Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, Du Ngư Tâm vô thức nắm chặt tay Bạch Miểu, nháy mắt xương ngón tay bấu vào cổ tay, hai người đồng thời cảm nhận được đau.
Bạch Miểu không khỏi hít vào: "Ngươi nhẹ một chút......"
"Ngươi câm miệng!" Du Ngư Tâm đánh gãy nàng, lập tức ngẩng đầu trừng Tiễu Hàn Sinh, "Ta phải rời khỏi nơi này! Ngươi phải giúp ta rời đi!"
Tiễu Hàn Sinh ánh mắt ngưng trọng: "Không còn kịp rồi......"
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang lạnh thấu xương đột nhiên chiếu sáng toàn bộ sơn động, cùng lúc đó, vách đá của sơn động phát ra tiếng nứt.
Ngay sau đó, sơn động ầm ầm sụp đổ.
Tiễu Hàn Sinh nháy mắt hóa thành lá phong đỏ tươi bay lên bầu trời đêm, Du Ngư Tâm và Bạch Miểu trốn không thoát, chỉ có thể bất lực ngồi trong đống đá sụp đổ, xung quanh hai người được một đạo kim quang nhàn nhạt bao vây, nhìn qua bình yên vô sự.
Nhưng chỉ có một mình Bạch Miểu không bị thương mà thôi, bởi vì kim quang không hoàn toàn bảo vệ hai người bọn nàng, lấy Bạch Miểu làm trung tâm để khuếch tán, do đó nửa người Du Ngư Tâm không được kim quang bảo vệ, đá vụn đập lên người nàng ta, một lần nữa làm rách miệng vết thương nàng ta vừa mới cầm máu.
Du Ngư Tâm che lại bụng đổ máu, cắn răng nói: "Sao lại thế này......"
Bạch Miểu không đáp lại, nàng ý thức được ánh sáng này phát ra từ túi giới tử của mình, vội vàng mở túi giới tử, lấy toàn bộ đồ bên trong ra.
Một chiếc đèn đồng tạo hình cổ xưa lăn đến trước mặt nàng, rõ ràng không có đốt đèn, lại đang lẳng lặng toả ra ánh sáng loá mắt.
Nàng nhớ đèn này...... Đây là Bảo Khí Thẩm Nguy Tuyết đưa cho nàng phòng thân.
Hoá ra từ đầu đến cuối, hắn bảo hộ nàng mọi nơi.
Tâm tình Bạch Miểu phức tạp cầm lấy chiếc đèn, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm sáng như ban ngày.
Muôn vàn bóng kiếm trùng điệp vây quanh rừng cây, chi chít trên bầu trời như sao, bóng kiếm còn đang không ngừng phân chia, u lam mà lạnh thấu xương, tạo thành một vùng biển sâu khiến người ta nghẹt thở.
Tiễu Hàn Sinh một thân hồng y, quần áo phần phật theo gió. Ở phía trước hắn, Thẩm Nguy Tuyết mặc thường phục tóc đen, mặt mày thanh lãnh sâu thẳm, xung quanh tiếng gió gào thét, vạt áo hắn lại bình tĩnh không động.
Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt Bạch Miểu, hắn hơi rũ mắt, chuẩn xác đối diện tầm mắt nàng.
Cho dù cách xa như vậy, Bạch Miểu vẫn từ trong mắt hắn thấy được lo lắng nồng đậm.
Nàng vội vàng nâng tay, ở không trung dùng sức vẫy, một bên vẫy một bên cao giọng gọi:
"Con —— không —— sao ——!"
Thẩm Nguy Tuyết thấy thế, sắc mặt khá hơn, đúng lúc này, muôn vàn lá phong đột nhiên lượn vòng đánh úp lại!
Bạch Miểu thần sắc hoảng hốt, đang định rút kiếm ra khỏi vỏ, Thẩm Nguy Tuyết bỗng nhiên nâng tay áo, kiếm quang bay trong không trung, tất cả hướng vào lá phong bay tán loạn.
Kiếm quang như điện, lá phong tung bay nháy mắt bị phân tán, nhưng vẫn bị bóng kiếm che trời lấp đất đâm trúng.
Lá phong hơi cứng lại, rất nhanh có vết máu đỏ rực chảy xuống.
Thân hình Tiễu Hàn Sinh từ trong lá phong dần dần hiện lên, hắn hồng y như máu, trong bóng kiếm kín không kẽ hở lung lay sắp đổ.
"Kiếm ý này...... Ngươi là......"
Hắn bừng tỉnh nhìn Thẩm Nguy Tuyết, một bên ho ra máu một bên cười rộ lên: "Xem ra tôn thượng đoán không sai, ma chủng quả nhiên sống lại......"
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn hắn: "Ai là tôn thượng ngươi?"
Thân thể Tiễu Hàn Sinh chậm rãi hóa thành lá phong, giọng hắn cũng dần dần yếu ớt.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi......"
Giọng hắn đột nhiên im bặt, bởi vì vô số bóng kiếm bắn ra, nháy mắt liền đâm xuyên qua lá phong.
Lá phong từng chút biến trở về thân hình Tiễu Hàn Sinh, máu hắn từ trên không rơi xuống, sền sệt giống mưa phùn, nhỏ xuống mặt Du Ngư Tâm.
Du Ngư Tâm đồng tử co chặt, nàng ta cắn răng đứng lên, cố nén đau muốn chạy trốn, nhưng Bạch Miểu lại túm chặt tay nàng ta, kiềm chế hành động của nàng ta.
"Buông tay, mau buông tay!" Du Ngư Tâm hận không thể cắn nàng.
Bạch Miểu hoàn toàn không sợ: "Chúng ta hiện tại chính là nhất thể cùng mệnh, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?"
Con mẹ nó nhất thể cùng mệnh!
Du Ngư Tâm chưa từng hối hận về quyết định trước đó của mình như thế. Trên người nàng ta và Tiễu Hàn Sinh đều có bí thuật Ma tộc của tôn thượng, có thể hoàn mỹ ẩn nấp hơi thở Ma tộc của mình, do đó không bị bất kì người tu đạo nào phát hiện tung tích.
Nếu sớm biết rằng đối phương nhanh như vậy có thể tìm được bọn chúng, nàng ta chắc chắn sẽ không trói cùng với nha đầu thối này......
Du Ngư Tâm càng nghĩ càng giận, đột nhiên hung hăng đẩy Bạch Miểu.
Bạch Miểu không kịp phòng ngừa, bị nàng ta đẩy té ngã trên mặt đất. Cùng lúc đó, xiềng xích trói chặt hai người nháy mắt hóa thành cá ảnh thật lớn, nâng thân thể Du Ngư Tâm lên, thuận gió mà đi ——
Kiếm quang sáng như tuyết, chợt cắt qua cá ảnh, ánh sáng đom đóm tứ tán, Du Ngư Tâm theo đó rơi xuống, hung hăng té xuống đống đá.
Nàng ta hôn mê tại chỗ.
Bóng kiếm theo đó tiêu tán. Thẩm Nguy Tuyết đứng yên trước mặt Du Ngư Tâm, hơi nâng tay áo, một luồng ánh sáng như nước bao quanh thân thể Du Ngư Tâm, dần dần hóa thành một con hamster nhỏ.
"Đây là chân thân nàng ta sao?" Bạch Miểu đột nhiên từ phía sau Thẩm Nguy Tuyết ló đầu ra, tò mò hỏi.
Hơi thở của nàng quá nhẹ, Thẩm Nguy Tuyết thậm chí không phát giác ra. Hắn hơi cứng đờ, theo sau xoay người, tỉ mỉ quan sát nàng.
Nàng nhìn qua rất tốt, không bị thương, cũng không hoảng loạn.
Nhưng tim Thẩm Nguy Tuyết vẫn đập rất kịch liệt.
Từ khi Bạch Miểu bị mang đi, sợ hãi vẫn luôn ăn mòn lý trí hắn.
Vẫn may nàng còn ở đây.
Vẫn may hắn cho nàng chiếc đèn kia.
Vẫn may nàng luôn đem chiếc đèn trên người......
Ngực Thẩm Nguy Tuyết đau như cắt, hắn ngưng mắt nhìn Bạch Miểu, đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Cái ôm này quá mức ôn nhu, cũng quá mức cẩn thận.
Như là đang ôm một bảo vật dễ vỡ.
Bạch Miểu bị hắn ôm vào trong lòng, chóp mũi quanh quẩn hơi thở hắn, tim đập cũng nhanh theo.
"Người đang lo lắng cho con sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"...... Ừm." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng lên tiếng.
Bạch Miểu khóe miệng hơi nhếch lên, lòng phảng phất có vô số con bướm, đang nhảy nhót vỗ cánh bay múa.
"Kỳ thật con biết người sẽ tìm được con." Nàng nói, "Cho nên con một chút cũng không lo lắng."
Thẩm Nguy Tuyết không lập tức đáp lại nàng.
Hắn không tiếng động mà ôm nàng, hai tay dần dần buộc chặt.
Bạch Miểu có thể cảm giác được lực của hắn, như là đang khắc chế, lại như là phóng túng.
"...... Miểu Miểu." Hắn nhẹ giọng nói, "Đừng quá tín nhiệm ta."
Bạch Miểu khó hiểu: "Vì sao?"
Thẩm Nguy Tuyết hơi buông tay, rũ mắt chăm chú nhìn nàng.
Dưới bầu trời đêm, đôi mắt hắn giống hồ nước trong sáng, trong hồ nước có gợn sóng âm u, giống bóng ma giãy giụa vặn vẹo.
"...... Khả năng ta sẽ tổn thương con."
"Tổn thương con?" Bạch Miểu chớp chớp mắt, đôi tay ôm eo hắn, "Sao người sẽ tổn thương con?"
Thẩm Nguy Tuyết không thể trả lời vấn đề này.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu không thể khống chế mà hiện ra cảnh trong mơ, đau đớn cùng khát cầu sâu trong cơ thể càng thêm kịch liệt, đang xé rách kêu gào trong máu hắn.
"Con biết hiện tại người rất thống khổ." Bạch Miểu một lần nữa ôm chặt Thẩm Nguy Tuyết, thanh âm mềm mại, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua quần áo mà truyền lại cho hắn, "Cho nên, chỉ cần có thể làm người dễ chịu một chút......"
"Mặc sức tổn thương con đi."
Thẩm Nguy Tuyết lông mi run rẩy, đau đớn không ngừng kêu gào bị một cảm giác khác mãnh liệt áp chế, cắn nuốt.
Dục vọng được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng hắn lại vô lực ngăn cản.
"Con thấy rồi?"
Giọng hắn hơi khàn, đầu ngón tay xuyên qua tóc nàng, giống tuyết đầu mùa lọt vào dòng nước đêm tối, ôn nhu mà an tĩnh hòa tan.
Bạch Miểu tựa lên vai hắn, dịu ngoan giống mèo: "Cái gì?"
"...... Ta trong mộng."
Bạch Miểu sửng sốt: "A, cái đó......"
Nàng nháy mắt đỏ mặt.
Đây là có ý gì? Đó không phải giấc mơ của nàng sao? Chẳng lẽ Thẩm Nguy Tuyết cũng có thể thấy?
Vậy những lời nàng nói với hắn trong mơ, những chuyện đã làm...... Hắn sẽ không biết rõ chứ?
Bạch Miểu buột miệng thốt ra: "Người cũng biết giấc mơ đó?"
Thẩm Nguy Tuyết hơi thở dài: "Bằng không con cho rằng sao ta tỉnh lại?"
Bạch Miểu sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý hắn.
Lúc ấy nàng bị Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên vây khốn, vốn tính dùng cách giết chết bản thân để thoát khỏi cảnh trong mơ, nhưng khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nàng lại đột nhiên tỉnh.
Sau đó, nàng liền thấy được Thẩm Nguy Tuyết tỉnh lại sớm hơn nàng. Lúc ấy nàng căn bản không kịp nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, Thẩm Nguy Tuyết lúc ấy hẳn là bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, cùng mơ thấy giấc mơ giống nàng, mà hắn lại thấy được khốn cảnh trong mơ của nàng, cho nên mới tỉnh lại trước một bước, tiếp theo đánh thức nàng.
Về phần nguyên nhân đặc thù kia, hơn phân nửa chính là Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên thức tỉnh quấy phá.
Vậy đúng thật là......
Bạch Miểu xấu hổ không lên tiếng nữa. Nàng ánh mắt dao động, vừa vặn rơi xuống con hamster nhỏ mà Du Ngư Tâm biến thành.
Hamster nhỏ bất tỉnh nhân sự, nằm mềm trên đống đá, bụng cũng có vết thương, nhưng không chảy máu nữa, chỉ là lông tơ dính chút vết máu khô.
"Sư tổ, chân thân Du Ngư Tâm là chuột sao?" Vì nói sang chuyện khác, Bạch Miểu lại hỏi lại vấn đề lúc trước.
"...... Không phải." Thẩm Nguy Tuyết ổn định hơi thở, nhẹ giọng nói, "Là ta biến nàng ta thành như vậy."
Bạch Miểu buông Thẩm Nguy Tuyết, không rõ nguyên do mà nhìn hắn: "Vì sao lại biến nàng ta thành chuột?"
Ấm áp trong lòng chợt biến mất, trong mắt Thẩm Nguy Tuyết hiện lên một tia miễn cưỡng.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái túi giới tử trống không, xoay người hướng con hamster trên đống đá, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hamster liền tự động bay vào túi giới tử.
"Như vậy tiện mang về." Hắn dịu dàng giải thích.
"Thì ra là thế." Bạch Miểu gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, "Y tiên tiền bối và sư tôn đâu? Còn ở khách điếm sao?"
"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết thu hồi túi giới tử, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, "Chúng ta cũng nên trở về thôi."
"Vâng." Bạch Miểu đồng ý, đang định nhấc chân trở về, thân mình đột nhiên lung lay một chút.
"Làm sao vậy?" Thẩm Nguy Tuyết lập tức đỡ lấy nàng.
"Không có gì." Bạch Miểu vén làn váy, cúi đầu nhìn thoáng qua, "Chỉ là trước đó không cẩn thận bị cắt một chút......"
Thẩm Nguy Tuyết buông ánh mắt, tầm mắt rơi xuống cẳng chân nàng.
Đó là một vết thương dài, nhìn qua hẳn là bị hòn đá cắt qua. Cẳng chân thon dài trắng nõn, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, theo da thịt chảy xuôi xuống dưới, nhìn qua có vẻ đẹp ghê người.
"Một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại......" Bạch Miểu buông làn váy, đang định đi tiếp, thân mình đột nhiên bay lên.
Nàng được Thẩm Nguy Tuyết ôm ngang lên.
Bạch Miểu hô nhỏ một tiếng, theo bản năng ôm cổ Thẩm Nguy Tuyết.
Nhiệt độ cơ thể lại lần nữa lan tràn lên người hắn, giảm bớt đau đớn càng thêm mãnh liệt của hắn.
Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói: "Trở về tìm Kinh Phỉ, chỗ hắn có thuốc......"