Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 139




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trình Diệc Nhiên xem đến tim đập nhanh không thôi. Nàng tự nhủ không nên xem tiếp nữa. Những thứ này đều không liên quan gì đến mình. Nhưng trong lòng lại có giọng nói khác không ngừng dụ dỗ nàng mau xem tiếp đi.

Nàng muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng muốn biết đến cuối cùng sẽ có kết cục ra sao.

Mỗi ngày hệ thống đều sẽ đổi mới nội dung, nói nhiều không nhiều, nói ít lại không ít. Sau khi Hoàng đế băng hà không lâu, Diêu thị cũng qua đời, Thái tử Tiêu Cẩn kế vị. Sau khi thế tử kế vị những hạ thần có danh vọng không tồi trong triều tính tình đại biến...

Mấy ngày sau, hệ thống mới cập nhật nội dung mới, hé lộ cái c.h.ế.t của Hoàng đế dưới góc nhìn của Tô Lăng.

Trong [Dịch Thoa Ký], cái c.h.ế.t của Hoàng đế đúng thật có liên quan đến Tô Lăng. Ngoài mặt cậu cùng Hoàng đế ở chung hòa hợp, sâu trong lòng đối với phụ thân ruột của mình hận ý ngập trời.

Cậu biết người Hoàng đế quan tâm nhất chính là Diêu thị, trong lúc vô tình biết được chút sự tình trước khi Diêu thị tiến cung, cũng thiết kế sao cho Hoàng đế biết được.

Hoàng đế vẫn luôn tự nhận ông đối với Diêu thị tình sâu nghĩa nặng, chợt nghe nói bà không những không yêu mình, ngược lại còn hận ý ngập trời, nghe nói hài tử thứ hai của bọn họ sinh non không phải là ý trời...

Cõi lòng ngập tràn thất vọng đi tìm Diêu thị, muốn nghe bà giải thích, lại sợ nghe thấy câu trả lời chính mình không muốn nghe thấy nhất. Đối với người vợ mình tôn quý nhất vì thế mà tranh chấp, oán hận...

Hoàng đế lửa giận công tâm, đến mức long thể nhiễm bệnh nhẹ. Đáng tiếc sau khi uống thuốc, bệnh tình không những không tốt lên, ngược lại còn có xu hướng nặng thêm, có đôi khi hôn mê bất tỉnh, có khi lại điên cuồng.

Có người từng tận mắt nhìn thấy Hoàng đế bóp cổ Diêu thị, cũng có người nhìn thấy ông hai mắt đẫm lệ, không ngừng gọi khuê danh của Diêu thị...

Thái y bó tay không có biện pháp, chỉ nói ông sinh ra rối loạn tâm lý. Đương nhiên cũng có người suy đoán là trúng một loại độc nào đó làm tâm trí sinh ra ảo giác, nhưng loại suy đoán này còn chưa kịp bắt đầu, đã lập tức bị mọi người phản đối.

Thái tử Tiêu Cẩn lo lắng sốt ruột, hận không thể dùng chính mình thay thế. Đáng tiếc tấm lòng hiếu thảo này vẫn không thể giành lại được tánh mạng của Hoàng đế. Hạ tuần tháng mười một, Hoàng đế giã từ nhân gian.

Không lâu sau, Diêu thị đi theo ông.

...

Dĩ nhiên, đây đều là bút tích của Tô Lăng.

...

Đêm khuya, Trình Diệc Nhiên ngồi trên giường, nhìn chằm chằm giao diện hệ thống đang lơ lửng, cả người không thể khống chế được run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin.

Sao có thể?

Nàng nghĩ, Tô Lăng chắc chắn sẽ không giống như những gì [Dịch Thoa Ký] viết, nhìn bên ngoài thì vân đạm phong khinh, trên thực tế lại một lòng muốn mạng người. Rõ ràng cậu là người rất tốt rất rất tốt. Nàng không tin Tô Lăng sẽ g.i.ế.c người, mà người đó lại chính là phụ thân cậu. -- Không giống với mùng tám tháng chạp năm ấy là nhất thời kích động, cũng không phải tự vệ, mà là trăm phương ngàn kế g.i.ế.c người, còn khéo léo lựa chọn thời cơ, đợi đến khi cậu có thể danh chính ngôn thuận.

Tô Lăng rõ ràng là người tốt, không phải sao? Nàng tin tưởng Tô Lăng.

Một đêm này, thật khuya Trình Diệc Nhiên mới có thể đi vào giấc ngủ, lại là một đêm không yên ổn. Sáng sớm ngày hôm sau, đầu nàng có chút hỗn loạn.

Nàng muốn gặp Tô Lăng, trong cảm nhận của nàng Tô Lăng vĩnh viễn là người thiếu niên ấm áp sạch sẽ kia. Là cái người cưỡi ngựa b.ắ.n cung trong tiết học kia, cũng là người thiếu niên chủ động đưa khăn tay cho nàng.

-

Nhưng mà những chuyện khác vướng bận, chuyện này tạm thời bị ngâm tiếp.

Đầu tháng chín, Trình Gia mang theo vợ con trở về kinh thành. Người một nhà đoàn tụ, đương nhiên là một chuyện hết sức vui mừng. Trình Diệc Nhiên đành phải áp xuống đủ loại suy nghĩ trong đầu, tiến lên chào đón huynh tẩu và chất nhi.

Trình Gia chưa đầy ba mươi đã bắt đầu để râu, đúng thật là một phiên bản trẻ tuổi của phụ thân Trình Uyên. Hắn nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, cười nói: “Mấy năm không gặp, DIỆC NHIÊN đã cao đến như vậy, còn trở thành Trạng Nguyên nữa.”

Hắn duỗi tay khoa tay múa chân một hồi: “Lúc ta rời kinh, muội mới bé tí thế này."

Trình Diệc Nhiên cười hì hì: “Đại ca ngược lại một chút cũng không thay đổi.” Hơi nghiêng đầu, nàng hỏi huynh trưởng: “Sao đại ca biết được muội đứng đầu bảng trong khoa thi Bác Học Hoành Từ thế?”

Trình Gia cười ha ha: “Trình Diệc Nhiên đọc sách ở thư viện Sùng Đức, trừ muội ra còn có thể là ai được? Cô nương thông minh hiếu học như muội, khắp thiên hạ cũng không tìm được mấy người.” Nói rồi hắn lại nhắc tới chuyện xưa: “Muội để lại mấy bức tranh học chữ cho chất nhi đi, nó rất thích. Bên kia ta đã cho người in ấn, doanh số rất tốt.”

Chớp chớp mắt, Trình Diệc Nhiên lúc này mới nhớ lại. Nàng cười nói: “Phải không đấy? Như vậy thật tốt.” Ngừng lại một chút, nàng nói giỡn: “Đại ca, không bằng chúng ta hợp tác đi, muội đi thiết kế tranh học chữ, huynh giúp muội tìm nhà in ấn khắc bản, chúng ta làm người bán sách cũng rất tốt đấy.”

“Tuổi còn nhỏ, không cần luôn nghĩ đến mấy việc buôn bán như thế.” Trình Khải bên cạnh nhíu mày, “Không phải muôi đi theo Bạch đại nhân, muốn làm Giáo thư lang sao? Sao còn ở đây nghĩ cách bán sách nữa?”

Trình Diệc Nhiên đành phải nói: “Chỉ là nói đùa một chút thôi.”

“Giáo thư lang?” Trình Gia tò mò hỏi, “Giáo thư lang gì?”

Trình Diệc Nhiên một năm một mười kể lại chuyện Hoàng đế đưa ra cho nàng hai sự lựa chọn, Giáo thư lang ở Đông Cung và Trường sử trong Đông Cung với đại ca. -- Nghĩ đến Giáo thư lang ở Đông Cung, nàng không khỏi lại nghĩ đến Tô Lăng, nghĩ đến mấy ngày nay hệ thống lại xuất hiện nội dung mới.

“Sao tất cả đều có quan hệ với Đông Cung thế?” Trình Gia kinh ngạc, suy nghĩ một chút, mơ hồ đoán được một ít. Tiểu muội từng làm thư đồng cho nhị Hoàng tử, trong mắt mọi người, nàng vốn là người của Đông Cung. Tuy rằng nàng thủ khoa cuộc khảo thí Bác Học Hoành Từ, nhưng bởi vì là nữ tử, khi Hoàng đế ban chức quan cho nàng, chắc chắn sẽ có điều băn khoăn, khó tránh khỏi oan ức cho nàng.

Nghĩ đến đây, Trình Gia cười nói: “Giáo thư lang ở Đông Cung cũng tốt. Xưa nay người nhậm chức Giáo thư lang ở Đông Cung đều có tài văn chương xuất chúng, nhạy bén xuất sắc hơn người. Tuy rằng phẩm cấp không cao, lại là chức quan trong sạch, thanh danh tốt, tiền đồ rộng mở. DIỆC NHIÊN nhà chúng ta đọc sách tốt, lại cẩn thận, còn đỗ khoa thi Bác Học Hoành Từ, chức vụ này rất thích hợp với muội.”

Những lời nói này của đại ca làm Trình Diệc Nhiên cảm thấy rất thỏa đáng, nàng cười cười: “Đúng vậy, muội cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”

-

Ý chỉ Trình Diệc Nhiên được tán đồng làm Giáo thư lang ở Đông Cung rất nhanh đã được ban xuống.

Trình Diệc Nhiên tiếp nhận thánh chỉ, tiến cung tạ ơn.

Hoàng đế vẫn như cũ gặp nàng ở Tây Uyển. Lúc bấy giờ, trên mặt nàng đã không còn lớp phấn đen, thoạt nhìn cũng coi như bình thường. Nhưng mà nàng chăm chú nhìn Hoàng đế, trong lòng hơi có chút lo sợ bất an.

Sau một hồi quan sát đánh giá nàng, Hoàng đế hơi lộ ra một chút ý cười: “Quả thật trắng ra không ít.”

Trình Diệc Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Trước kia là bởi vì muốn giả thành nam tử, sợ khiến người ta sinh nghi, cho nên đã dùng phấn đen phủ lên gò má, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Hoàng đế cười khẽ: “Thì ra là vậy.”

Khi mới gặp nàng, ông còn buồn bực, cứ nghĩ Trình Uyên cùng phu nhân đều là người ở đây, sao có thể sinh ra một nữ nhi không khác nữ tử ngoại tộc là mấy?

Hoàng đế khẽ ho khan một tiếng: “Trẫm trao cho khanh làm chủ cung Giáo thư lang, về sau cần phải tận lực trông coi, phụ tá Đông Cung...” Ông lại nhàn nhàn cố gắng rặn ra vài câu.

Trình Diệc Nhiên ghi tạc trong lòng, lại lần nữa tạ ơn, dáng vẻ thật cung kính. -- Nàng hơi cúi đầu, không khó để có thể hiểu rõ ý tứ của Hoàng đế. Nhưng lúc này, nàng không khỏi suy nghĩ, Hoàng đế này, sẽ c.h.ế.t đi thế nào?

Nàng không thích Hoàng đế, nhưng cũng không muốn ông vì Tô Lăng mà chết. Nàng không hy vọng người thiếu niên sạch sẽ tốt đẹp trong lòng nàng, tay nhiễm m.á.u tươi.

Hoàng đế phất phất tay, chức quan của nàng là Hoài Tư khăng khăng yêu cầu. Một Đông Cung Giáo thư lang mà thôi, ông cũng không phải không cho được.

Trình Diệc Nhiên thi lễ cáo lui. Nàng đi theo nội giám rời khỏi nơi này, vừa lúc gặp phải Đỗ Duật ở phía đối diện đang đi tới. Gần như trong nháy mắt nàng nghĩ đến nội dung [Dịch Thoa Ký].

Mới tối qua nàng đọc đến đoạn “DIỆC NHIÊN” và Đỗ Duật tương trợ lẫn nhau. Tuy rằng vội vàng lướt qua, nhưng nàng cũng đã ghi nhớ chút vụn vặt giữa hai người, dường như đã nghe thấy được mùi vị luyến ái.

Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới vừa đọc tối qua, hôm nay lại xuất hiện trước mặt mình. Nàng lập tức đỏ mặt, lộ ra vẻ xấu hổ.

Đỗ Duật cũng nhìn thấy nàng, đang tính chào hỏi, lại thấy đối phương vội vàng cúi đầu có vẻ né tránh, tựa như cậu là thứ đồ vật dơ bẩn vậy đó.

Mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, Đỗ đại nhân nhất thời không khỏi có chút sửng sốt, cậu đắc tội với nàng khi nào vậy? Cậu lục lại trí nhớ một chút về lần gặp nhau trước đó của hai người.

Hình như cũng không có đắc tội nàng mà...

Cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tâm tư nữ nhân, thật là kỳ quái.

-

Sau khi đã đi xa Trình Diệc Nhiên mới khôi phục lại bình thường. Nàng đi theo nội giám ra khỏi Tây Uyển, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm công công đang canh giữ một bên.

Trên mặt Lâm công công chứa đầy ý cười: “Trình đại nhân. Chúc mừng Trình đại nhân.”

Một tiếng “Trình đại nhân” này làm Trình Diệc Nhiên thoáng giật mình, nàng vội vàng dừng lại: “Lâm công công.”

Phải rồi, bây giờ nàng cũng là đại nhân rồi. Chức quan tuy nhỏ, nhưng cũng là quan đấy.

“Trình đại nhân, điện hạ phân phó, chờ ngài diện thánh xong, thỉnh ngài dời bước đến Hành Vân Các.” Lâm công công cười hì hì, “E rằng điện hạ là muốn đích thân chúc mừng ngài.”

Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Lâm công công trong chốc lát, chậm rãi gật đầu một cái: “Được.”

Trong [Dịch Thoa Ký], cũng có vị Lâm công công này, hắn miễn cưỡng được xem như tâm phúc của Tô Lăng.

-

Trình Diệc Nhiên quen thuộc đến Hành Vân Các đợi một lát, mới nhìn thấy Tô Lăng vội vàng đi tới.

Trên mặt cậu hàm chứa ý cười, cười nói: “Chúc mừng Trình đại nhân.”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên khẽ động, mau chóng đứng lên: “Tô Lăng.”

“Hở?” Tô Lăng hơi hơi nhướng mày, âm cuối hơi cao lên mơ hồ mang theo một tia ý vị triền miên. Trình Diệc Nhiên trấn tĩnh lại, nhe răng cười với cậu: “Cảm ơn chàng.”

“Cảm ơn gì chứ?” Tô Lăng cười cười, “Giữa chúng ta, còn cần phải nói cảm ơn nữa sao? DIỆC NHIÊN, khi nào thì nàng mới chính thức nhậm chức?”

“Lúc nào cũng được.” Trình Diệc Nhiên hít một hơi thật sâu, hạ giọng, “Bây giờ chàng có vội không? Ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Mặt nàng tràn đầy vẻ trịnh trọng hiếm thấy. Lòng cậu khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật gật đầu: “Được.”

-

Trong Hành Vân Các, là nơi trước đây hai người thường đọc sách.

Trình Diệc Nhiên do dự một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Tô Lăng, ta...” Nàng mở đầu, lại không biết phải nói ra như thế nào.

“Nàng không muốn làm quan sao?” Tô Lăng suy đoán.

“Không phải.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Gần đây ta mơ thấy một giấc mộng, ta muốn hỏi chàng một câu.”

Thấy trên mặt nàng ẩn chứa muộn phiền, lòng Tô Lăng khẽ động, dịu dàng nói: “Giấc mộng như thế nào? Nàng kể ta nghe xem."

“Ta mơ thấy, chàng g.i.ế.c người.” Trình Diệc Nhiên nói từng chữ từng chữ một, đồng thời lưu ý quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu.

“Cái gì?” Tô Lăng thoáng kinh ngạc, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt cậu có chút mất tự nhiên, “Đang êm đẹp, sao lại mơ thấy chuyện này?”

Trình Diệc Nhiên hơi nghiêng người, chậm rãi nắm lấy bàn tay cậu, nghiêm túc nói: “Tô Lăng, chàng sẽ không g.i.ế.c người đúng không?”

Nàng tin tưởng cậu, nhưng nàng cũng muốn chính tai nghe cậu nói một tiếng “Sẽ không”. Lời nói của cậu như một viên thuốc an thần đối với nàng, chỉ có như vậy nàng mới có khả năng phủ định toàn bộ nội dung [Dịch Thoa Ký] kia đi.

“Sẽ không.” Tô Lăng càng thêm khó hiểu, nhưng trực giác nói cho cậu. Nàng là sợ cậu sẽ g.i.ế.c người. Vì thế cậu không chút do dự trả lời nàng “Sẽ không.” Nắm ngược lấy tay nàng, cậu cong môi cười: “Sao ta lại g.i.ế.c người được?”

Cậu tự nhủ, cho dù thật sự muốn tính mạng một người, cũng không cần phải tự mình động thủ.

Nhìn nàng dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghi hoặc trong lòng cậu ngày càng tăng: “Sao nàng lại mơ thấy như vậy? Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nàng mơ thấy ta g.i.ế.c ai?”

Cậu dùng một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói dịu dàng, khuôn mặt trong sạch: “Nàng sợ hãi sao?”

Trình Diệc Nhiên chậm rãi gật đầu, thành thật nói: “Đúng vậy, ta sợ.” Nàng nghiêng đầu tựa vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Ta biết Tô Lăng là người tốt nhất, tốt nhất trên đời. Khi ta chạy mệt, chàng sẽ đưa cho ta chiếc khăn, khi ta sắp ngã cầu thang, chàng sẽ che chở ta. Chàng thích sạch sẽ, luôn mang theo một chiếc khăn tay bên mình. Cho dù muốn ngồi trên tảng đá, trước tiên chàng sẽ lau khô cục đá ấy đi... Chàng là người rất tốt rất tốt...”

Nàng nghĩ, nếu không gặp được cậu, khả năng ở thư viện này ba năm, nàng sẽ thật sự rời đi, thành thành thật thật đọc sách, duy trì một khoảng cách với những bạn học khác. Sau lễ cập kê năm mười lăm tuổi, cho dù không thích, nàng cũng sẽ rời khỏi thư viện.

- - Như vậy có lẽ cũng không có gì không tốt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ tràn đầy tiếc nuối. Sinh hoạt như vậy, có lẽ cũng sẽ phong phú nhưng lại không thú vị đi? Bởi vì sự tồn tại của cậu, cuộc sống của nàng ở thư viện, dường nên cũng trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Tô Lăng cẩn thận ôm lấy nàng bả vai, lời nói của nàng làm cõi lòng cậu ấm áp, dù là sự khác thường của nàng làm cậu bất an. Cậu luôn miệng gọi: “DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN...”

Cậu chưa từng nghĩ bản thân mình là người tốt, nhưng nàng khen, cậu một chữ cũng không phản bác.

Trình Diệc Nhiên thấp giọng gọi theo: “Tô Lăng...”

Nàng một chút đều không hy vọng Tô Lăng giống trong [Dịch Thoa Ký] như vậy. Tuy rằng nàng không biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng nàng cũng có thể đoán được, đối nghịch với vai chính, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tô Lăng của nàng là người tốt nhất trên thế gian này...

Tô Lăng có chút bối rối, cậu mơ hồ có thể cảm giác được nàng sợ hãi. Đương nhiên cậu sẽ nghĩ cách ra sức trấn an nàng, khẽ vuốt sống lưng nàng: “Sẽ không, DIỆC NHIÊN, sẽ không g.i.ế.c người, sẽ không thay đổi thành như vậy. Kia chỉ là mộng, chỉ là một giấc mộng thôi...”

Cậu đoán nàng đã gặp ác mộng, có lẽ cơn ác mộng kia lại quá mức chân thật, thế cho nên đã dọa nàng rồi. Cậu nghĩ, tiểu cô nương, có lẽ đều nhát gan. Không sao cả, có cậu vỗ về nàng là đủ rồi.

Trình Diệc Nhiên trong lòng khẽ động. Đúng vậy, kia chỉ là cảnh tượng trong [Dịch Thoa Ký], không nhất định sẽ thật sự xảy ra. Chính nàng đã ở bên cạnh Tô Lăng, có chút thay đổi cũng chẳng kỳ lạ gì. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tô Lăng, nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, hồn nhiên không giống trong [Dịch Thoa Ký].

Nín thở suy nghĩ, nàng nhìn vào đôi con ngươi đen láy của cậu, có chút thẹn thùng: “Tô Lăng, chàng có cảm thấy ta rất kỳ quái hay không” -- Không thể hiểu được việc này cũng là một vấn đề sao.

Tô Lăng cười khẽ, chìa tay thưởng thức lọn tóc của nàng: “Cô nương ngốc, này có gì kỳ quái?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Nàng không thể hiểu được, cũng đều do cậu cả. Trừ cậu ra, làm gì có ai có thể khiến nàng hỏi ra vấn đề ngớ ngẩn như vậy chứ?

Xậu tạm dừng một chút: “Có lẽ ta nên vui vẻ mới phải, nàng đối với ta tri vô bất ngôn?” Cậu đặt tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói: “Muốn biết cái gì cứ hỏi thẳng ta. Ta có chuyện gì muốn biết cũng sẽ hỏi nàng thôi.”

Cậu trả lời như vậy, Trình Diệc Nhiên gật mạnh đầu. Nàng tựa vào trong n.g.ự.c Tô Lăng, nói đại ca nàng đã trở về, rồi lại nói sẽ không lâu nữa là đã Tết Trùng Dương...

Hai người lại nói đến những chuyện khác, thời gian trôi qua thật nhanh.

Trước khi rời đi, Tô Lăng giống như lơ đãng hỏi một câu: “Ta rất tò mò, rốt cuộc nàng đã mơ thấy ta g.i.ế.c ai?”

Trình Diệc Nhiên hơi thu lại ý cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng đế.”

Đồng tử Tô Lăng hơi co lại, khóe môi mất tự nhiên cử động: “Là tháng chạp năm ấy đã mơ thấy?” Phản ứng đầu tiên của cậu chính là ngày đó Hoàng đế giơ kiếm đ.â.m cậu, một lần kia cậu đã động sát khí.

Nhưng DIỆC NHIÊN lại lắc đầu: “Không, không phải...”

Tô Lăng rũ mắt xuống, nỗi lòng phức tạp trong phút chốc. Cậu có thể lý giải nàng sợ hãi, g.i.ế.c người sẽ khiến người ta sợ hãi, càng chớ nói g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân. Chỉ là, nghĩ đến nàng thế nhưng bởi vì một giấc mộng mà lo lắng sợ hãi, trong n.g.ự.c cậu lại có chút buồn bực. Lặng im trong chốc lát, cậu mới đặc biệt nghiêm túc nói: “Kia chỉ là mộng, giấc mộng đều đối nghịch với thực tại. Ta sẽ không g.i.ế.c ông ta, sẽ không.”

Cậu không thích phụ thân ruột cậu, nhưng không có nghĩa cậu muốn g.i.ế.c ông ta. Người kia không thích cậu, thậm chí chán ghét cậu, giờ đây không thể không cùng cậu hòa hoãn quan hệ, ám chỉ cậu tương lai đối xử tử tế với Diêu thị...

Cậu còn trẻ, mà phụ thân cậu, lại ngày càng già đi.

Giết c.h.ế.t người như vậy, có ý nghĩa gì chứ? Huống chi, bây giờ phụ thân cậu không hề có ý định ngăn cản quan hệ giữa bọn họ...

Trình Diệc Nhiên nhẹ thở ra một hơi, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Được, ta tin chàng.”

Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, Tô Lăng không nhịn được cười khẽ: “Sao thế? Trước kia là nàng lo lắng ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta sao?” Cậu chậm rãi lắc lắc đầu, thực trịnh trọng nói: “Sẽ không, DIỆC NHIÊN.”

Cho dù cậu thật sự đã từng có tâm tư như vậy.

Đôi mắt cậu đen láy, rất sạch sẽ, cũng không có cái gọi là “Tia sáng lạnh lẽo chợt lóe qua”. Trình Diệc Nhiên gật đầu thật mạnh, duỗi tay ôm cổ cậu: “Tô Lăng, ta rất thích chàng. Chúng ta vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau.”

Nàng không chút che giấu mà thông báo làm cho hai mắt Tô Lăng sáng ngời, đôi con ngươi lấp lánh rực rỡ. cậu nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt lên trên đống hồ sơ, thấp giọng nói: “Lặp lại lần nữa, DIỆC NHIÊN, nàng lặp lại lần nữa.”

Trình Diệc Nhiên lúc này lại có chút xấu hổ, liên tục lắc đầu: “Ta không nói, chàng nói.”

Giọng nói của nàng rất thấp, nhưng Tô Lăng lại nghe không sót chữ nào. cậu cười ha ha: “Lặp lại theo ta.” cậu cố ý nói: “Nàng nói nàng rất thích ta...”

“Tô Lăng, chàng...” Trình Diệc Nhiên khua khua nắm tay, nện thật mạnh lên lưng cậu, “Chàng khi dễ người ta.”

Tô Lăng biết nàng thẹn thùng, cố ý “Ây da” một tiếng. Quả thật nghe nàng sốt ruột hỏi: “Sao thế? Ta đánh chàng đau sao? Ta đã quên ta là tay rắn rồi? Đánh người rất đau.”

Trình Diệc Nhiên luống cuống tay chân, theo bản năng đi xốc cổ áo cậu, lại nghe cậu buồn cười. Nàng vừa thẹn lại vừa bực, đẩy cậu một phen: “Tốt lắm, chàng lại giễu cợt ta...”

“Rồi rồi, sao ta có thể bỏ được?” Tô Lăng ôm chặt nàng, trong lòng n.g.ự.c được lấp đầy, trong lòng cũng được lấp đầy.

Cậu không biết tại sao nàng sẽ vì một giấc mộng mà sợ hãi đến như vậy, nhưng cậu biết, cậu sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì làm nàng sợ hãi nữa.

-

Hôm nay nói chuyện với Tô Lăng, đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, giống như ăn một viên thuốc an thần. So với hệ thống suốt ngày gặp trục trặc, nàng càng nguyện ý tin tưởng nàng đã quen biết Tô Lăng hơn ba năm. -- Dù rằng đoạn thời gian này, hệ thống vẫn chưa có trục trặc.

Trình Diệc Nhiên bắt đầu chính thức đến Sùng Văn Quán nhậm chức, cộng sự Giáo thư lang với nàng là gọi là Đoạn Hòa hạng hai bảng tiến sĩ, đam mê đọc sách, là người yêu sách tiêu chuẩn, chỉ tiếc ánh mắt không được tốt. Khi đọc sách, đôi mắt hí thành một đường, nhìn đến gần sát. Nhưng mà tính tình hiền lành, hắn cũng coi như chiếu cố đối với Trình Diệc Nhiên mới tới.

Hai người sống chung hòa hợp, cũng không có bất cứ điều gì không thoải mái.

Trình Diệc Nhiên thật thích công việc mới của mình, cảm thấy học được không ít thứ.

Cùng lúc đó, nội dung của hệ thống mỗi ngày đều được cập nhật.

[Dịch Thoa Ký], Đỗ Duật và “DIỆC NHIÊN” đã trải qua một ít trắc trở, cuối cùng thân thuộc. Mà Đỗ Duật tình trường thuận lợi, quan trường lại có chút không thuận. Tân Hoàng đế thường xuyên nhằm vào cậu, may mắn có người nhà bên cạnh cậu, cổ vũ, an ủi cậu.

Tân đế nơi nơi đều gây khó dễ, cậu không ngừng thoái nhượng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lợi dụng nhân mạch, thế lực Tiên đế để lại cho cậu.

Về sau nữa, tân Hoàng đế lật đổ địa vị của bạn học Đỗ Duật, mà Đỗ Duật bởi vì lập được công lớn, địa vị rất được coi trọng. Tân Hoàng đế kế vị khi tuổi còn nhỏ, Đỗ Duật tuổi còn trẻ, đứng hàng tam công*, có vị trí hết sức quan trọng trong triều. Cậu chịu ảnh hưởng của thê tử, dốc sức nâng cao địa vị của nữ giới lên.

*Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó và thái bảo.