"Muội tin tưởng cậu ta? Muội hiểu cậu ta được bao nhiêu hả?" Trình Thụy có chút nóng nảy, "Một người nam nhân bị muội nhận nhầm thành nữ nhân, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã."
"Nhưng nếu chàng thật sự muốn trả thù muội, cũng đâu cần phải phiền toái như vậy." Trình Diệc Nhiên cẩn thận thay cậu thanh minh, "Muội là nữ giả nam trang làm bạn đọc, cứ trực tiếp giả vờ rằng chàng và Hoàng Thượng đều không biết thân phận của ta, kết cho muôi tội khi quân phạm thượng, chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?"
Lời này nói hình như cũng có lý, nhưng Trình Thụy suy nghĩ một chút, lại nói: "Cái gì dễ dàng hơn nhiều? Có lẽ cậu ta muốn đặt một cần câu dài, bởi vì..."
Trình Diệc Nhiên cười khổ, đánh gãy lời hắn: "Ca, con cá như muội không có gì cũng sẽ cắn câu. Muội biết huynh lo lắng cho muội, nhưng chàng sẽ không hại muội." Nàng dừng lại một chút, lại chọn vài việc nhỏ Tô Lăng đã giúp đỡ nàng, nghiêm túc nói: "Chàng là người tốt, cho dù là muốn trả thù muội, cũng sẽ không dùng biện pháp này. Huống hồ, từ trước đến giờ chàng cũng không có ý định trả thù muội..."
Nàng nhớ tới cảnh tượng ở rừng bia vào ngày mồng bốn tháng năm năm kia, trong lòng vô cùng xúc động. Khi đó cậu đang nổi nóng, nhưng cũng không làm tổn thương đến nàng. Sau lại cho nàng cơ hội đọc sách học tập, bây giờ còn giúp nàng thực hiện những nguyện vọng trong lòng. Nàng tham gia cuộc thi Bác Học Hoành Từ lần này, hộ tịch, thân phận đều là cậu giúp đỡ, Hoàng đế bên kia, cũng là bởi vì có cậu, Hoàng đế mới có khả năng không phản đối...
Nhớ tới đủ loại chuyện về Tô Lăng, khóe môi nàng không khỏi cong lên, lộ ra ý cười vui vẻ.
Trình Thụy nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thấy không thể thuyết phục được nàng, tức giận nói: "Vậy muội đúng thật là rất hiểu cậu ta, lại còn nói gì mà sẽ không trả thù muội..."
"Đúng vậy, chúng ta đã là bạn học ba năm rồi." Trình Diệc Nhiên dò xét sắc mặt tam ca, cười nói, "Tam ca, huynh thật sự không cần lo lắng. Hôm nay muội được đứng đầu bảng, không phải nên vui mừng cho muội sao? Ôi, huynh mau giúp muội suy nghĩ một chút, ba ngày sau thi đình ở bên kia, Hoàng Thượng tự mình ra đề, ông ấy sẽ ra gì đây?"
Thấy nàng nói đến chính sự, Trình Thụy cũng nghiêm túc đứng lên theo: "Cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa, thơ, phú, luận, kinh, sử, chế, sách, toán đều sẽ thi, nhưng mục đích chủ yếu Hoàng Thượng mở khoa cử này là gì, trong muội lòng hẳn là hiểu rõ. Cái gọi là Bác Học Hoành Từ, một là bác học, hai là hoành từ. Một là học thức uyên bác tinh thâm, hai là ngôn ngữ giàu đẹp. Ta đoán Hoàng Thượng muốn tự mình ra đề, vậy trọng điểm sẽ càng nghiêng về thơ phú."
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Bạch đại nhân và Tống đại nhân cũng cho là như vậy. Đáng tiếc muội thơ phú chỉ ở mức thường thường, không tính quá kém, nhưng cũng không tính là rất tốt. Trước kia khi còn ở thư viện, nhị ca nói thơ phú của muội phóng khoáng có thừa, nhưng lại không đủ hùng hồn."
Trình Thụy đối điều này thật không lo lắng nhiều: "Thơ phú của muội không thành vấn đề. Vả lại, muội đã đứng đầu bảng sơ khảo, lần này mặc kệ có kém nhiều, cũng không cần lo lắng..."
...
Hai người nói đến chuyện mấy ngày sau thi đình, xem như đề tài đã bay xa. Trình Diệc Nhiên kiên trì đợi kết quả thi đình, mới nói cho phụ mẫu. Trình Thụy thấy nàng kiên trì như vậy, cũng không phản đối.
Nhưng mà phu thê Trình Uyên đã sớm biết việc này.
Hoàng đế mở Bác Học Hoành Từ Khoa, hơn ba trăm người dự thi, cũng có học sinh của thư viện Sùng Đức. Tỷ dụ như Liễu Minh Phong, Khương Thành. Liễu Minh Phong không trúng cử vòng sơ khảo, trong lòng khổ sở. Mà Khương Thành khó khăn lắm giành được vị trí thứ ba mươi hai.
Chạng vạng mười lăm tháng năm, học sinh tề tựu về thư viện Sùng Đức, chuẩn bị nghênh đón ngày nhập học, lên lớp lại.
Vừa qua khỏi buổi trưa Khương Thành đã trở về thư viện, mang theo người hầu trong nhà, thu thập hành lý.
Vì vậy, những người quen biết hắn đều biết hắn đứng thứ ba mươi hai trong cuộc thi Bác Học Hoành Từ. Trong mắt những người này đây không khác đỗ tiến sĩ là mấy.
Mọi người đều biết, năm mươi người vượt qua vòng sơ khảo là đã có tư cách làm quan lại, đều tiến lên chúc mừng.
Khương Thành khá khiêm tốn: "Ôi, ta thì tính là gì? Các huynh biết ai đứng đầu bảng không?"
"Là ai?" Những học sinh này phần lớn đều không ở trong kinh thành, mà hôm nay mới có bảng vàng, bọn họ chưa biết được kết quả.
"Chính là Trình Diệc Nhiên trước đây cũng đọc sách ở thư viện chúng ta. Các huynh còn chưa nghe nói sao?" Khương Thành kinh ngạc.
"Trình Diệc Nhiên? Vậy mà là hắn hả? Trước kia thư viện chúng ta, chẳng phải đã có một Trạng Nguyên rồi sao?"
Mọi người đều bàn luận, mà Trình Khải biết được có học sinh phải rời khỏi thư viện, lại đây xem thử. Không ngờ rằng vừa tới cửa Ngô Đồng Uyển, lại nghe được một câu như thế.
Hắn lập tức sửng sốt, hạ giọng hỏi: "Các ngươi nói gì?"
Thấy Trình phu tử luôn luôn nghiêm túc, dù cho Khương Thành đã thi đỗ Bác Học Hoành Từ cũng có vài phần sợ hãi. Hắn vội đứng ngay ngắn lại, thi lễ: "Phu tử, hôm nay đã có kết quả Bác Học Hoành Từ, học trò may mắn đạt được thứ hạng ba mươi hai, vừa mới thu thập hành lý, đang muốn tạm thời rời khỏi thư viện..."
Trình Khải ừ một tiếng, đã chào hỏi qua người Khương gia, nên hắn đến đây nhìn một chút. Điều khiến hắn tò mò là lời nói vừa rồi của Khương Thành. Khẽ chau mày, Trình Khải hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Trạng Nguyên thứ hai gì?"
Hắn không phải nghe lầm chứ? Sao DIỆC NHIÊN có thể tham gia Bác Học Hoành Từ được?
Khương thành vội nói: "A, là thế này, hôm nay có kết quả, đệ tử mới biết đứng đầu bảng chính là Trình Diệc Nhiên trong thư viện chúng ta. Trước có Đỗ Duật, sau có Trình Diệc Nhiên, không phải nói thư viện chúng ta ba năm có tới hai Trạng Nguyên luôn sao? Năm nay còn sắp diễn ra cuộc thi lớn, có lẽ còn có thể thêm người thứ ba..."
Hắn tự nghĩ lời nói này thật khéo, thân là phu tử, khẳng định thích nhất là nghe được học trò có thể thành công. Nhưng mà không hiểu sao, vẻ mặt Trình phu tử cũng không hẳn vui mừng. Hai hàng lông mày rậm rạp của Trình Khải nhíu chặt: "Trình Diệc Nhiên? Trình Diệc Nhiên trước kia đọc sách ở thư viện chúng ta?"
"Có lẽ chỉ có một Trình Diệc Nhiên này đi." Khương Thành cũng có vẻ không xác định lắm.
"Rốt cuộc có phải là nàng hay không?" Trình Khải đột nhiên cao giọng.
Khương Thành không khỏi rùng mình, vội nói: "Là hắn, chính là hắn." Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Học sinh nghe người ta nói, ngày hai mươi lăm tháng tư, quả thật có người thiếu niên có làn da ngăm đen vội vàng đến trường thi. Hôm nay công bố kết quả, trong đám người cũng thấy hắn, hình như còn thấy Tô Lăng nữa. Cách khá xa, nên cũng không tới chào hỏi."
Trong lòng Trình Khải nổi sóng to gió lớn. Làn da ngăm đen? Lại tên Trình Diệc Nhiên? Bên cạnh còn có Tô Lăng? Tô Lăng kia còn không phải là nhị Hoàng tử sao? Đây còn không phải DIỆC NHIÊN nữa sao. Chỉ là DIỆC NHIÊN thế mà lại tham gia thi Bác Học Hoành Từ? Còn lên thẳng đầu bảng!
Nàng dùng thân phận gì? Còn có thể thông qua nghiệm thân?
Suy nghĩ của hắn xoay chuyển cực nhanh, nhưng thoáng nhìn qua thấy Khương Thành đứng bất động trong đám người, động cũng không dám động, hắn hơi hòa hoãn: "Được rồi, ta đã biết, ngươi mau đi làm chuyện của mình đi."
"Dạ, dạ."
Đám người Khương Thành vội vàng hành lễ rời đi, bước chân Trình Khải nặng trĩu, trở về nhà.
Từ Ngô Đồng Uyển về đến Trình gia không xa không gần, về đến nhà, tâm tình hắn cũng đã bình phục.
Có thể làm giả thân phận, lại còn có thể thông qua nghiệm thân, chắc chắn là có người giúp nàng.
Về phần người giúp nàng, cơ bản Trình Khải có thể đoán được.
Đứng đầu bảng, tất nhiên không thể gạt được Hoàng Thượng. Vậy Hoàng Thượng ngầm đồng ý chuyện này? Tính tình DIỆC NHIÊN hắn vẫn hiểu rõ, tuy rằng thích đọc sách, nhưng không có can đảm làm ra chuyện lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Trình Khải mới thở ra một hơi. Lo lắng được thay bằng đắc ý.
Khắp cả nước, hơn 300 thí sinh dự thi. DIỆC NHIÊN, muội muội hắn, cũng là học trò của hắn, vậy mà lại giành được vị trí đầu bảng! Còn xuất sắc hơn một đám nam tử.
Trình Khải rất vui mừng, cũng rất đắc ý. Hắn nhấc tay sờ sờ cái cằm láng mịn của chính mình, có chút tiếc nuối, còn chưa để râu, không thể giống như phụ thân vừa vuốt râu vừa cười.
Khẽ ho một tiếng, Trình Khải về đến nhà, hưng phấn đi tìm phụ thân.
Kế mẫu Lôi thị cũng ở đấy.
Trình Khải bình tĩnh lại, thi lễ: "Phụ thân, mẫu thân, con có chuyện vui, muốn..."
Lôi thị nghiêng đầu nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười: "Con và tức phụ lại có con?"
"...Không phải chuyện này." Trình Khải lắc đầu.
Trình Uyên cũng hỏi theo: "Đại ca đã về tới?"
"Không phải." Trình Khải tiếp tục lắc đầu, ý cười trên mặt không thể che dấu.
"Vậy thì là chuyện gì?"
Trình Khải cố ý ngừng lại một chút, cười nói: "Là chuyện của DIỆC NHIÊN. Phụ thân, mẫu thân, hai người có biết, hôm nay Bác Học Hoành Từ có kết quả? Thí sinh đứng đầu bảng, tên là Trình Diệc Nhiên, là thiếu niên làn da ngăm đen! Cùng nàng đi xem kết quả còn có nhị Hoàng tử..."
Hắn tuổi còn trẻ đã làm phu tử ở thư viện, e sợ không đủ uy nghiêm, áp không được học sinh, thế nên thường xuyên xụ mặt, rất ít khi cười trước mặt người khác. Bây giờ mặt mày tươi cười rạng rỡ như vậy, nhìn qua như trẻ lại vài tuổi.
"Là... DIỆC NHIÊN?" Trình Uyên không thể tin nổi, "Sao có thể là DIỆC NHIÊN?" Sắc mặt ông khẽ biến, trong lòng lại nghĩ: Sao lại không?
Từ sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ mở khoa cử Bác Học Hoành Từ, so với trước kia DIỆC NHIÊN càng thêm cố gắng. Ngày thường hễ cứ chiều mười bốn sau giờ ngọ nàng sẽ trở về thư viện, nhưng ngày hôm qua nàng không có trở về. Nào biết không phải vì hôm nay đi xem bảng?
"Đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ, đứng đầu bảng..." Trình Uyên cười ha ha, "Tốt, tốt lắm."
Ông sớm biết, nữ nhi này của ông đọc sách rất tốt, lại dẻo dai, nếu là nam tử, chính là tiền đồ vô hạn. Chỉ là ông chưa từng nghĩ tới, nàng chỉ là cô nương, cũng có thể làm nên chuyện lớn như vậy.
Lôi thị ngược lại không thể vui mừng như đám phu tử được, bà lại càng thêm lo lắng: "Đây có tính là tội khi quân hay không? DIỆC NHIÊN thật muốn làm quan sao? Có phải có người làm khó nàng rồi không?"
Bà không quan tâm nữ nhi có tiền đồ hay không, học thức như thế nào. Bà chỉ hy vọng nữ nhi có thể bình bình an an.