"Kỳ lạ gì chứ?" Sắc mặt Tô Lăng không đổi, "Nàng cũng chỉ muốn cho nữ nhân có thêm cơ hội thôi mà?" Cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Ta không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, DIỆC NHIÊN. Trên đời này vốn có rất nhiều nữ tử, tài năng hay bản lĩnh, đều không thua kém gì đấng trượng phu. Cũng không ép các nàng làm nam tử, chỉ là cho các nàng thêm một ít cơ hội thôi."
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, cũng mặc kệ người ngoài ở đấy, vui sướng cùng tán thưởng từ trong mắt tràn ra: "Tô Lăng..."
Trước kia nàng cho rằng cậu là nữ tử, cho nên khi cậu chấp nhận những lời có thể nói là kinh hãi thế tục đối với thời đại này, nàng hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ lạ cả. Nhưng sau lại biết cậu là nam tử, làm một người đàn ông ở thời đại này, còn có loại kiến giải như vậy, quả thật rất khó có được.
Theo suy đoán của nàng, có khả năng liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của cậu. Nhớ rõ khi trước hai người có nhắc đến chuyện xưa, cậu từng nhắc tới, cô cô Mậu Dương Công chúa từng nói cậu "Lớn lên trong tay đàn bà". Cậu ở cung Bắc Hòa mười mấy nương nương dạy dỗ đến năm mười hai tuổi. Khi đó tam quan đã mơ hồ có hình thức ban đầu rồi?
Tô Lăng cong môi cười: "Lấy nam nữ luận cao thấp, vốn là không đúng. Tỷ như nàng, tham gia Bác Học Hoành Từ Khoa có hơn ba trăm người, nhưng đoạt được vị trí đầu bảng lại là cô nương như nàng." Cậu ngừng một chút, lại nói: "Ta nhớ rõ ngày ấy nàng đã nói, ơn trời ban, ban ơn cho tất cả con dân, há lại phân biệt nam nữ mà đối đãi khác nhau?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu thật mạnh: "Chàng nói phải."
"Ngày khác ta sẽ cho nàng xem một thứ." Tô Lăng chậm rãi nói, "Ta nghĩ, nhất định nàng sẽ cảm thấy hứng thú."
Trình Diệc Nhiên nghe vậy rất tò mò, cười gật đầu: "Được nha."
-
Ngày tiếp theo sau khi Trình Diệc Nhiên kết thúc một ngày làm việc, muốn lên xe ngựa về nhà. Nàng vừa mới kéo mành lên xe ngựa, đã thấy người ngồi trong xe.
Bóng dáng ấy cực kì quen thuộc, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra: "Tô Lăng, hôm nay chàng không bận sao?"
Tô Lăng một thân áo gấm, thấy nàng tiến vào, ngẩng đầu nhìn nàng cười cười: "Vẫn ổn."
Đúng là cậu có rất nhiều việc cần làm, nhưng hiện giờ thủ hạ của cậu có rất nhiều người tài ba. Vả lại cũng đã sắp xếp thỏa đáng, thời gian bên cạnh nàng, dù sao vẫn phải có.
Trình Diệc Nhiên ngồi xuống bên người cậu, mở miệng nói chuyện hôm nay: "Ừm, hôm nay ta lại phát hiện một quyển sách không đề tên tác giả. Ta cảm giác thói quen sáng tác của người đó, có điểm giống ông cố..."
"Thật không?" Tô Lăng đối với người sáng lập thư viện Sùng Đức cũng không mấy xa lạ.
"Ta tính rảnh rỗi, tiện tay sao một phần, cầm về cho phụ thân ta nhìn thử xem, để lão nhân gia phân biệt một chút." Hôm nay tâm tình của Trình Diệc Nhiên rất tốt, lời nói so ngày thường cũng nhiều hơn một chút.
Tô Lăng cười cười: "Vậy thật tốt. Nếu như không phải, hiệu trưởng nhất định có thể phân biệt được." Cậu lại nói: "Hôm qua có nói cho nàng xem một thứ, nàng còn nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, chuyện xảy ra ngày hôm qua, sao có thể quên được?" Trình Diệc Nhiên không chút do dự nói, "Rốt cuộc là thứ tốt gì đấy?"
"Đợi chút đến nhà nàng, sẽ đưa cho nàng xem."
-
Trong thư phòng Trình gia, Tô Lăng lấy ra một phong thư. Mặt tràn đầy dịu dàng, ý bảo nàng nhận lấy: "Nàng nhìn thử xem đi."
"Cái gì đây? Là cho ta thư sao?" Trình Diệc Nhiên tò mò tiếp nhận, nàng sờ sờ, biết phân lượng không nhẹ. Trong lòng nàng thoáng kinh ngạc, mở phong thư ra ngay trước mặt cậu.
Đập vào mắt là nét chữ quen thuộc.
Nhưng mà đây cũng không phải là một phong thơ, mà là một bản tấu chương.
Nàng vội vàng xem, càng xem càng kinh ngạc.
Là tấu chương bàn về nam nữ, lúc đầu chỉ nói nam nữ khác biệt, thế nhưng về sau lại nhắc tới nữ tử tham gia khoa khảo, nữ nhi có thể kế thừa gia nghiệp, lại tỉ mỉ trình bày và phân tích nên thực thi như thế nào.
Xem nét mực này, rõ ràng đã được một khoảng thời gian.
Nàng nhanh chóng xem xong, ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Lăng: "Chàng viết khi nào đấy?"
"Năm trước, Bác Học Hoành Từ Khoa." Tô Lăng cũng không gạt nàng.
Lúc trước còn ở thư viện, cậu biết nàng đã có một vài ý tưởng. Cậu kinh ngạc vì nàng muốn thi khoa cử, lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ tán thưởng nàng can đảm cùng tài tình. Khi đó mơ hồ có chút suy nghĩ.
Năm trước Hoàng đế hạ chỉ mở Bác Học Hoành Từ Khoa, khi cậu cổ vũ nàng tham gia, nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiều khó khăn, cậu nhàn rỗi viết những thứ này. Không nghĩ tới bí mật của nàng bị sứ giả Hồ Chử vạch trần trong tiệc chiêu đãi, bởi vì tình huống đặc thù, mọi người tự động xem nhẹ thân phận nữ nhi này của nàng là sự thật. -- Có lẽ không phải xem nhẹ, chỉ là cũng không đặc biệt so đo.
Nàng tuy làm Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán, nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, đây là bởi vì thân phận nữ tử mà oan uổng nàng.
Năm nay nàng lại lần nữa nhắc tới việc này, cậu liền lấy bài viết làm lúc trước ra.
Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên xoay chuyển, lập tức suy đoán một chút. Nàng im lặng trong chốc lát, ngửa đầu cười với cậu: "Tô Lăng, chàng thật tốt."
"Thứ này viết sớm, có lẽ có rất nhiều chỗ không thích đáng, chỉ có thể coi như một chút ý tưởng của ta, còn cần chậm rãi cân nhắc sửa chữa." Tô Lăng nhướng mày, thật tự nhiên nhận lấy câu "Chàng thật tốt." kia của nàng.
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: "Chàng nói đúng, chúng ta cần chậm rãi thương lượng thêm. Lý tưởng cùng hiện thực chắc chắn là có chênh lệch. Còn phải suy xét đến nhân tố hiện thực."
Bài nghị luận này của Tô Lăng, giống như phác hoạ một bản kế hoạch. Một bản kế hoạch trong tưởng tượng của cậu. Nàng cũng có rất nhiều ý tưởng, theo như lời nàng, bọn họ có thể chậm rãi thương lượng.
"Mời ký chủ nhanh chóng sửa đúng cốt truyện đã bị lệch, dựa sát vào chính tuyến." Giọng nói điện tử của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
Trình Diệc Nhiên đáp trong lòng: "Biết rồi, biết rồi, vẫn đang cố gắng dựa sát đây."
Không phải còn đang nghiên cứu biện pháp sao?
Kinh tế của nữ tử thời cổ đại rất khó có thể độc lập, cho nên nam tử đối với nữ tử có rất nhiều yêu cầu bất bình đẳng, nữ tử lại rất khó phản kháng. Nếu muốn nâng cao địa vị của nữ tử, cần phải tạo điều kiện cho phụ nữ tham gia vào đời sống sản xuất xã hội, chỉ như vậy mới có thể đưa ra yêu cầu của mình. Đáng tiếc kinh tế còn chưa phát triển tới trình độ nam nữ tương đồng, vậy nên phải bắt đầu từ những người cầm quyền, thay đổi từ trên xuống dưới.
-
Một năm này, vừa qua khỏi tháng giêng, Tô Lăng thỉnh Hoàng đế ban chỉ tứ hôn. Khoảng thời gian này cậu xử lý mọi việc không tồi, tự nghĩ việc này đã nắm chắc.
Hoàng đế nghe xong mục đích của cậu, có hơi trầm ngâm, mới hỏi: "Con đã quyết định?"
Tô Lăng chắp tay: "Nhi thần tâm ý đã quyết."
"Trẫm nhớ rõ đã từng đáp ứng con, đồng ý với việc hôn nhân do con tự định." Hoàng đế chậm rãi nói.
"Đúng vậy, phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, xác thật có việc như vậy." Tô Lăng nghiêm túc nói.
"Con ngồi xuống trước đi." Hoàng đế than nhẹ một tiếng, "Việc hôn nhân của con, không giống như bình thường, con cần phải nghĩ thật kỹ."
Tô Lăng hơi hơi mỉm cười, ý cười đã đến bên khóe môi, trong mắt cũng nhiễm vài phần nhu tình: "Nhi thần đã suy nghĩ rất kỹ càng."
"Xuất thân của nàng, vẫn là kém một chút..." Hoàng đế nhíu mày, nhưng rất nhanh, ông lại nghĩ tới Diêu thị, nhẹ giọng nói, "Thôi được, đạo thánh chỉ này, trẫm ban cho con."
"Đa tạ phụ hoàng ân điển." Tô Lăng khom người làm thi lễ.
Hoàng đế im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: "Trẫm cho con tứ hôn, hẳn là sẽ không có ai dám phản đối."
Tô Lăng khom lưng chắp tay, nhưng không trả lời.
Hoàng đế lại nói: "Sở dĩ trẫm sẽ hạ ý chỉ này, nguyên nhân vẫn là vì mẫu hậu con. Trẫm oan ức nàng hai mươi năm, không hy vọng con cũng sẽ có tiếc nuối như vậy..."
Lời ông vừa thốt ra, ý cười trong mắt Tô Lăng hơi thu lại, hàng mi rũ xuống một nửa, tương đối im lặng. cậu lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa chắp tay thi lễ: "Nhi thần còn có một chuyện, muốn cầu phụ hoàng."
"Hả?" Hoàng đế nhướng mày, "Con nói đi."
"Mẫu thân Tô thị của nhi thần..."
Cậu mới vừa bắt đầu, sắc mặt Hoàng đế liền đột ngột biến đổi, mặt mày lạnh đi vài phần, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên: "Chuyện của mẫu thân con nói sau. Hôm nay trẫm có hơi mệt mỏi, con lui xuống trước đi."
Tô Lăng kéo kéo khóe miệng, thi lễ chậm rãi lui ra.
Mỗi một lần nhắc tới mẫu thân Tô thị của cậu, Hoàng đế luôn là không muốn nói thêm. Xem ra muốn cho mẫu thân cậu một danh phận, hơn phân nửa phải đợi cậu ngồi lên vị trí kia.
-
Khi thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế đến thư viện Sùng Đức, Trình Diệc Nhiên vừa vặn ở trong nhà.
Trên dưới Trình gia cùng nhau ở trong viện tiếp chỉ.
Trình Diệc Nhiên có chút không dám tin, hốt hoảng tưởng chừng đang nằm mơ. Nhưng khi nàng nghe thấy thánh chỉ khen nàng "Trung hiếu nhân nghĩa", nàng cơ bản có thể xác định: Đây tuyệt đối không phải giả.
Trước nay chưa từng nghe qua thánh chỉ tứ hôn khen nhà gái "Trung hiếu nhân nghĩa", nàng cho rằng "Tính cách hiền lành dịu dàng, khắc nhàn nội tắc" cũng đã đủ rồi. Hốt hoảng tiếp nhận thánh chỉ, phụ mẫu đã tạ ơn rồi.
Trình Diệc Nhiên nói, đây xem như nàng và Tô Lăng chính thức định danh phận rồi phải không?
"Mời ký chủ nhanh chóng sửa đúng cốt truyện, dựa sát vào chính tuyến." Giọng nói điện tử không đúng lúc bỗng nhiên vang lên.
Trình Diệc Nhiên tinh thần chấn động, thật muốn quăng thẳng thánh chỉ vào mặt hệ thống quá đi. Nàng nói trong lòng: "Hiện tại đã tứ hôn, ngươi nói khác cũng vô dụng. Tuyến tình cảm cứ vậy đi, ngươi cứ yên tĩnh chờ nâng cao địa vị nữ tử theo chính tuyến, không được sao?"
Giữ nguyên cảm giác không tồn tại, không tốt sao?
Cũng đâu thể đổi mới trong chốc lát được.
-
Hoàng đế bỗng nhiên ban một đạo thánh chỉ như vậy, trong ngoài triều đình đều khiếp sợ.
Thái tử Tiêu Cẩn hồi cung gần ba năm, từ một nhị Hoàng tử không có tiếng nói đến Thái tử Đại Chu. Việc hôn nhân của cậu vẫn luôn chưa xác định. Không ít người suy đoán Thái tử phi sẽ là chi nữ của vị trọng thần nào đó.
- - Rốt cuộc Thái tử Hoài Mẫn khi trước Thái tử phi chính là nữ nhi của Chu Thái phó.
Với sự coi trọng hoàng trữ của Hoàng đế, thê tộc của tân Thái tử khả năng cũng sẽ không kém lắm đi.
Hiện giờ biết được là chi nữ hiệu trưởng thư viện Sùng Đức, mọi người đều kinh ngạc.
Hoàng đế đến tột cùng là có ý gì?
Nhưng rất nhanh, đã có người biết, vị tân Thái tử phi này chính là sĩ tử năm trước đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa Trình Diệc Nhiên. Mọi người đều còn nhớ rõ trải nghiệm của nàng trong tiệc tối ngày một tháng sáu năm trước.
Nghe nói Hoàng đế ở thánh chỉ khen nàng "Trung hiếu nhân nghĩa", có "Vịnh nhứ chi tài". Kết quả là, không ít người phỏng đoán, đây là dựa vào tài hoa nhập chủ Đông Cung.
Kỳ nữ bậc này, cũng khó trách Hoàng đế sẽ không so đo gia thế, trước phong nàng làm Giáo thư lang của Sùng Văn Quán, sau lại khăng khăng tuyển nàng làm Thái tử phi.
Phỏng đoán này hợp tình hợp lý, dường như không có chỗ nào không đúng cả.
Thật ra cũng có người cho rằng không ổn. Tần Thái sư tuổi già nua trực tiếp đi cầu kiến Hoàng đế, nói Thái tử phi tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương tốt cho nữ tử thiên hạ. Trình thị nữ giả nam trang, đảo loạn cương thường, hành vi sơ suất, không phải là gương tốt cho nữ tử, cũng không đảm đương nổi trọng trách mẫu nghi thiên hạ.
Hoàng đế chưa mở miệng, Thái tử Tiêu Cẩn bên cạnh đã nói: "Như thế nào gọi là không đảm đương nổi? Trung quân ái dân, sự mẫu chí hiếu. Bằng tài học có thể trở thành sĩ tử đứng đầu, bằng sự gan dạ sáng suốt có thể đẩy lui sứ thần Hồ Chử. Nói nàng hành vi sơ suất, sơ suất nơi nào?"
Vẻ mặt cậu bình tĩnh, ngữ khí cũng bình thản, nhưng Tần Thái sư rõ ràng nghe ra cậu đang tức giận.
Nhưng mà Tần Thái sư tự cảm thấy mình là trung thần ăn nói thẳng thắn, ông cũng đã nói, lời thật thì đều khó nghe. Lúc này đây, ông không chút nào lùi bước, ngược lại càng có tinh thần hơn.
Bộ râu hoa râm của Tần thái sư hơi hơi run rẩy, nói: "Từ xưa vật có âm dương, người có nam nữ, nàng gỡ trâm cài để đội mũ nam nhi, nữ giả nam trang, vốn chính là vi phạm cương thường luân lý. Hoàng Thượng biết nàng có nguyên nhân, không đáng so đo. Lại xem nàng có tài học, có đảm lược, phá cách để nàng làm Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán. Đây đã xem như ngợi khen nàng. Hiện giờ lại tuyển nàng làm Thái tử phi, chẳng lẽ là muốn nữ tử giống như nàng vậy ra vẻ nam tử, rối loạn cương thường?"
Hoàng đế cười cười: "Thái sư nói quá lời. Gỡ trâm cài để đội mũ nam nhi cũng không hiếm lạ. Triều đại phía trước không cũng có cái Hàn hiếu nữ, báo thù cho phụ thân, là ra vẻ nam tử sao? Triều đình ban thưởng bà lập đền thờ, lại cố ý ngợi khen bà, cũng không thấy nữ tử khác sôi nổi noi theo." Ông nhìn thoáng qua Hoài Tư, nhẹ giọng nói: "Còn nữa, việc này là chuyện trong nhà trẫm."
"Hoàng Thượng chẳng phải nghe thiên tử không có chuyện trong nhà sao?" Tần Thái sư ứng tiếng nói, lại không muốn thoái nhượng.
Sắc mặt Hoàng đế lập tức lạnh xuống, một màn trước mắt cùng với cảnh tượng hơn hai mươi năm trước chồng lên nhau, ông phảng phất nhìn thấy hình ảnh ông muốn lập Diêu thị làm Hậu, nhưng bị mọi người phản đối. Lúc trước cũng Tần Thái sư này là người đứng đầu kiên quyết phản đối. Khi đó ông tuổi trẻ nhiệt huyết, đáng tiếc mới vừa đăng cơ không lâu, cánh còn chưa cứng. Khi Tần Thái sư lấy dáng vẻ có c.h.ế.t cũng kiên quyết phản đối, ông nổi giận đùng đùng, lại chỉ có thể thỏa hiệp.
Lúc này Tần Thái sư lại khăng khăng phản đối, thế nhưng lại khiến Hoàng đế sinh ra một loại ảo giác "Chỉ cần là ông muốn tuyển người, họ Tần này sẽ kiên quyết phản đối".
Nghĩ đến đây, giọng nói ông lạnh băng: "Trẫm tuyển vợ cho nhi tử, không phải chuyện gia đình sao? Trẫm đã hạ thánh chỉ, nếu thật sự thu hồi, mặt mũi trẫm phải để đâu?"
Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, phụ họa nói: "Phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói không giữ lời."
Tần Thái sư hít một hơi thật sâu: "Trình thị kia đức hạnh không tốt. Ý chỉ của Hoàng Thượng dù cho không thể thu hồi, vậy cũng nên lại tuyển thêm lương đệ ôn lương hiền thục, theo bên giúp đỡ..."
Hoàng đế lúc đầu xác thật có ý tưởng này, nhưng bây giờ nghe lão già quật cường này nhắc tới, ngược lại sinh ra tâm tư nghịch phản: "Tần Thái sư tuổi lớn, nên nghỉ ngơi cho tốt. Những việc nhỏ này, cũng đừng lo lắng."
Ông tự nhủ, đến tuổi này, còn không cáo lão hồi hương, chẳng lẽ là muốn làm nguyên lão trong triều sao? Liên tục nói Trình thị không thích hợp, chẳng lẽ là muốn tiến cử cháu gái nhà mình? Ồ, đúng rồi, Tần gia đúng là có hai cô nương vừa đúng tuổi.
"Hoàng Thượng...". truyện kiếm hiệp hay
"Lời Tần Thái sư nói, trẫm nhớ kỹ, sẽ chậm rãi suy xét. Thái sư tuổi tác đã cao, sớm trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng đế phất phất tay, "Trẫm còn có chút tấu chương muốn xử lý."
Tần Thái sư than nhẹ một hơi, còn nói gì được nữa, đành phải lui ra.
-
Đối với việc Hoàng đế tứ hôn, tuy rằng mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng chân chính đến trước mặt Hoàng đế minh xác tỏ vẻ phản đối, cũng chỉ có mỗi Tần Thái sư.
Những người chờ còn lại, đặc biệt là ngày đó ở Dao Quang điện, tự mình nhìn Trình Diệc Nhiên làm thế nào trả lời đề thứ ba kia, cũng đều có thể lý giải đạo thánh chỉ tứ hôn này của Hoàng đế.
Thư đồng Đông Cung, tài hoa hơn người, gia thế trong sạch. So với Diêu Hoàng hậu đang thượng vị, còn thích hợp hơn nhiều.
Thậm chí Trình Diệc Nhiên còn nghe nói, gần đây kinh thành không ít người càng thêm coi trọng tài học của nữ tử.
Giống Trình thị kia, gia thế thường thường, nghe nói dung mạo cũng không tính xuất sắc, đơn giản là có tài học, liền thành Đông Cung Thái tử phi. Như vậy, cô nương nhà người khác, nếu đọc nhiều sách, có lẽ cũng có thể tiền đồ vô lượng rồi.
-
Trình Diệc Nhiên nghe tam ca Trình Thụy nhắc tới chuyện này, nàng nhìn ý cười trên mặt tam ca, trong lòng khẽ động: "Lúc này, nếu mở một thư viện cho nữ tử, hẳn là thực thích hợp."
"Vô cùng chính xác." Trình Thụy vỗ tay khen, "Ta nghe mấy bạn học ở Quốc Tử Giám nói, gia đình bọn họ muốn thỉnh tây tịch cho tỷ muội chất nữ trong nhà đấy. Đáng tiếc nữ tây tịch quá ít, phu tử già nua cũng không nhiều lắm."
Trình Diệc Nhiên đảo đảo mắt, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc hiện tại muội không có bản lĩnh, không mở thư viện được."
"Muội mở thư viện gì chứ?" Trình Thụy không để bụng, "Hoàng Thượng đã ban ý chỉ tứ hôn xuống, rất nhanh muội chính là Thái tử phi. Tương lai tiếp quản Đông Cung, sau này lại quản lý hậu cung, muội còn có công phu nào mà mở thư viện?"
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Một lát sau, mới nói: "Huynh cũng biết, rất sớm trước kia muội đã muốn mở một thư viện. Huynh nói, nếu muội thương lượng với phụ thân, trong năm nay khai giảng một thư viện, tuyển nữ sinh, phụ thân sẽ đồng ý không?"
"Hả?" Trình Thụy có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ nghĩ, "Ta nhớ rõ yêu cầu chiêu sinh của thư viện Sùng Đức, không hạn định là nam hay nử, có phải không?"
- - Nhưng mà bọn họ đều rất rõ ràng, trong mắt đại đa số người, tuy rằng không hạn định giới tính, nhưng mọi người cam chịu là chỉ cần nam tử. Tựa như khảo thí Bác Học Hoành Từ Khoa vậy đó, lúc ấy Trình Diệc Nhiên ở Dao Quang điện, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói triều đình không hạn nam nữ, nhưng người chân chính lý giải như vậy cũng không nhiều. Hơn ba trăm người báo danh, chỉ có một mình nàng là nữ tử, còn ăn mặc nam trang.
"Đúng vậy." Trình Diệc Nhiên gật đầu, "Ông cố của chúng ta, người này có trí tuệ cực cao. Trước kia ông đã nói, chỉ cần có thể thông qua kiểm tra nhập học, là có thể tiến vào thư viện Sùng Đức."
Nàng từng hoài nghi ông cố là người xuyên qua, đến bây giờ cũng không thay đổi cách nhìn. Nàng nghĩ, người khác có thể là đã quên, ông cố nơi này, đại khái là cố ý. Thư viện Sùng Đức, thật sự rất có dáng vẻ của trường học hiện đại.
"Vậy thương lượng với bá phụ một chút." Trình Thụy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tiểu muội, "Hoặc là, muội có thể xuống tay từ nơi đại ca."
Trình Diệc Nhiên gật đầu, âm thầm chấp nhận. Đại ca Trình Gia, đọc sách lợi hại, đầu óc cũng linh hoạt. Sau này nàng mới biết được, lúc trước nàng vẽ tranh cho chất tử học chữ, đại ca hơi cải biến thêm, cầm đi thư cục khắc bản.
-
Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một phen, thương lượng với phụ huynh về việc này. Nàng lưu ý sắc mặt của bọn họ, cẩn thận nói: "Phụ thân, đại ca, nhị ca, ý mọi người thế nào?"
Trình Uyên nhíu mày: "Mở một lớp đơn độc dành cho nữ tử? Tuyển nhận nữ sinh?"
"Đúng là con có ý như vậy." Trình Diệc Nhiên gật đầu, "Thành hay không thành vẫn do phụ thân làm chủ."
Trình Khải thật muốn quát lớn một tiếng "Hoang đường", nhưng lời sắp đến bên miệng, lại nuốt xuống, hắn chỉ nói: "Mở lớp học nữ gì chứ? Cho dù mở thật, cũng sẽ không có nữ tử tới báo danh. Không nói cái khác, bài kiểm tra nhập học này, có thể làm khó không ít người."
"Không mở làm sao biết được? Con nghe nói hiện tại trong kinh thành có nhiều gia đình đều tự mời tây tịch cho cô nương trong nhà." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Nữ phu tử không dễ tìm, phụ thân và nhị ca đều đã biết. Lại nói, kiểm tra nhập học, cũng không khó lắm."
Trình Khải tiếp tục lắc đầu: "DIỆC NHIÊN, muội nói thì dễ, nhưng thật sự khi bắt tay vào làm, lại không dễ dàng. Nếu thu học sinh nữ, sau khi các nàng tiến vào, sắp xếp ăn ở như thế nào? Làm sao giảng bài? Các nàng nên học nữ tứ thư, học nữ công may vá, có thể gống như nam học sinh, học tập quân tử lục nghệ sao?"
"Chương trình học giống với nam tử là được ạ." Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, "Lại nói thêm, cũng có thể thêm nữ công may vá vào."
Trình Khải chậm rãi lắc đầu: "Nam tử học tập quân tử lục nghệ, là vì thi khoa cử. Nữ tử học những thứ này, cũng có thể thi khoa cử sao?"
Trình Diệc Nhiên nhất thời không nói chuyện, lại chợt nghe đại ca Trình Gia khẽ cười một tiếng. Trong thư phòng yên lắng như vậy, hết sức rõ ràng.
Trình Khải nhíu mày: "Đại ca?"