"Không đủ?" Hoàng đế hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười khẽ: "Hoài Tư nói rất đúng."
Hồ Chử xảy ra nội chiến, đối với Đại Chu mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Đáng tiếc không tiện đang lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không phải không thể ra tay tương trợ, đương nhiên vẫn phải thương lượng điều kiện.
Sứ giả Hồ Chử đang dừng chân tại Tứ Phương Quán của Đại Chu nghỉ ngơi vài ngày, không biết quân thần Đại Chu có ý gì đây.
Chiều tối hôm đó, bỗng nhiên thủ vệ của Tứ Phương Quán chạy đến thông báo với bọn họ nhị Hoàng tử tới!
Đám sứ giả Hồ Chử do Ô Duy dẫn đầu ai nấy đều kinh ngạc: nhị Hoàng tử? Trước khi nhận sứ mệnh đến Đại Chu, đám người Ô Duy đã hiểu biết ít nhiều về Đại Chu. Họ biết rõ hiện tại Hoàng đế Đại Chu cũng chỉ có một người con trai, chính là vị nhị Hoàng tử này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai nhị Hoàng tử chính là vị Hoàng đế tiếp theo. Nhưng nghe nói vị Hoàng tử này rất thần bí.
Ước chừng nửa khắc sau, đám người Ô Duy cũng đã được diện kiến nhị Hoàng tử thần bí này.
Thiếu niên một thân cẩm y khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú. Người thiếu niên liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Ô Duy. Cậu nhướng mi, như cười như không: "Ngươi là Ô Duy?"
"Đúng vậy, Ô Duy Hồ Chử gặp qua Hoàng tử điện hạ Đại Chu." Ô Duy như muốn nhảy dựng, vội vàng hành lễ, hắn đâu dám coi thường vị Hoàng tử này.
"Miễn lễ." Tô Lăng khoát tay, chậm rãi nói: "Ta vẫn nhớ ngươi, ngày đó trên đại điện đã có cơ hội gặp qua."
"Đúng vậy."
Tô Lăng cười cười, cũng không có ý định ngồi xuống, ánh mắt băn khoăn, giống như đang đánh giá Tứ Phương Quán.
Đối phương lạnh nhạt im lặng làm Ô Duy càng thêm bất an, yên lặng như vậy, không chút tạp âm, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Hắn không rõ vị Hoàng tử này đích thân đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì. Nhưng hắn lại có loại dự cảm, sự xuất hiện của vị Hoàng tử này có thể liên quan đến tồn vong của Hồ Chử trong tương lai.
"Đã có duyên gặp qua Đại Vương Tử của quý quốc..." Tô Lăng ngước mắt cười khẽ: "Ta thật sự đồng tình với Hoàng đế bệ hạ. Đại Vương Tử của quý quốc mang theo di mệnh tiên vương, đáng tiếc lại bị kẻ gian đố kỵ, đến nay vẫn chưa thể thống nhất Hồ Chử. Hồ Chử chiến sự liên miên, dân chúng lầm than. Hoàng đế bệ hạ nhân từ, không muốn dân chúng chịu cảnh đói khổ, nguyện ý trợ giúp Đại Vương Tử một tay..."
Trong lòng Ô Duy mừng rỡ, ánh mắt thon dài phát ra tia sáng lạ thường: "Là..."
Hai chữ "Thật sao" còn chưa kịp phát ra, chợt nghe nhị Hoàng tử nhàn nhạt mà sâu kín tiếp lời: "Chỉ là, hỗ trợ như thế nào, bao giờ hỗ trợ còn phải xem thành ý của Đại Vương Tử."
Tất cả mọi người đều là người thông minh, ngay sau khi Tô Lăng thốt ra lời này, Ô Duy nháy mắt đã hiểu ra: Đại Chu muốn ra điều kiện. Nhưng việc quan trọng trước mắt là Hồ Chử nội chiến, đối phương muốn đưa ra điều kiện, chỉ cần không quá đáng, bọn họ đều có thể cắn răng chấp thuận.
Tô Lăng chậm rãi ngồi xuống, nhận chén trà bồi bàn đưa qua, cũng không có ý định uống, chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua lớp bọt phía trên, hơi hơi nhíu mày.
Ô Duy có chút bất đắc dĩ: "Điện hạ nhất định sẽ giữ lời chứ?"
"Sao?" Tô Lăng buông chén trà, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống khung cửa sổ tràn vào bên trong, nhuộm lên khuôn mặt người thiếu niên càng tôn lên vẻ tôn quý rực rỡ. Ô Duy hoảng hốt, như thể cạnh tượng trên chiến trường Hồ Chử m.á.u tươi đổ xuống, còn có cả tiếng kèn tiếng hò hét âm vang cả đất trời. Hắn nhanh chóng định thần lại: "Lời nói của điện hạ, có thể tin tưởng được không? Còn thái độ của Hoàng đế bệ hạ như thế nào?"
Khóe môi Tô Lắng nhếch lên thành một vòng cung hờ hững: "Những lời này đương nhiên là ý tứ của Hoàng đế bệ hạ." Cậu duỗi tay ra sau, sớm có người hầu đưa đến một một tấm lụa tơ tằm. Cậu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay người hầu hiểu ý, đưa tới trước mặt Ô Duy.
Ô Duy theo bản năng nhận lấy, nhìn những văn tự Hồ Chữ trên tấm lụa, không khỏi sửng sốt.
"Ừm, chẳng biết sứ thần quý quốc có biết được chữ Hán của Trung Nguyên hay không, vậy nên ta đã dùng văn tự của Hồ Chử. Còn thỉnh Ô Duy đại nhân cấp Đại Vương Tử quý quốc xem qua." Tô Lăng đứng lên, "Ta còn có việc, không thể phụng bồi. Đại Chu đất rộng người đông, phong cảnh cũng nhiều. Nếu Ô Duy tiên sinh không vội, có thể lưu lại hai ngày."
Cậu cũng chẳng nhìn đến thần sắc của Ô Duy, thong thả ung dung rời khỏi Tứ Phương Quán.
Vừa rời khỏi Tứ Phương Quán, đi lên xe ngựa, chợt nghe tiếng la hét của xa phu cùng với tiếng xe ngựa từ xa xa truyền tới. Cậu theo bản năng quay đầu, nhìn về phía xe ngựa đang từ từ dừng lại, cùng với người từ trong xe.
Gió nhẹ thoáng qua, thổi bay góc áo người nọ.
Là một người quen cũ, bạn học cũ và cũng chính là tâm phúc hiện nay của Hoàng đế: Đỗ Duật.
Đỗ Duật vào triều chưa được hai năm, một đường thẳng tiến, ngoại trừ hư chức Thái Bảo của phủ Thái tử, còn đảm nhiệm chức vụ Thiếu khanh của Hồng Lư Tự.
Chiếc ghế trống của Hồng Lư Tự, Thiếu khanh vừa mới ngồi vào Hồng Lư Tự, thế nên mấy ngày nay đều bận rộn chuyện sứ giả Hồ Chử.
Hai người đối mặt với nhau, Tô Lăng cười nhẹ: "Tu Viễn, ngày khác cùng nhaDiệc Nhiênống một chén."
Gần đây cậu tương đối bận rộn, nhưng xem ra tâm trạng không tồi.
Đỗ Duật vuốt cằm thi lễ: "Điện hạ."
Cậu biết tên tự của nhị Hoàng tử, nhưng hiển nhiên cũng không dám gọi thẳng.
Tô Lăng dựa vào xe ngựa, vén một nửa màn lên, hơi hơi mỉm cười: "Tu Viễn sắp được thăng chức rồi phải không?" Đỗ Duật không rõ ý tứ trong lời này, chỉ trả lời đúng sự thật: "Là ta đã lãng phí mười chín xuân thu."
"Ừ." Tùy ý gật đầu một cái, Tô Lăng lại cười nói: "Mười chín cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ Tu Viễn đường quan rộng mở, cũng đã đến lúc tìm cho Đỗ gia một vị nữ chủ nhân rồi."
Sắc mặt Đỗ Duật khẽ biến, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười: "Điện hạ nói rất đúng."
Tô Lăng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, buông màn ra, phân phó xa phu: "Hồi cung."
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, thoáng cái đã biến mất.
Mà Đỗ Duật lại chậm rãi nhướng mi.
—
Cũng chẳng biết đến cuối cùng Đại Vương Tử mưu trí của Hồ Chử sắp xếp ra sao, chỉ biết rằng tháng mười năm này, Hồ Chử nguyện ý chấp thuận điều kiện của Đại Chu, thỉnh cầu Đại Chu phát binh viện trợ.
Hoàng đế cười ha ha, đồng ý.
—
Tô Lăng đã sớm đến cầu kiến Hoàng đế, tỏ ý muốn chính mình theo quân ra trận.
Nhưng sau khi Hoàng đế nghe xong lại nhíu mi: "Trẫm không đồng ý." Ông cúi đầu nhìn đứa con trai mi thanh mục tú này, than nhẹ một tiếng: "Dù sao sa trường cũng cực kỳ hung hiểm, không giống những nơi khác."
Tô Lăng nhẹ giọng: "Thần từ nhỏ đã luyện võ, cũng nhận biết chút ít văn tự Hồ Chử..."
Cậu không thể nói cho người khác, nghe thấy đánh trận hay gặp được đấu võ là nội tâm cậu tràn đầy kích động, thậm chí là m.á.u huyết sôi trào. Cậu đọc không ít sách, nhưng mà so với đọc sách, cậu càng yêu thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
"Như vậy cũng không được." Hoàng đế quả quyết lắc đầu: "Hoài Tư, hiện giờ trẫm chỉ còn một đứa con trai là con, trẫm không thể để con xảy ra bất cứ chuyện gì."
Lời nói này của ông vô cùng chân thành, cũng giống như bất cứ phụ thân nào trên thế gian, không chút khác biệt.
Tô Lăng hơi nao nao, một cảm giác xa lạ chậm rãi sản sinh trong sâu thẳm đáy lòng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cậu còn chưa kịp bắt lấy đã biến mất không còn tăm hơi.
Hoàng đế ôn hòa nói: "Trẫm là Hoàng đế, có rất nhiều việc chỉ có thể bất lực. Chẳng hạn như hoàng huynh của con, như hoàng đệ chưa sinh ra của con."
Ánh mắt Tô Lăng tối sầm lại, trong lòng sản sinh ra cảm giác kỳ quái không thể bỏ qua. Nếu bọn họ không xảy ra chuyện gì, thật ra chưa chắc Tô Lăng cậu đã không xảy ra chuyện gì. Không đúng, khi Hoài mẫn Thái tử được sinh ra, Hoàng đế đã muốn c.h.é.m cậu.
Ngón tay khẽ động, vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay. Tô Lăng còn đặc biệt nghiêm túc nói: "Phụ hoàng là thiên tử, đã có trời cao chiếu cố."
Hoàng đế lắc lắc đầu: "Giờ đây trẫm chỉ có một ước mong thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no, mẫu hậu của con thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi. Mà con, chỉ cần bình an vô sự là được. Đúng rồi, con tính khi nào đại hôn? Sinh con dưỡng cái, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp."
Khó có được ông ở trước mặt Tô lăng nói năng ôn hòa như vậy. Hôm nay ông chỉ mặc thường phục, cũng giống như tất cả phụ thân trên thế gian, dịu dàng từ ái.
Thế nhưng trong lòng Tô Lăng cũng chẳng có chút ấm áp nào. Cậu rũ mi che đi ánh nhìn, Hoàng đế không thể nhìn ra được cảm xúc trong đó.
"Đập tan ý nghĩ ra biên giới của con đi, trẫm còn có việc muốn giao cho con." Hoàng đế hạ giọng nói.
Tô Lăng nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Hoàng đế cũng không giữ lại, phất tay cho cậu lui ra.
—
Khi Tô Lăng rời khỏi Tây Uyển, xem ra vẫn còn sớm. Cậu không quay về Hành Vân Các mà đi thẳng đến cửa cung, lệnh cho người đánh xe đến Trình gia ở kinh thành.
Cậu quen cửa quen nẻo chào hỏi đám người thím Giang, lại đợi một lát mới được mời vào.
Trình Diệc Nhiên đang dọn một chiếc ghế, đang ngồi sưởi nắng đọc sách trong tiểu viện. Nghe nói Tô công tử ghé qua, chính xác là không mời mà tới. Không bao lâu sau, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Thiếu niên ngược sáng đi tới, giọng nói rất thấp: "DIỆC NHIÊN, đang làm gì đấy?"
Khép sách lại, Trình Diệc Nhiên ngửa đầu nhìn cậu cười: "Ta đang đọc sách."
Nàng đang ở trong nhà mình, thế nên hai gò má của nàng không bị tô đen. Thím Giang nói với nàng có khách tới, muốn nàng đi hóa trang. Nàng trước mặt thì vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng chẳng làm theo.
- - Nếu là người ngoài, chắc chắn sẽ che dấu vài phần. Nhưng người đó là Tô Lăng, vậy có gì phải sợ chứ?
Nàng lại càng hy vọng cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình.
Tuy rằng bây giờ vẫn là nam trang, nhưng so với làn da đen nhẻm kia vẫn còn đẹp chán.