Trình Diệc Nhiên thật sâu hít một hơi: “Thiếu nữ DIỆC NHIÊN nữ giả nam trang tới thư viện đọc sách, kết bạn được với đám bạn tốt cùng trường, thu hoạch tình bạn cùng tình yêu, cuối cùng nâng cao địa vị nữ tử. Chúng ta đã đi được hơn 70% rồi đi? Là đúng hay sai, sao không chờ đi xong lại nói?”
“82.7%” Giọng nói điện tử vẫn như cũ lạnh băng, “Tuyến thời gian đã đi 82.7% rồi.”
“Đúng vậy, 82.7%, chỉ kém một chút.” Trình Diệc Nhiên cơ hồ tận tình khuyên bảo, “Kiên nhẫn thêm chút nữa, ngươi xem ngươi đi, trễ ba năm mới xuất hiện, ta còn chưa nói gì. Đến phiên ta muốn ngươi kiên nhẫn thêm chút, ngươi lại không chịu. Nếu ngươi không có xuất hiện trễ ba năm, cũng sẽ không giống hôm nay đâu, có phải không? Nam nữ chính mà ngươi nói, quan hệ thường thường. Vai phản diện cũng là người tốt...”
“Tiêu Lăng Thâm không phải sen trắng.”
"Cái gì?” Trình Diệc Nhiên hơi ngạc, ý niệm hơi đổi, nàng biết Tiêu Lăng Thâm là Tô Lăng của nàng. Nhưng hệ thống bỗng nhiên nói những lời này có ý gì? Nàng nhỏ giọng nói: “Ta biết chàng không phải đóa sen trắng, nhưng chàng là Tô Lăng tốt nhất trên đời.”
Nàng đương nhiên biết Tô Lăng không phải trắng thuần không tỳ vết, trên thực tế, cậu làm chính trị, không khỏi đối diện với việc tranh giành quyền lực. Có lẽ sẽ dùng thủ đoạn, có lẽ sẽ có âm mưu dương mưu. Nhưng nàng nghĩ, Tô Lăng của nàng dẫu cho thế nào, đều sẽ giữ gìn tấm lòng son, không phải là nhân vật phản diện hắc hóa như trong [Dịch Thoa Ký].
“Ký chủ, kính của cô dày tám thước đi.”
Trình Diệc Nhiên “A” một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến lại là năm ấy ở kho sách trong thư viện Tô Lăng không biết sao lại hỏi tên nàng, sau khi nàng trả lời, cậu buột miệng thốt lên: “Tám thước sao?”
“Ký chủ, cô đúng thật là đầu óc của người đang yêu.” Giọng nói điện tử lạnh băng như trước, lại mang theo cảm giác hận sắt không thành thép, “Cô cho rằng tại sao Hoàng đế lại bị bệnh?”
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên ngẩn ra một hồi, theo bản năng nói, “Tô Lăng bị bệnh? À, ngươi nói Thái thượng hoàng sao? Bởi vì Diêu Hoàng hậu hoăng thệ nên đau lòng. Hoàng Thượng yêu Diêu Hoàng hậu nhất, sau khi Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, ông không ăn không uống, canh giữ linh cữu. Vốn dĩ thân thể không được tốt, lại nghe nói Tô Lăng bị ám sát, không chịu nổi kích thích, cho nên liền...”
Trong lòng nàng có chút hoảng loạn, tốc độ nói cực nhanh, thuật lại những lời Đoạn Hòa đã nói.
“Cô không cảm thấy kỳ lạ sao, bệnh của ông cùng [Dịch Thoa Ký] không sai biệt lắm phải không?"
Giọng nói của hệ thống bỗng nhiên trở nên chói tai, Trình Diệc Nhiên im lặng. Nàng biết ý tứ của hệ thống, là nói việc này cũng do Tô Lăng làm sao?
Bất an chậm rãi bao phủ trái tim nàng, nàng bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu: “Không giống nhau. Thứ nhất, thời gian khác biệt. Trong [Dịch Thoa Ký] là tháng mười một năm trước, trên thực tế lại là tháng năm năm nay. Chênh lệch nửa năm lận. Thứ hai, địa điểm không giống nhau. Trong [Dịch Thoa Ký] là ở Tây Uyển, trên thực tế thì là Tấn cung, cách nau mấy chục dặm mà. Thứ ba, nguyên nhân khác nhau. [Dịch Thoa Ký] là có người cố ý thiết kế, lại đã biết một ít chuyện xưa. Khác nhau rất lớn. Thứ tư, kết quả khác nhau. Trong [Dịch Thoa Ký] Hoàng đế không quá nửa tháng đã... băng hà. Nhưng ngươi nhìn hiện thực đi, Hoàng Thượng bị bệnh có hơn hai tháng gần ba tháng rồi, vẫn còn làm Thái thượng hoàng đấy thôi, nghe nói gần đây uống thuốc, cũng ít khi đả thương..."
Ngắn ngủn mấy phút, nàng suy nghĩ rất nhiều. Triển khai từng điều một, càng nói càng nắm chắc.
“Ta không thể bảo đảm tuyến cảm tình nhất định trùng khớp, nhưng ta sẽ cố gắng trong khả năng mà ta có, hoàn thành tuyến sự nghiệp, nâng cao địa vị nữ tử.” Trong bóng đêm mờ mịt, hai mắt Trình Diệc Nhiên tỏa sáng lấp lánh, tràn ngập kiên định, "Kiên nhẫn với ta thêm chút đi.”
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Ngươi đến muộn ba năm, nếu không, chúng ta cũng ước định ba năm đi? Sau khi hết ba năm của tuyến thời gian, ta sẽ cố gắng cho ngươi nhìn thấy hiệu quả.”
“Hoàn thành tuyến thời gian trong ba năm?” Giọng nói máy móc không mang theo chút tình cảm, “Vậy còn có ích lợi gì? Cô không ngại cứ hỏi Tiêu Lăng Thâm một câu, Hoàng đế bị bệnh có quan hệ gì với hắn không.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên tức giận: “Mặc kệ ngươi, ta ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm.”
Nàng cái đắp tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, nhưng bên tai vẫn luôn vang vọng câu nói kia của hệ thống “Cô không ngại cứ hỏi Tiêu Lăng Thâm một câu, Hoàng đế bị bệnh có quan hệ gì với hắn không.”
Trở mình, Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ một câu “Câm miệng.” Nàng thầm đọc <<Đại Học>>, một lần lại một lần, cuối cùng nặng nề thiếp đi.
-
Mấy ngày tiếp theo, hệ thống ở nói chuyện bên tai nàng, nàng làm như chưa từng nghe thấy, không thèm để ý. Nhưng mà, đối với tuyến sự nghiệp "nâng cao địa vị nữ tử” này, nàng thực để bụng.
Dựa vào ghi chú của ông cố cộng thêm cuộc bàn bạc của nàng cùng đám người Tô Lăng, nàng cho rằng, từ phương diện giáo dục của người đi trước, phụ chi lấy chính sách, luật pháp chờ thủ đoạn.
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Nếu muốn triệt để nâng cao địa vị nữ tử, nhất định phải đồng thời giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất của nữ tử. Thế nhưng trong xã hội nông nghiệp, muốn nữ tử giành được cơ hội làm việc, hoàn toàn giải phóng sức sản xuất của nữ tử cũng không dễ dàng. Như vậy việc nâng cao địa vị phụ nữ cũng sẽ biến thành ảo tưởng xa vời.
Trong khoảng thời gian này, nàng dùng mọi cách tìm kiếm tư liệu, lại thảo luận với Bạch phu tử, Tống phu tử, nàng nghĩ nàng có thể có chút điên rồ. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng không giả, nhưng kiến trúc thượng tầng cũng sẽ phản tác dụng với cơ sở kinh tế mất.
Hiện tại ở thời đại này, rất khó để nữ tử đi ra ngoài, giành được thêm nhiều cơ hội làm việc, tham gia sản xuất. Tuy nhiên, hoàn toàn có thể cho các nàng cơ hội như vậy. Sau khi địa vị xã hội của các nàng được nâng cao, địa vị kinh tế tuyệt đối sẽ không thể thay đổi.
Xưa nay cải cách chính trị thành công cũng không phải không có. Cải cách từ trên xuống dưới, cũng không phải là không thể được.
-
Khi Trình Diệc Nhiên gặp lại Tô Lăng, chia sẻ với cậu những quan điểm này.
Tô Lăng lẳng lặng lắng nghe, nhẹ nhàng ấn một chút giữa mày, cười nói: “DIỆC NHIÊN đối với chuyện này, đúng thật rất để bụng.” “Hả? Làm sao vậy?”
Tô Lăng cười cười: “Có phải khoảng thời gian trước nàng đã đề cập qua chuyện này với Bạch đại nhân không?”
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, đã đề cập qua.”
“Nghe nói Bạch đại nhân ngày gần đây làm một áng văn, ít ngày nữa sẽ in ấn. Đến lúc đó sẽ cho nàng xem.” Tô Lăng cười, “Việc này cần phải từ từ tới, không vội.”
Trình Diệc Nhiên nghĩ thầm, nếu không phải có hệ thống thúc giục, nàng cũng muốn từ từ lắm chứ.
Mới vừa nghĩ đến hệ thống, liền nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống: “Cô không ngại hỏi Tiêu Lăng Thâm một câu, Hoàng đế bệnh có quan hệ gì với hắn không.”
Sắc mặt Trình Diệc Nhiên chợt biến, chỉ làm như không nghe thấy.
“Cô không ngại hỏi Tiêu Lăng Thâm một câu, Hoàng đế bệnh có quan hệ gì với hắn không.” Hệ thống tiếp tục lặp lại.
Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên càng không thích hợp.
“Làm sao vậy?” Tô Lăng chú ý tới sự biến hóa trên mặt nàng, chỉ cho là bởi vì một câu “Không vội, từ từ thôi” kia của cậu. Cậu cười cười: “Muốn thay đổi phong tục, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thành, cần phải chậm rãi lên kế hoạch, gấp không được. Chuyện ta đã đồng ý với nàng, thì sẽ làm được. Nàng còn không tin ta sao?”
“Ta không có không tin chàng.” Trình Diệc Nhiên ngửa đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta cũng biết việc này không gấp được. Ta không có để ý đâu.”
“Cô không ngại hỏi Tiêu Lăng Thâm một câu, Hoàng đế bệnh có quan hệ gì với hắn không.”
Trình Diệc Nhiên hơi híp mắt, rồi lại chậm rãi mở ra, nàng nhẹ giọng nói: “Tô Lăng, có một chuyện ta muốn hỏi chàng, chàng đừng giận. Không phải là ta nghi ngờ chàng, ta chỉ muốn chứng thực một chút, để có thể an tâm, cũng có thể thanh tĩnh.”
“Hả? Có chuyện gì? Nàng hỏi đi.”
“Có người nói Hoàng, Thái thượng hoàng bệnh có quan hệ với chàng, là chàng đã hạ dược...” Nàng nhìn thẳng vào hai mắt Tô Lăng, muốn nghe được đáp án từ cậu.
Tô Lăng hơi giật mình, tiện đà chậm rãi cong cong khóe môi: “Không có, không có hạ dược.”
“Ta biết mà.” Trình Diệc Nhiên thở phào một hơi, trong mắt tràn đầy ý cười. Nàng ở trong lòng réo gọi hệ thống, có chút đắc ý: “Thế nào? Vả mặt chưa?”
Ánh mắt Tô Lăng hơi lóe lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, xác thật có chút quan hệ với ta.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên hơi hơi ngạc nhiên, “Quan hệ gì cơ?”
Nàng tự nhủ, nếu dựa theo như lời của Đoạn Hòa, kia xác thật có quan hệ với Tô lăng. Tô Lăng bị ám sát là do bệnh của Thái thượng hoàng phát tác.
Tô Lăng không bỏ qua chút biến hóa nhỏ trên gương mặt nàng, suy nghĩ xoay chuyển, cậu không biết nàng đến tột cùng đã biết được bao nhiêu. Cậu nghĩ thầm, so với nàng biết được từ miệng người khác, chi bằng chính miệng cậu nói cho nàng biết.
Nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, cậu có chút bất đắc dĩ: “DIỆC NHIÊN, mồng ba tháng năm, ta bị ám sát ở kinh giao.”
“Ừ, ta biết. Lại nói tiếp, thương thế của chàng không còn gì đáng ngại chứ?”
“Thích khách ám sát.” Tô Lăng nhìn vào mắt nàng, khẽ mở môi, “Là người của phụ hoàng.”
Trình Diệc Nhiên lập tức mở to hai mắt: “Tại, tại sao? Ông ấy muốn g.i.ế.c chàng?”
Tô Lăng không nhanh không chậm nói: “Lúc phụ hoàng còn ở Tấn cung, đã hạ vài mệnh lệnh. Một là ban c.h.ế.t cho trưởng nữ Chu Thái phó...”
“Tại sao?” Trình Diệc Nhiên càng thêm kinh ngạc.
“Thánh tâm khó dò, ta cũng không biết.” Tô Lăng kéo kéo khóe miệng, “Việc này nàng có thể hỏi Tu Viễn, hoặc là hỏi Chu Thái phó. Chẳng qua may mắn Chu đại tiểu thư ra ngoài vân du, mới tránh thoát một kiếp.” Cậu tạm dừng một chút: “Mệnh lệnh thứ hai, là ám sát diệt trừ tính mạng của ta. Người phụ thân này của ta, chán ghét sự tồn tại của ta, nói vì ta mới khiến Diêu Hoàng hậu tích tụ trong lòng, cho rằng ta không nên tồn tại trên đời. Lúc Diêu Hoàng hậu còn sống, ông ta oan uổng chính mình tiếp nhận ta. Muốn ta sau khi ông trăm tuổi đối xử tử tế với Diêu Hoàng hậu. Không có Diêu Hoàng hậu, đại khái ta cũng liền không còn giá trị tồn tại nữa đi.”
Tô Lăng nhỏ giọng nói, “Ta không có ra tay với ông ta. Khi ông ta chĩa kiếm về phía ta, ta cũng không có ra tay. Ông ta là thấy không g.i.ế.c được ta, lửa giận công tâm, mới tâm trí muộn phiền, bị thất tâm phong.” Cậu bỗng nhiên ôm lấy nàng: “Ta đã đồng ý với nàng, ta sẽ không g.i.ế.c ông ta.”
Cậu chỉ là, làm cho phụ thân mình không còn năng lực thương tổn cậu mà thôi.
Giọng nói của Tô Lăng thực nhẹ, rõ ràng rất gần, lại tựa như rất xa.
Trình Diệc Nhiên người bị cậu ôm vào trong ngực, trái tim cũng bị siết chặt, cộng thêm đau đớn nhè nhẹ. Giọng nàng cực khẽ: “Tô Lăng, Tô Lăng...”
“DIỆC NHIÊN, nàng trách ta sao?”
“Không có.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Ta chỉ là đau lòng.”