Ngươi --” Mộc Phù Dung chán nản, lại không thể nào phản bác.

Đúng, chi phí ăn mặc của nàng, toàn bộ đều lấy từ Mộc gia.

“A?” Mộc Trường Thanh từng bước tiến về phía trước, “Trương Phù Dung, ngươi tới tìm ta, chính là bởi vì Lý Tam Lang? Bởi vì Lý gia từ hôn, ngươi liền tới tìm ta?”

Hắn tiến một bước, Mộc Phù Dung liền lui về phía sau một bước, trong mắt nàng ngậm nước mắt, hàm răng khẽ cắn đôi môi anh đào, không nói một lời, chỉ hung hăng mà nhìn chằm chằm hắn.

“Có phải ngươi cảm thấy ta hủy hoại hôn sự của ngươi rồi không?” Mộc Trường Thanh cười lạnh, “Lý gia kia có cái gì tốt? Nếu thật sự tốt như vậy, sẽ không ghét bỏ ngươi, thuận nước đẩy thuyền hủy bỏ hôn ước...”

“Ngươi, ngươi...” Mộc Phù Dung nghĩ, nàng chưa bao giờ hận một người đến như vậy.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?” Mộc Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của nàng thật chói mắt, hắn muốn dùng tay che khuất đôi mắt nàng, qua loa nói, “Ngươi tới tìm ta khởi binh vấn tội, ta còn chưa có hỏi ngươi tội đâu! Ngươi khắc c.h.ế.t phụ thân ngươi không nói, ngươi còn khắc c.h.ế.t ta tổ mẫu và đệ đệ ta! Ngươi nợ nhà chúng ta, ngươi nên ở nhà chúng ta khom lưng cúi đầu cả đời, ai cũng không thể phá họa!”

Lời nói của hắn như những mũi tên nhọn đ.â.m vào n.g.ự.c nàng, cuối cùng Mộc Phù Dung không nhịn được nữa, nước mắt vỡ đê, nàng lấy tay áo che mặt, cúi đầu đi nhanh.

“A, Trương Phù Dung...”

Nàng nghe thấy hắn gọi nàng ở phía sau, chỉ coi như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.

Mộc Phù Dung mười ba tuổi, là độ tuổi đẹp như hoa, nhưng lại cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt. Nàng trở lại phòng, mở hộp trang điểm ra, nghiêm túc mà trịnh trọng vẽ mi tô môi cho chính mình.

Trong gương nàng tuổi trẻ xinh đẹp, vẫn còn nét trẻ con, giữa mày thoáng hiện nét u ám không cách nào che lấp. Nàng nghĩ, nàng tồn tại như vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Còn không bằng...

“Cô nương, lão gia tìm nàng đấy.” Bỗng nhiên có nha hoàn tiến vào nói.

“Hả?” Mộc Phù Dung ngẩn ra một hồi lâu, mới phản ứng lại. Nàng đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta đã biết.”

Nàng hơi điều chỉnh tâm trạng một chút, đi gặp kế phụ Mộc Định.

Mộc Định không quá bốn mươi tuổi, nhưng tang mẫu, tang tử, tang thê, liên tiếp không ngừng đả kích khiến ông thoạt nhìn già đi nhiều. Ông thuận tay chỉ ghế dựa: “Phù Dung à, ngồi đi con.”

“Vâng ạ.” Mộc Phù Dung không biết kế phụ gọi mình đến đây có chuyện gì, thành thành thật thật ngồi xuống.

“Việc Lý gia từ hôn, con cũng không cần khổ sở.” Mộc Định dịu dàng nói, “Con là một cô nương tốt, là Lý gia bọn họ không mắt. Chờ con để tang xong, tương lai lại tìm một gia đình khác cho con, con cũng đừng trách Trường Thanh, trong lòng nó cũng không chịu nổi, ta đã dạy dỗ nó...”

“Phụ thân...” Mộc Phù Dung nghẹn ngào.

“Hiện tại nhà chúng ta rơi rớt tan tác, ta chỉ có tỷ đệ các con, nói không chừng ngày nào đó đi theo mẫu thân con. Hai người các con là người thân cận nhất, phải giúp đỡ lẫn nhau.” Mộc Định ho khan một tiếng, “Mấy năm nay, ta đối với con không tốt...”

“Không có, phụ thân, người đối với con rất tốt.” Cuối cùng Mộc Phù Dung cũng không ngăn được nước mắt, không ngừng rơi xuống. Nàng duỗi tay lau, nức nở nói, “Phụ thân, người đối với con rất tốt, mấy năm nay con vẫn luôn rất cảm kích.”

Đã gần mười năm, tuy rằng kế phụ không có đối xử đặc biệt với nàng, nhưng cũng chưa bao giờ khắt khe đối với chi phí ăn mặc của nàng. Có khi Mộc Trường Thanh khi dễ nàng, mẫu thân Vương thị của nàng dạy nàng nhẫn nại, hoặc là trách cứ nàng trước, mà Mộc Định cũng sẽ quát lớn, dạy dỗ Mộc Trường Thanh vài câu. -- Kế phụ Mộc Định xem ra là người duy nhất trong gia đình này sẽ trút giận thay nàng. Không cần biết ông là vì điều gì.

Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy lại có chút thân cận cũng cảm thấy áy náy với kế phụ.

Mộc Định xua xua tay: “Trường Thanh bị ta chiều hư, ta nghĩ nó lớn lên thì tốt rồi, ai ngờ lớn như vậy, vẫn không ra gì.” Ông nói, từ trong lòng móc ra một vật: “Cái này cho con, cất kỹ vào.”

Mộc Phù Dung tiến lên tiếp nhận, liếc mắt nhìn một cái, vô cùng sửng sốt: “Phụ thân!”

“Ngân phiếu này con giữ lại cho bản thân dùng.” Mộc Định cười cười, “Đừng cho Trường Thanh biết.”

“Phụ thân...”

Mộc Phù Dung cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, nàng vốn dĩ quyết định tự sát muốn đi theo mẫu thân. Nhưng sau khi kế phụ nói chuyện với nàng, lại cùng nàng nhớ lại những hồi ức về mẫu thân, ý nghĩ tự sát của nàng cứ thế biến mất.

Nàng nghĩ, ít nhất vì kế phụ, nàng muốn sống lâu một chút, không thể để Mộc gia ngắn ngủn hai năm lại có thêm một cái quan tài nữa.

Mộc Phù Dung thử phớt lờ Mộc Trường Thanh. Trong lúc nàng giữ đạo hiếu với mẫu thân, chuyên tâm đọc sách.

Năm nàng mười bốn tuổi này, Hoàng đế mở Bác Học Hoành Từ Khoa. Cùng năm, sứ thần Hồ Chử tới chơi, mọi người đều biết sĩ tử đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa là Trình Diệc Nhiên cô nương.

Hoàng đế trước mặt mọi người nói rõ, nữ tử cũng có thể tham gia khảo thí Bác Học Hoành Từ Khoa. Hoàng đế còn phong Trình Diệc Nhiên làm Giáo thư lang của Sùng Văn Quán. Đây là nữ quan chân chính đầu tiên của Đại Chu. Trong kinh thành đã có không ít người cũng cho nữ nhi đọc sách.

Cùng năm này, thư viện Sùng Đức bắt đầu chính thức tuyển nhận nữ học sinh, nhưng cũng không có nữ tử đến đọc sách.

Mộc Phù Dung cũng không nghĩ đến chính mình sẽ trở thành học sinh nữ đầu tiên của thư viện Sùng Đức.

Năm ấy mười lăm tuổi, Phương tiên sinh vẫn luôn dạy dỗ bọn họ về quê. Thân thể Mộc Định chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, một ngày ông chợt có hứng thú, muốn kiểm tra nhi tử, lại phát giác học thức của nhi tử thật sự hữu hạn, còn không bằng kế nữ.

Mộc Định giận dữ, nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định đưa Mộc Trường Thanh đến thư viện Sùng Đức.

Mộc Phù Dung âm thầm thở ra một hơi, nghĩ thầm, hắn đến thư viện Sùng Đức cũng tốt, nghe nói thư viện Sùng Đức kia quản rất nghiêm, mỗi tháng chỉ có thể về nhà hai lần.

Nhưng Mộc Trường Thanh lại không muốn, hắn nói với phụ thân, hắn có thể đến thư viện Sùng Đức chăm chỉ đọc sách, nhưng tiền đề là, phải có Mộc Phù Dung đi cùng.

Mộc Định lúc đầu không muốn, nhưng thấy thái độ nhi tử vô cùng kiên quyết, ông liền đồng ý. Ông suy nghĩ, dù sao lâu như vậy, thư viện Sùng Đức cũng không có cô nương nào đọc sách, bọn họ không nhất định sẽ nhận Phù Dung. Đến lúc đó thư viện Sùng Đức không nhận, vậy không thể trách ông.

Ông nghĩ như vậy, lại âm thầm tiết lộ một ít để Mộc Phù Dung biết được.

Mộc Phù Dung ban đầu cho rằng có thể thoát khỏi Mộc Trường Thanh, không nghĩ kế phụ lại đồng ý. Nàng trong lòng khó chịu, nhưng không biết nên làm thế nào mới phải.

“Ngươi cho rằng ta vào thư viện, liền quản không được ngươi?” Mộc Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi trốn không thoát đâu. Ta đi thư viện đọc sách, ngươi cũng phải đi cùng ta!”

“...” Mộc Phù Dung chỉ đưa mắt nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Dáng vẻ này của nàng khiến Mộc Trường Thanh cáu kỉnh. Hắn tiến sát vào người nàng, đè thấp thanh âm: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy! Có nghe thấy không? Không thể nhìn ta như vậy!” Hắn có chút tức muốn hộc máu: “Ngươi đừng nghĩ chạy thoát khỏi ta, cũng đừng nghĩ gả chồng. Trương Phù Dung, ngươi chỉ có thể là của ta! Đời này, chỉ có thể là của ta!”

Mộc Phù Dung nghe vậy kinh hãi, không thể tin nổi mà nhìn hắn, nghi ngờ chính mình nghe lầm. Nàng hé miệng, hàm răng trên dưới va vào nhau phát ra ken két: “Ngươi nói cái gì?”

Rõ ràng trời không lạnh, nàng lại rùng mình.

Hắn khi dễ nàng mười năm còn chưa đủ, còn muốn cả đời?

Trên mặt Mộc Trường Thanh thoáng hiện vẻ chán nản, hắn phất phất tay áo: “Người mang mệnh Thiên sát cô tinh như ngươi, ngươi còn muốn khắc ai?” Hắn nhanh chóng rời đi.

Để lại Mộc Phù Dung kinh sợ mà khó chịu.

Ngày tiếp theo bọn họ thu thập hành lý đi thư viện Sùng Đức, Mộc Phù Dung không nói một lời. Nàng nghĩ, nàng phải nghĩ ra biện pháp, cách hắn thật xa. Nàng nhất định phải cách hắn thật xa.

Mộc Phù Dung vốn còn đang nghĩ biện pháp không đến thư viện, thừa dịp Mộc Trường Thanh không ở nhà, nàng đi cầu kế phụ, tìm một nơi khác. -- Lấy cớ mẫu thân và Trường Vinh mất sớm, nàng khóc lóc thảm thiết, hẳn là kế phụ sẽ đồng ý đi?

Thế nhưng tới thư viện Sùng Đức rồi, Mộc Phù Dung lại tìm được rồi một biện pháp khác.

Muốn vào thư viện Sùng Đức, bắt buộc phải thông qua bài kiểm tra nhập học. Kiểm tra, nàng không sợ. Nhưng mà Mộc Trường Thanh thì chưa chắc.

Có kết quả kiểm tra, thư viện Sùng Đức nhận nàng, nhưng Mộc Trường Thanh thì bị cự tuyệt ngoài cửa.

Trình phu tử cao giọng hỏi nàng: “Học sinh Mộc Phù Dung, trò có nguyện ý đến thư viện Sùng Đức đọc sách?”

Nàng lớn tiếng trả lời: “Học sinh nguyện ý! Học sinh nguyện ý!”

Sao không muốn được chứ? Nàng nằm mơ cũng muốn tránh hắn thật xa. Ở thư viện đọc sách, tuy trốn không được một đời, nhưng nhất thời vẫn có thể.

Ở thư viện Sùng Đức một tháng, đối với Mộc Phù Dung mà nói, vừa vui sướng vừa bất an. Có thể rời khỏi Mộc Trường Thanh, thật là tốt. Nhưng nàng lại lo lắng không biết khi nào Mộc Trường Thanh lại tìm tới, đến lúc đó phải làm thế nào, nàng cũng không biết.

Bạn học trong thư viện không tồi, phu tử cũng rất tốt. Lúc trước nàng vẫn luôn ở nội trạch, không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Ở chỗ này, nàng học được rất nhiều, trở thành bạn tốt với thiên kim nhà Chu Thái phó Chu Lệnh Nguyệt.

Mộc Phù Dung trước sau trốn tránh, tận lực không thèm nghĩ đến Mộc Trường Thanh. Nhưng rất nhanh đã tới cửa ải cuối năm, thư viện được nghỉ.

Bạn cùng phòng Chu Lệnh Nguyệt mời nàng đến Chu gia làm khách, nàng vẫn luôn do dự, quyết định đi. Nhưng mà vừa đến Chu gia không bao lâu, Mộc gia liền phái người tới đón, nói là kế phụ Mộc Định bị bệnh.

Mộc Phù Dung không có cách nào, đành phải theo về nhà.

Mộc Định xác thật bị bệnh, chẳng qua không nghiêm trọng lắm. Khi Mộc Phù Dung phụng dưỡng thuốc thang, Mộc Định lặng lẽ hỏi nàng: “Sao không trở về nhà? Là Trường Thanh lại bắt nạt con à?”

Nhìn khuôn mặt kế phụ, Mộc Phù Dung không biết nên nói ra thế nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Là tiểu thư nhà Chu Thái phó mời con đến làm khách. Phụ thân, người không biết, cô nương trong thư viện không nhiều lắm, con ở cùng một học xá với Chu tiểu thư. Nàng rất nhiệt tình...”

Mộc Định gật gật đầu: “Ừ, Trường Thanh gần đây cũng có tiến bộ, nghiêm túc đọc sách hơn lúc trước.”

Mộc Phù Dung không nói lời nào, một lát sau mới nói: “Phụ thân, maDiệc Nhiênống thuốc đi, không uống là lạnh mất.”

Nàng nghĩ, Mộc Trường Thanh nỗ lực đọc sách? Hắn đến thư viện Sùng Đức cũng chưa vào được. Tuy rằng có khả năng là phu tử làm khó dễ hắn, nhưng chính hắn cũng không được thật.

Cách năm mới càng ngày càng gần, trong lòng Mộc Phù Dung cũng càng thêm bất an. Nàng trở về mấy ngày nay, vẫn luôn phụng dưỡng bên người, có khi nhìn thấy Mộc Trường Thanh, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng kỳ lạ, tựa như lửa, lại như băng, khiến nàng không rét mà run.

Bệnh của Mộc Định không có gì trở ngại, dưỡng mấy ngày đã khá lên rồi.

Mộc Phù Dung lặng lẽ thở ra một hơi. Ba mươi tháng chạp, nàng mới vừa vào phòng, còn chưa khép cửa, Mộc Trường Thanh liền đẩy cửa mà vào, thuận tay đóng chặt cửa.

“Ngươi, làm gì đấy?” Giọng nói của Mộc Phù Dung phát run.

“Ngươi nói ta làm gì?” Mộc Trường Thanh trầm mặt, “Ngươi không phải rất giỏi trốn sao? Ngươi lại muốn trốn đến nơi nào?”

Sợ hãi từ sâu trong nội tâm khiến cả người Mộc Phù Dung run rẩy, nàng không ngừng lui về phía sau: “Ta không có muốn trốn ngươi, là ta có việc bận, ta đang bận...”

Mộc Trường Thanh tiến lên một bước, giam nàng trong ngực, dường như chỉ có như vậy nàng mới không trốn thoát: “Nửa năm, ta không vào được thư viện, ngươi nửa năm cũng không biết về nhà một lần sao? Còn nói không trốn ta, ngươi thật cho rằng ta là đồ ngốc? Nếu không phải nói phụ thân bị bệnh, có phải ngươi sẽ không trở lại không?”

Mộc Phù Dung không tránh được, nói năng lộn xộn: “Không có, là bận làm bài tập ở thư viện..."

Nàng còn chưa dứt lời, cằm đã bị hắn mạnh mẹ nâng lên: “Ngươi nhìn vào mắt ta mà nói, ngươi dám nói, ngươi không phải trốn ta?”

Mộc Phù Dung hai mắt đẫm lệ, tầm mắt đã có chút mơ hồ, sợ hãi bao phủ cả người nàng. Nàng không biết mình nên làm thế nào mới phải: “Ta, ta không có...”

Trên môi chợt lạnh, Mộc Phù Dung ngẩn ra một hồi, một lúc lâu sau mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hai mắt trợn tròn, cả người cứng đờ.

Sợ hãi, bất lực, chán ghét...

Hắn lại làm như vậy với nàng?

Mộc Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Trương Phù Dung, ngươi rốt cuộc có có lương tâm hay không?”

Hắn cúi đầu hôn lên má cô, Mộc Phù Dung không biết lấy sức lực từ đâu ra đẩy hắn ra, xoay người, mở cửa, cất bước chạy đi.

Nàng nghiêng ngả lảo đảo đi chuồng ngựa, tìm một con ngựa, rời khỏi Mộc gia, trên đường lại buông tha ngựa thuê xe ngựa, thẳng đến thư viện Sùng Đức ngoài ngoại ô.

Nàng muốn chạy trốn đến rất rất xa.

Sao nàng không có lương tâm chứ? Không có lương tâm, không biết xấu hổ rõ ràng là Mộc Trường Thanh.

Nàng không biết tại sao Mộc Trường Thanh sẽ đột nhiên đối xử với nàng như vậy, là cố ý nhục nhã, vẫn là ngất đi nàng sẽ không thể nào biết được. Nàng chỉ biết, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa.

May mắn, thư viện Sùng Đức thu nhận nàng.

Ở nơi này, nàng có thể tạm thời quên đi phiền não.

Khi Mộc gia lại lần nữa cho người tới nói kế phụ Mộc Định sinh bệnh, phản ứng đầu tiên của Mộc Phù Dung đó là: Hắn kiếm cớ muốn nàng trở về hại nàng!

Tác giả có lời muốn nói: Moah moah moah moah moah moah

Mộc Phù Dung yêu cầu chính là một cái người tốt dịu dàng săn sóc đãi nàng. “Thích ngươi lại bắt nạt ngươi”, đối với nàng cũng không thích hợp, chỉ biết đẩy nàng ngày càng xa. Chương 193

Sau khi Mộc Phù Dung trở lại Mộc gia mới phát hiện kế phụ Mộc Định thật sự bệnh nặng. Nàng lo lắng cộng thêm hổ thẹn. Khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn trốn Mộc Trường Thanh, cũng rất ít về nhà thăm hỏi kế phụ, bệnh tình của ông nặng thêm từ khi nào, nàng cũng không hay biết.

Mộc Định so với lần trước nàng nhìn thấy, càng thêm gầy ốm, ông ốm đau trên giường, đại đa số thời điểm đều hôn mê. Mộc Phù Dung càng thêm đau lòng, nàng ở một bên phụng dưỡng thuốc thang, không dám có nửa phần chậm trễ.

Chính là khi né người qua, Mộc Trường Thanh lạnh giọng hỏi nàng: “Ngươi đã chịu quay về? Ngươi không tránh nữa?”

Mộc Phù Dung cắn môi không nói, nàng bưng thuốc vừa mới đun, muốn lách qua người Mộc Trường Thanh, lại bị hắn kéo cánh tay lại, chén thuốc b.ắ.n ra vài giọt. Mộc Phù Dung hô nhỏ một tiếng: “Ngươi làm cái gì đấy?”

“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi điếc rồi phải không?” Mộc Trường Thanh tức giận.

“Ta phải mang thuốc cho phụ thân, ngươi đừng cản trở.” Mộc Phù Dung cúi đầu nghiêng người, nàng nhỏ giọng, “Phụ thân phải uống thuốc.” Nàng đi cực nhanh.

Mộc Định cũng không chống đỡ được bao lâu, sau khi Mộc Phù Dung về nhà chưa tới nửa tháng, Mộc Định liền qua đời. Trước lúc lâm chung, ông nói với Mộc Phù Dung: “Nếu Trường Thanh khắt khe với con, con cứ quay về Trương gia đi, nương nhờ thúc trong tộc. Ta không phải phụ thân ruột con, con cũng không cần giữ đạo hiếu với ta, để thúc thúc trong tộc hỗ giúp con tìm gia đình tốt gả đi.”

Mộc Phù Dung nghe vậy nước mắt rơi như mưa, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mười mấy năm qua, kế phụ Mộc Định đối với nàng vẫn luôn nhàn nhạt, nàng thường xuyên khổ sở vì phụ thân ruột của mình mất sớm. Mà giờ khắc này, nàng mới kinh ngạc phát hiện, kế phụ có thể cho nàng một ít che chở cũng muốn vĩnh viễn rời xa nàng.

Sau khi an táng cho Mộc Định xong, Mộc Trường Thanh đột nhiên công việc lu bù. Mộc Phù Dung lại cố ý tránh né, số lần hai người chạm mặt không nhiều lắm. Nhưng mỗi khi gặp mặt, hắn đều nói không làm gì cả, lại thường xuyên khinh nhờn nàng, khiến nàng kinh sợ đan xen.

Mấy năm nay sự sợ hãi của nàng đối với Mộc Trường Thanh cơ hồ là khắc vào xương tủy. Nếu không phải vì giữ đạo hiếu cho phụ thân, nàng nghĩ nàng đã chạy rất xa, không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Từ lúc nàng bốn tuổi theo mẫu thân tiến vào Mộc gia, đã nhiều năm chưa từng liên hệ với thúc bá Trương gia, xin thúc bá Trương gia giúp đỡ cũng không tốt. Nhưng sau khi kế phụ mất, nàng sống với Mộc Trường Thanh, chỉ sợ càng không dễ dàng. Khả năng bởi vì lần trước nàng từng lặng lẽ bỏ trốn, Mộc Trường Thanh trông giữ nàng càng thêm chặt chẽ. Nàng đến cơ hội ra khỏi cửa cũng không có.

Mộc Phù Dung nhớ tới Chu Lệnh Nguyệt cùng học xá với nàng ở thư viện, nghĩ thầm, không làm thế nào mới có thể xin giúp đỡ từ Chu nhị tiểu thư.

Nhưng mà, nàng còn chưa tới kịp xin giúp đỡ, liền phát giác trong nhà có chút không thích hợp. Rõ ràng đại tang kế phụ chưa qua, Mộc gia liền bắt đầu giăng đèn kết hoa, công việc lu bù hẳn lên.

Mộc Phù Dung kinh hãi, nàng giữ chặt nha hoàn dò hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này? Lão gia thây cốt chưa lạnh, trong nhà không phải nên thanh thanh tĩnh tĩnh giữ đạo hiếu, đây là náo nhiệt cho ai xem?”

Nha hoàn nói không rõ, chỉ hàm hồ nói: “Tiểu thư vẫn nên đi hỏi thiếu gia đi.”

Mộc Phù Dung lấy hết dũng khí đi tìm Mộc Trường Thanh, hắn mặt mang ý cười: “Làm sao vậy? Nàng tới đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm nàng nói chuyện.”

“Nói cái gì?”

“Trước lúc lâm chung, phụ thân vẫn luôn không bỏ xuống được hai người chúng ta. Mộc gia nhân khẩu thưa thớt, ta tính toán trong lúc đại tang làm hôn sự, để phụ thân ở nơi chín suối cũng đỡ phải lo lắng.” Mộc Trường Thanh chắp hai tay ra sau, nhẹ giọng nói.

Xưa nay phụ mẫu mất, con cái cần giữ đạo hiếu ba năm, coi như hiếu thuận. Nhưng cũng có nguyên nhân vì di nguyện của trưởng bối, cho nên làm hỉ sự trong trăm ngày đại tang, an ủi vong hồn. Mộc Phù Dung nghĩ Mộc gia nhân khẩu đơn bạc, hiện giờ chỉ còn độc đinh Mộc Trường Thanh, hắn muốn sớm chút cưới vợ, sinh con nối dõi, mượn cớ di nguyện kế phụ, kế phụ xác thật sẽ không trách hắn.

Nàng gật gật đầu: “Cũng phải.” Thấy hôm nay thái độ của hắn rất tốt, dũng khí của nàng cũng lớn hơn một chút, lớn mật hỏi một câu: “Là cô nương nhà ai?”

Lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, thấy sắc mặt Mộc Trường Thanh lập tức thay đổi. Vẻ mặt hắn vô cùng kỳ quái, ý cười trên mặt cũng biến mất không thấy, cười lạnh một tiếng: “Nàng nói xem là cô nương nhà ai? Trương Phù Dung, nàng còn muốn ta cưới cô nương nhà ai? Lời ta nói với nàng, một câu nàng cũng không để trong lòng có phải không? Ngoại trừ nàng ra, ta còn cưới ai?”

Mỗi một câu nói ra, hắn liền tiến về phía trước một bước.

Sắc mặt Mộc Phù Dung trắng bệch, không ngừng lui về phía sau, hàm răng nàng chạm vào nhau, răng rắc, hơi hé miệng, lại không thốt ra nổi một lời.

“Nàng trốn lâu như vậy, lúc này còn muốn trốn đến nơi nào nữa? Đúng rồi, thúc thúc Trương gia của nàng cũng đồng ý tham gia hôn lễ rồi. Hôn sự này của chúng ta, cũng coi như là có trưởng bối làm chủ...”

Mộc Phù Dung cả kinh hồn phi phách tán, hắn nói, hắn muốn cưới nàng! Làm sao được? Không nói đến bọn họ là tỷ đệ, chỉ nói hắn cực kỳ chán ghét nàng, nàng nếu thật sự gả cho hắn, chỉ sợ đời này kiếp này đều sống dưới sự chèn ép của hắn. Nàng cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Ta là tỷ tỷ ngươi...”

“Tỷ tỷ?” Mộc Trường Thanh cười lạnh, “Ta họ Mộc, nàng họ Trương, nàng xứng làm tỷ tỷ ta?”

“Thúc thúc ta sẽ không đồng ý.” Mộc Phù Dung nói lung tung, “Trương gia cũng là dòng dõi thư hương...”

“Dòng dõi thư hương? Dòng dõi thư hương sẽ để cô nương đi theo tái giá?” Mộc Trường Thanh đè thấp giọng, “Kỳ thật chính là ngầm đồng ý nàng làm con dâu nuôi từ bé của Mộc gia đi? Ta cho thúc thúc nàng mấy đồng tiền, ông ta vô cùng hài lòng với hôn sự này. Mấy năm nay nàng ăn nhà chúng ta, ở nhà chúng ta, cũng nên làm gì đó cho nhà chúng ta chứ?”

Mộc Phù Dung đã lui đến không thể lui được nữa, bị hắn bức vào trong góc. Nàng vô cùng sợ hãi, run giọng nói: “Ta sẽ trả lại ngươi, thiếu Mộc gia, ta sẽ trả lại ngươi.”

“Trả như thế nào? Nàng ăn nhà chúng ta, dùng của nhà chúng ta, lại khắc c.h.ế.t nhiều người nhà ta như vậy, nàng ngoại trừ bản thân mình ra, nàng còn có thể lấy cái gì để trả hả?” Mộc Trường Thanh cười cười, hôn lên mặt nàng sắc mặt hắn dịu dàng lại: “Nàng cũng không cần bày ra dáng vẻ này, ta cũng sẽ không ăn nàng. Ngày mai chúng ta thành thân, về sau trong nhà chỉ còn hai người chúng ta, nàng cũng đừng khắc c.h.ế.t ta.”

Mộc Phù Dung tựa hồ không nghe thấy gì cả, nàng chỉ cảm thấy nhân sinh thật u ám.

Nàng một người thân cũng không còn, mà nàng là mục tiêu bị tên yêu ma này nhìn trúng muốn dây dưa với nàng cả đời. Nàng nghĩ, có lẽ nàng không nên được sinh ra. Có lẽ nàng thật sự là sát tinh, khắc tất cả những người bên cạnh mình.

Phụ thân không còn, mẫu thân không còn, đệ đệ Trường Vinh không còn, kế phụ Mộc Định cũng không có. Mộc Trường Thanh lại muốn dây dưa với nàng, bắt nạt nàng, nàng còn sống làm gì nữa? Chẳng lẽ thật muốn gả cho hắn, chịu đựng sự lăng nhục của hắn cả đời sao?

Mộc Phù Dung bất giác rùng mình, nàng nghĩ, thật ra nàng không phải không còn cách nào, nàng lấy mạng nàng trả cho hắn, cũng tốt thôi.

Mộc Trường Thanh biết tin, xông vào phòng Mộc Phù Dung, nàng đã được người ta cứu. Nha hoàn phát hiện kịp thời, không đe dọa đến tánh mạng nàng, nhưng sắc mặt xanh tím, hai mắt hơi đảo, hô hấp vô cùng yếu ớt.

Nàng muốn tự sát!

Kết luận này khiến Mộc Trường Thanh kinh sợ, hoảng loạn lại bực bội. Tại sao? Tại sao nàng muốn làm như vậy?

Nhờ phát hiện kịp thời, lão đại phu được mời đến y thuật cũng cao minh, sau một hồi lăn lộn, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, lại bị rót không ít thuốc, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

“Tại sao muốn thắt cổ? Trương Phù Dung, nàng muốn c.h.ế.t sao không c.h.ế.t sạch sẽ một chút? Làm bộ làm tịch như vậy cho ai xem?” Mộc Trường bực bội, “Ta không cho phép nàng chết, nàng có nghe thấy không? Nàng còn nợ Mộc gia chúng ta, nàng cho rằng nàng c.h.ế.t rồi thì có thể xóa bỏ toàn bộ...”

Cổ họng Mộc Phù Dung đau rát, sau khi dùng thuốc, miễn cưỡng có thể nói được. Nàng mấp máy khóe môi, giơ ra hai ngón tay

Mộc Trường Thanh đi đến trước mặt nàng, mới nghe nàng nói: “Đây là lần thứ hai...”

Đây là lần thứ hai nàng muốn lấy mạng trả cho hắn.

Mộc Trường Thanh sửng sốt, bỗng nhiên hiểu rõ ý nàng. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ khó tin, còn có đau đớn thoáng qua: “Tại sao? Trương Phù Dung, tại sao nàng phải làm như vậy...”

Tại sao lại như vậy? Mộc Phù Dung cũng suy nghĩ. Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy hy vọng.

“Ta muốn cưới nàng, lại không phải muốn g.i.ế.c nàng, nàng, tại sao nàng...” Mộc Trường Thanh cắn răng, “Nàng không muốn như vậy? Nàng còn nhớ Lý Tam Lang kia có phải không?”

Mộc Phù Dung khép hai mắt lại, chuyện này có quan hệ gì với Lý Tam Lang chứ? Có đôi khi nàng nhớ đến Lý Tam Lang, cũng chỉ vì nàng cho rằng nàng gả chồng, là có thể hoàn toàn thoát khỏi Mộc Trường Thanh.

Nàng nhịn mười mấy năm, không muốn lại nhịn tiếp.

Mộc Phù Dung nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nói: “Không phải Lý Tam Lang, là ta chán ghét ngươi, Mộc Trường Thanh, ta chán ghét ngươi.”

Cả người Mộc Trường Thanh lảo đảo, hắn mím chặt môi, mặt không còn cắt máu.

Nàng... Chán ghét hắn? Hắn mơ hồ biết nàng chán ghét hắn. Bởi vì mỗi khi hắn bắt nạt nàng, nàng luôn nhìn hắn với ánh mắt oán giận. Nhưng mà, vậy thì có sao? Hắn thích nàng là đủ rồi. Hắn thích nàng xoay quanh hắn, nghe lời hắn, bận rộn chuyện của hắn.

Cổ họng Mộc Phù Dung đau đớn kịch liệt, nàng nói từng chữ từng chữ một, thanh âm thật nhẹ: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Nếu chỉ có cách c.h.ế.t đi, mới có thể thoát khỏi ngươi, ta đây...”

Nàng tình nguyện đi tìm chết.

“Nàng chán ghét ta cái gì?” Mộc Trường Thanh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nàng, phẫn nộ lại nén giận.

Chán ghét cái gì đây? Mộc Phù Dung trong lúc nhất thời nghĩ tới rất nhiều, rồi lại không biết nên nói từ đâu. Sự chán ghét và sợ hãi của nàng đối với hắn đã bắt đầu tích góp từ những năm sống chung.

Hắn coi nàng như nha hoàn mà sử dụng, động một chút sai khiến, có khi còn đánh chửi. Hắn luôn mồm gọi nàng là Trương Phù Dung, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng là một người ngoài. Khi còn nhỏ, lúc hắn vui vẻ thì còn cho nàng gương mặt tươi cười, không vui thì nói móc châm chọc. Nàng đã không còn nhớ rõ bao nhiêu lần là thiếp đi trong nước mắt. Hắn không có lúc nào là không nói nàng khắc người thân hắn, nói nàng nợ Mộc gia, lần lượt chèn ép lòng tự tôn đáng thương kia của nàng. Sau khi hắn lớn lên lại nhiều lần khinh nhờn nàng. Đặc biệt là, hắn phá hoại hôn ước của nàng và Lý gia, hủy diệt hy vọng của nàng...

Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng, nàng nhẫn nhịn đến khi xuất giá thì tốt rồi...

Mộc Trường Thanh hai mắt đỏ lên: “Nàng cảm thấy ta bắt nạt nàng, vậy nàng trả thù lại đi! Nàng bảo ta bưng trà rót nước cho nàng! Nàng bắt ta viết công khóa cho nàng! Viết không được phạt ta mười lần, hai mươi lần! Nàng có thể đánh ta, ta đâu có nói không cho. Nàng chê ta huỷ hoại hôn sự của nàng, vậy nàng cũng hủy của ta một lần. Bây giờ liền đi tìm người ta làm mai, cho nàng phá hủy ta được chưa! Nàng cũng đi nói ta khắc người thân, ta cũng khắc c.h.ế.t phụ mẫu đệ đệ! Ta hại nàng không gả ra ngoài được, ta có thể cưới nàng, ta bồi thường cho nàng một hôn sự...”

Mộc Phù Dung nhắm mắt lại, không nói lời nào. Cổ họng nàng cực kỳ đau. Nàng tự nhủ, không phải như thế. Khi còn nhỏ nàng vào Mộc gia với thân phận xấu hổ, rất nhiều lời nói, rất nhiều hành động của Mộc Trường Thanh giống như mũi tên nhọn đ.â.m nàng thương tích đầy mình. Nàng vẫn luôn thật cẩn thận mà tồn tại, nàng cũng không có sức lực trả thù hắn, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Nàng không thể như vậy, Trương Phù Dung, nàng không thể như vậy.” Mộc Trường Thanh lắc đầu, “Nàng cảm thấy ta không tốt, ta có thể sửa. Ta xin lỗi nàng. Nhưng nàng không thể đối với ta như vậy. Nàng không thể chán ghét ta. Bởi vì ta rất thích nàng, ta muốn cưới nàng, để nàng sinh hài tử cho ta, chúng ta một nhà ở bên nhau.”

Mộc Phù Dung giật giật khóe miệng: “Xin lỗi thì nhất định phải tha thứ? Thích thì nhất định phải được đáp lại?”

Giọng nói của nàng rất nhỏ, cũng mặc kệ Mộc Trường Thanh có thể nghe thấy hay không, nàng tự nói với chính mình: “Ta không tin ngươi thích ta, một chút cũng không tin.”

Nàng từ nhỏ đã mẫn cảm nhút nhát, cũng không dám lớn tiếng nói một câu, nhưng lúc này không muốn sống nữa, cũng không có bao nhiêu cố kỵ. Nàng nghĩ, thích một người không phải như vậy, sẽ tôn trọng nàng, sẽ săn sóc nàng, sẽ không dám lớn tiếng mắng nàng một câu, càng không nguyện ý khiến nàng khó chịu buồn bực.

Mộc Phù Dung trở mình, không để ý đến Mộc Trường Thanh nữa.

Nghĩ đến chính mình còn có một con đường “Chết” này, trong lòng nàng lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Người c.h.ế.t nợ tan, nàng đã chết, nàng sẽ không nợ Mộc gia thứ gì nữa?

Thế nhưng cuối cùng Mộc Phù Dung cũng không chết. Mộc Trường Thanh muốn trong lúc đại tang phụ thân cưới tỷ tỷ của mình, Mộc gia có hạ nhân nhìn không được. Đến khi biết đại tiểu thư lấy c.h.ế.t chống đỡ, càng cảm thấy thiếu gia hành sự không thỏa đáng, ngầm giúp đại tiểu thư rời khỏi Mộc gia, đi thư viện cũng được, về Trương gia cũng tốt, không ở lại Mộc gia là được.

Mộc Phù Dung kinh ngạc, tiếp nhận ý tốt của bọn họ: “Được, ta về thư viện, thư viện sẽ che chở ta.”

Nhưng mà sau khi rời khỏi thành, nàng vẫn không đi thư viện Sùng Đức, mà là một đường đi về phía nam, không còn nhìn thấy bóng dáng.

Sau khi Mộc Trường Thanh biết nàng mất tích, lúc đầu cũng nghĩ nàng đi thư viện Sùng Đức. Đến thư viện tìm không thấy nàng, hắn lại nghĩ đến Chu gia, Trương gia, nhưng đều không phát hiện tung tích của nàng.

Tìm kiếm mấy tháng, toàn bộ kinh thành đều không có bóng dáng của nàng. Có lẽ nàng đã không còn ở kinh thành.

Mộc Trường Thanh luống cuống, nàng không có người dẫn đường, lẻ loi một mình, đã không có người bảo vệ, trong người lại không tiền bạc, có thể đi nơi nào? Hắn giao dược phòng cho người đáng tin cậy xử lý, dứt khoát ra khỏi kinh thành tìm kiếm. Nhưng mà biển người mênh mông, sao có thể tìm được?

Sợ hãi và hối hận từng chút từng chút kéo tới, hắn nghĩ, hắn nên đối tốt với nàng một chút, hắn nên đối xử với nàng tốt hơn. Hắn không nên dùng những lời lẽ làm nàng tổn thương...

Kỳ thật hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ chán ghét hắn.

Cuối cùng lúc hắn quyết định buông tha, hắn đi Xuyên Nam nhập hàng tiếp xúc với quan phủ, ngoài ý muốn lại thấy nàng.

Khi đó nàng đã là tiểu lại huyện Xuyên Nam, giúp huyện lệnh Xuyên Nam ánh mắt không tốt ghi chép công văn.

Mộc Trường Thanh nghe thấy nhịp tim của mình: Thật tốt, nàng còn sống. Hắn thấy nàng. Nhưng mà nàng toàn bộ hành trình chưa từng liếc hắn một cái, tựa như hắn chỉ là một người xa lạ.

Xong xuôi công sự, Mộc Trường Thanh tiến lên: “Trương... Chúng ta nói chuyện đi.”

Nàng lui về phía sau một bước, giống y hệt lúc trước. Trên mặt nàng mang theo nụ cười yếu ớt: “Cũng được, nhưng chờ một chút ta gọi tướng công, ngươi còn chưa gặp qua chàng.”

Nàng nói xong vẫy vẫy tay với bộ đầu tướng mạo oai hùng bên kia: “Tề ca, lại đây, giới thiệu người này cho chàng.”

Trái tim Mộc Trường Thanh lạnh đi phân nửa, nàng cười nói ngọt ngào, là dáng vẻ hắn chưa từng gặp qua. Hắn không biết hắn đi theo vào nhà nàng bằng cách nào.

Sân không quá lớn, vật dụng trong nhà cũng không đầy đủ. Nhưng nàng lại cười dịu dàng xinh đẹp, đuôi lông mày khóe mắt đều có ý cười.

Mộc Trường Thanh nghĩ, đây có lẽ là một giấc mộng, là hắn có một giấc mộng.

Hắn nghe thấy nàng đơn giản nói nàng rời khỏi kinh thành đi Tứ Xuyên, vốn muốn đi Thục Trung trước, lại trời xui đất khiến đi Xuyên Nam. Bởi vì trí nhớ của nàng rất tốt, chữ viết tay cũng rất đẹp, được Huyện thái gia thưởng thức, không bị coi như lưu dân mà đối đãi, ngược lại làm tiểu lại huyện nha, cũng nhờ vậy mà quen biết với Cao Tề ở huyện nha.

Cao Tề lớn hơn nàng ba tuổi, người nhà mất trong trận động đất ở Thục Trung. Hắn học qua võ nghệ, ngắn ngủn mấy năm từ một bộ khoái bình thường thăng thành bộ đầu, mấy năm nay ở Xuyên Nam cũng xử lý mấy vụ án. Hai người bọn họ ở bên nhau, chăm sóc lẫn nhau, càng lúc càng thân thiết, dưới sự chứng kiến của đám người ở huyện lệnh, kết thành phu thê.

Khi Mộc Phù Dung nói về chuyện cũ, đã vô cùng bình tĩnh, cũng im bặt không nhắc tới tới những khổ sở trên đường đi từ kinh thành. Nàng đi nhiều, thấy nhiều, cõi lòng so với trước kia đã có khác biệt rất lớn. Trước kia nàng nhìn thấy Mộc Trường Thanh liền sợ hãi, hiện tại cũng có thể trấn định mà cùng hắn trò chuyện.

Nàng rất hài lòng với sinh hoạt hiện tại. Người dân Xuyên Nam chất phác, huyện lệnh coi trọng thưởng thức vợ chồng bọn họ, người ở huyện nha không bởi vì nàng là nữ tử mà coi khinh nàng. Mà trượng phu của nàng Cao Tề càng dịu dàng săn sóc, từ khi thành thân tới nay, hai người chưa bao giờ cãi nhau. Nàng nghĩ, nếu có thêm hài tử, trong nhà sẽ càng thêm náo nhiệt.

Cao Tề không biết quá khứ giữa Mộc Trường Thanh và thê tử, chỉ cho là cậu em vợ hờ. Hắn và thê tử đều không có thân thích ở đây, khó được có thân thích tới chơi, hắn cực kỳ nhiệt tình, không ngừng nâng chén.

Mộc Trường Thanh say mèm, hoảng hốt như thể quay về khi còn nhỏ. Tiểu cô nương mặc chiếc áo màu vàng nhạt, xinh đẹp rụt rè, nép ở sau người. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người nàng, dịu dàng xinh đẹp.

Tác giả có lời muốn nói: Moah moah, moah moah moah moah.

Ừm, không cần cảm thấy đau lòng và tiếc nuối.