Ngày mười chín tháng năm, triều Đại Chu tổ chức thi đình Bác Học Hoành Từ do Hoàng đế tự mình chủ trì, cử hành ở điện Văn Hiên.
Lấy tư cách sĩ tử đã thông qua vòng sơ thí, Trình Diệc Nhiên xốc lại tinh thần, đối mặt với cuộc thi.
Nghe nói đề thi là do Hoàng đế tự mình ra đề, chỉ thi một màn, nộp bài thi trong ngày. Thơ, phú, luận, kinh, sử, chế, sách, toán, không nhiều không ít, tất cả đều có một câu. Đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, đề này không tính là dài, nhưng cũng chẳng thể gọi là ngắn, yêu cầu phải nắm thật chắc thời gian.
Trình Diệc Nhiên âm thầm thở dài một hơi, bắt đầu nghiêm túc đọc đề.
Lo lắng không? Chắc chắn là có một chút. Dù sao sơ thí đứng đầu bảng, lần này cũng không thể quá kém.
Nàng nhớ rõ sáng sớm hôm nay, xe ngựa trong hoàng cung sớm đón nàng tiến cung. Tô Lăng ngồi ở bên trong xe, mặt mày ôn hòa, chỉ dịu dàng nói với nàng: “Không cần lo lắng, cứ cố gắng hết sức mình là được rồi.”
Vậy cứ cố gắng hết sức đi.
Điện Văn Hiên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân thả nhẹ của hoàng đế. Ngoại trừ Hoàng đế và những thí sinh tham gia còn có bốn vị ngự sử. Hoàng đế đứng đó một lúc lâu rồi lặng lẽ rời đi.
Mà những điều này, Trình Diệc Nhiên vẫn chưa chú ý tới, tất cả sức lực của nàng đều đặt trên tám đề bài cả rồi. Hết thảy mọi thứ quanh mình, nàng đều không để trong lòng.
Kết thúc khi, Trình Diệc Nhiên đã làm xong cũng kiểm tra hết lại một lượt rồi, tự mình cảm giác tạm được. Nàng theo những thí sinh khác một đường đi ra khỏi điện Văn Hiên.
Trong lúc kiểm tra thật không có cảm giác gì cả, kết thúc rồi, lại cảm thấy đói khát, mệt mỏi thi nhau ùa về, hai mắt cay cay, bụng sôi sùng sục.
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, mới vừa bước ra, đã bị một tiểu thái giám kéo kéo góc áo: “Trình công tử, bên này.”
Trình Diệc Nhiên nhận ra hắn chính là nội giám của Hành Vân Các, hai mắt sáng lên: “Nhị điện hạ?” Nàng theo Lâm công công đi mau vài bước, quả thực nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng thẳng tắp ngoài hành lang.
Có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, còn chẳng đợi nàng gọi thành tiếng, Tô Lăng đã quay người lại, tiến lên vài bước: “Đói bụng à? Đến đây ăn vài thứ trước đi.”
Trình Diệc Nhiên lúc này đã vô cùng đói khát, cũng không lắm lời, chỉ gật gật đầu.
Lâm công công cầm đèn đi phía trước, Trình Diệc Nhiên cùng Tô Lăng theo ở phía sau.
Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: “Thi thế nào rồi? Trả lời được hết chứ?”
“Đều trả lời xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ánh trăng đã bắt đầu lên cao, ánh sáng bàn bạc phủ lên trên người bọn họ, bóng dáng kéo dài.
“Ta dùng tạm một ít, sớm trở về, tam ca còn có thím Giang, chắc đều đang đợi ta đấy.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.
Tô Lăng gật gật đầu: “Ta biết, đợi chút nữa ta đưa nàng về.”
Món ăn Hành Vân Các chuẩn bị đều đơn giản thanh đạm. Trình Diệc Nhiên thật sự đói bụng, cũng không thèm khách khí, sau khi ăn xong, mới gác đôi đũa xuống.
“Đi thôi, đưa nàng trở về.” Tô Lăng đứng lên.
“Có xe ngựa đưa ta là được, chàng không cần tự mình đưa ta đâu.” Trình Diệc Nhiên nhất quyết, “Chờ chàng trở về, chỉ sợ trong cung đều đã khóa.”
Cả người Tô Lăng hơi hơi dừng lại: “Yên tâm, không đến mức không hồi cung được.” Cậu dừng lại một chút, nhướng mày, dáng vẻ tràn đầy hứng thú: “Nếu ta không hồi cung được, không biết Trình công tử có thể giữ ta lại một đêm không?”
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đến chớp một cái cũng không, trong mắt thấp thoáng chút chờ mong, chờ đợi đáp án của nàng.
Trình Diệc Nhiên ngẩn ra trong nháy mắt, gương mặt lập tức nóng lên, nhỏ giọng nói: “Một khi đã như vậy, vậy chàng tốt nhất vẫn là đừng đưa ta về.”
Trong mắt Tô Lăng chậm rãi nổi lên ý cười, cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Rồi rồi, không đùa với nàng nữa, lại chậm chút nữa, chỉ sợ tam ca nàng sẽ thật sự lo lắng...”
—
Giữa tháng năm, thời tiết nóng bức, nhưng mà ban đêm lại có gió thổi hiu hiu, trái lại rất thoải mái.
Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng cùng nhau ngồi bên trong xe ngựa. Hai người cách nhau rất gần, Trình Diệc Nhiên dứt khoát nghiêng đầu tựa vào vai Tô Lăng, nàng cũng không mở mắt, chỉ dịu dàng nói: “Tô Lăng, ta mệt quá.”
“Vậy cứ nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Lăng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng nói, “Thi đình khoảng ba đến năm ngày mới có thể chấm xong, nàng nghỉ một chút cũng không sao. Vừa lúc Vân Úy bọn họ đã trở lại, mấy ngày nay hơn phân nửa là muốn tụ tập rồi.”
Trình Diệc Nhiên “A” một tiếng, nàng xoay xoay cổ: “Cổ đau, hôm nay ngồi nguyên một ngày, cổ muốn mỏi nhừ luôn rồi.”
Tô Lăng hiển nhiên rất đau lòng, dứt khoát để nàng gối lên đầu gối cậu, giúp nàng xoa xoa cổ: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Giúp nàng vén những sợi tóc lòa xòa dưới cổ lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào da thịt non mềm của nàng. Ấm áp kèm theo hương thơm nhè nhẹ. Tô Lăng xoa ấn, dần dần trong lòng bắt đầu có chút động.
“DIỆC NHIÊN...” Giọng nói Tô Lăng có chút khàn khàn. “Hở?” Lực ấn vừa phải không nặng không nhẹ, cảm giác đau nhức xua tan đi khá nhiều. Nàng chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy cậu gọi chính mình, theo bản năng đáp lại một tiếng.
Tiếng nói của Tô lăng cực thấp: “Nàng không được trêu chọc ta.”
“A?” Trình Diệc Nhiên không nghe rõ.
Ngay sau đó, trong bóng đêm, nàng cảm thấy vành tai nóng bỏng ẩm ướt, cảm giác tê dại tràn ngập khắp cơ thể trong nháy mắt. Trong lòng nàng hoảng hốt không biết phải làm sao, nàng vô cùng buồn ngủ, duỗi tay nắm loạn xạ, thế nhưng lại ôm phải cẳng chân cậu.
Nàng lấy lại tinh thần, lập tức buông tay ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Nàng biết cậu hôn nàng, nơi bị cậu hôn qua nóng đến kinh người.
“Điện hạ, tới rồi.”
Người đánh xe bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Tô Lăng ho nhẹ một tiếng: “Đã biết.”
Nhờ bóng đêm che lấp, không người một rặng đỏ hồng hai bên tai cậu.
Trình Diệc Nhiên sửa sang lại quần áo một chút, không nói lời nào.
Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: “Giận rồi à?” Cậu biết da mặt nàng mỏng, nhưng với quan hệ của bọn họ hiện tại, cậu thân mật một chút, chắc cũng không sao chứ? Nếu không, liền thừa dịp năm nay, định ra thân phận chính thức luôn đi?
Cậu suy nghĩ lung tung, lại nghe thấy Trình Diệc Nhiên nói nhỏ: “Chàng thấp đầu xuống một chút.”
Trong đêm tối, giọng nói nàng lại đặc biệt dễ nghe, giống như gió thổi ngọc vỡ, cảm giác mát lạnh dễ chịu như có như không.
“Hả?” Tô Lăng nhướng mày, mơ hồ mang theo chút lưu luyến. Cậu có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật làm theo, thật sự thấp đầu, “DIỆC NHIÊN...”
Cậu mới vừa cúi đầu, lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy bên môi nóng lên. Cậu ngẩn ra một lúc, lại nhanh chóng hiểu ra, trong lòng vui mừng, càng muốn hôn sâu thêm, cậu duỗi tay phải, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Nhưng mà, Trình Diệc Nhiên lại chớp chớp mắt, cắn một cái lên môi cậu, không nhẹ không nặng, rồi lại cười hì hì, nghiêng người tránh khỏi lồng n.g.ự.c cậu, nhảy khỏi xe ngựa, từ từ chạy về Trình trạch.
Cửa lớn Trình gia mở ra, đèn lồng trước cửa tỏa ra ánh sáng đỏ. Trình Diệc Nhiên bước đi cực nhanh, giây lát đã biến mất không còn dấu vết.
Tô Lăng xốc màn xe lên, nhìn chằm chằm cửa lớn Trình gia nhìn trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chậm rãi xoa xoa môi.
Lần sau nhất định phải bắt lại, không thể để nàng chạy thoát.
—
Trình Thụy và đám người thím Giang đúng là đang chờ đợi Trình Diệc Nhiên, thấy nàng trở về, đồng loạt tiến lên dò hỏi: “Có đói bụng không? Khát không? Muốn ăn cái gì? Thi thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh: “Tàm tạm, tất cả đều ổn. Không đói bụng cũng không khát, cháu đã dùng cơm tối, chỉ là hơi mệt, muốn tắm gội rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.”
Mọi người lúc này mới yên lòng. Thím Giang vội đi chuẩn bị nước ấm, Trình Thụy lại hỏi: “Dùng bữa tối ở đâu? Trong cung?”
Trình Diệc Nhiên gật đầu: Dạ.” Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn tam ca oán giận: “Thi lâu như vậy, ngay cả cơm đều không chuẩn bị.”
“Đề thi có khó không?”
“Không thể nói rõ.” Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu, “Tam ca, muội mệt rồi, ngày mai chúng ta từ từ nói sau, huynh cũng giúp muội phân tích một chút, xem muội đã làm thế nào.”
Trong lòng Trình Thụy biết nàng đã vất vả cả ngày, cũng không ở lâu, đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.
—
Lần này có tất cả sáu người chấm thi, đều là học giả uyên bác. Mỗi phần bài thi, đều được xem xét thảo luận trong sáu ngày. Cuối cùng, bọn họ sẽ định ra thứ hạng một, hai, ba.
Năm ngày sau, sáu vị quan cùng nhau chấm bài thi lấy phần bài thi tốt nhất trình đến trước mặt vua, thỉnh Hoàng đế cũng sẽ khâm định thứ tự.
Bài thi được niêm phong kỹ càng, Hoàng đế tự mình thẩm duyệt toàn bộ bài thi, vội vàng xem lại rồi tự mình định ra thứ tự. Lúc này mới sai người trừ bỏ niêm phong, chuẩn bị lấy bút đỏ điền thứ tự.
Sau khi nhìn thấy tên họ của thí sinh hạng nhất và hạng ba, ánh mắt Hoàng đế chợt lóe, có chút ngoài ý muốn: “Trình Diệc Nhiên?”
Đây chính là người đạt được vị trí đầu tiên sao?
“Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy. Đứng đầu bảng sơ khảo chính là Trình Diệc Nhiên.” Thẩm đại nhân vội nói, “Sử, chế, sách, toán thật tốt.”
Hoàng đế đẩy bài thi trên bàn ra, sắc mặt có chút cổ quái. Lần trước Trình Diệc Nhiên đứng đầu bảng, tất nhiên ông cũng biết được. Chỉ là ông không nghĩ tới, dưới tình huống bài thi được niêm phong kỹ càng như thế này, đích thân ông khâm định thứ tự, thế nhưng chính ông cũng để Trình Diệc Nhiên đứng đầu bảng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng đế, Thẩm đại nhân cảm thấy lo sợ, thầm nghĩ, hay là Hoàng Thượng không thích người tên Trình Diệc Nhiên này? Nhưng Trình Diệc Nhiên không phải thư đồng của nhị Hoàng tử điện hạ sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng bất mãn với nhị Hoàng tử... Trong lòng ông khẽ rùng mình, không dám nghĩ sâu hơn nữa, vội nói: “Thi đình do Hoàng Thượng chủ trì, thứ tự tất nhiên cũng do Hoàng Thượng khâm định. Hoàng Thượng nếu không thích...”
“Không.” Hoàng đế xua tay, ngăn lời nói của Thẩm đại nhân lại, "Đã định ra, hà tất lại sửa?”