Tỉnh rồi? Hắn đang nói gì thế? Không phải nàng đang nằm mơ sao?
Bạch Miểu ngây thơ nhìn thiếu niên, thiếu niên ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ: "Hoá ra là cảm giác này."
Bạch Miểu không rõ nguyên do: "Cảm giác gì?"
"Cảm giác chạm vào nàng." Thiếu niên sờ tóc nàng, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú, "So với ta tưởng tượng còn tốt hơn......"
Bạch Miểu ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự rất giống Thẩm Nguy Tuyết, không chỉ có diện mạo, còn có thần thái và ngữ khí khi nói chuyện.
Nhưng hắn thoạt nhìn tuỳ tính hơn Thẩm Nguy Tuyết...... Cũng cá tính hơn.
"Ngài là sư tổ sao?" Bạch Miểu nghiêm túc hỏi.
"Nàng thích gọi ta như vậy?" Thiếu niên cười cười, "Nhưng ta không thích lắm."
Hắn trực tiếp nói "Không thích lắm".
Thẩm Nguy Tuyết sẽ không bao giờ nói như vậy.
Nhưng hắn không phủ nhận thân phận "Sư tổ" này.
Nói cách khác......
Bạch Miểu nhớ ra vừa rồi mình ngượng ngùng, tức khắc trở nên có chút câu nệ: "Vậy ta nên gọi ngài như thế nào? Sư tôn? Hay là tiền bối......"
"Đó đều không phải ta."
Thiếu niên cười như không cười mà nhìn nàng, nâng ngón tay thon dài như ngọc, vén những sợi tóc rũ xuống mặt nàng ra sau tai.
"Nàng có thể gọi tên ta."
Tên của hắn?
Bạch Miểu ngẩn người: "...... Thẩm Nguy Tuyết?"
Thiếu niên cười nhẹ: "Có phải quá xa lạ?"
Trực tiếp gọi tên thì không ngại, xưng hô quen thuộc lại không thích.
Hắn thoạt nhìn khó đoán hơn Thẩm Nguy Tuyết chân chính.
Bạch Miểu nghĩ nghĩ, không xác định mà mở miệng: "Vậy...... Nguy Tuyết?"
"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên nhẹ giọng đáp lại.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Rõ ràng biết hắn không phải Thẩm Nguy Tuyết chân chính, nhưng nhìn thấy hắn vui vẻ, Bạch Miểu cũng sẽ cầm lòng không đậu mà vui vẻ theo.
Khả năng hắn đích xác giống Thẩm Nguy Tuyết.
"Ngài đúng là sư tổ sao?" Bạch Miểu nhịn không được hỏi.
"Nàng gọi ta là gì?" Thẩm Nguy Tuyết cười nhìn nàng.
"Nguy Tuyết......"
"Như vậy mới đúng." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, đáy mắt ý cười sâu thêm, "Cô bé ngoan."
Bạch Miểu đột nhiên đỏ mặt.
Đối phương nhìn qua rõ ràng không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng vẫn dùng ngữ khí của trưởng bối nói chuyện với nàng......
Hại nàng một bụng vấn đề đều không hỏi ra được.
"Sư...... Nguy Tuyết, đây là đâu?" Bạch Miểu co quắp mà nói sang chuyện khác.
"Là nơi ta ngủ say." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
"Ngủ say?"
"Ừm...... Ngủ vô cùng dài." Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ, dắt tay Bạch Miểu, kéo nàng đi vào trong sương mù.
Bạch Miểu mờ mịt đi theo hắn: "Chúng ta đi đâu?"
"Về Phù Tiêu Tông." Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, "Ta muốn cho nàng xem một thứ."
Muốn cho nàng xem một thứ?
Là đồ ăn? Kiếm quyết? Hay là hoa cỏ xinh đẹp?
Bạch Miểu vắt hết óc, cũng không nghĩ ra "Thứ muốn cho nàng xem" đến tột cùng là cái gì.
Sương mù bao phủ thân ảnh bọn họ, trong nháy mắt, bọn họ đã về tới Tê Hàn Phong quen thuộc.
Vẫn là dòng suối quen thuộc, vẫn là trúc lâu quen thuộc.
Khác duy nhất chính là, không thấy Thanh Loan luôn bay xung quanh đâu.
Bạch Miểu đi tuần tra một vòng, nghi hoặc nói: "Thanh Loan đâu?"
Thẩm Nguy Tuyết: "Nơi này không có nó."
Bạch Miểu khó hiểu: "Vì sao?"
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái: "Bởi vì nó bất trung với ta."
Bạch Miểu không rõ cách nói này. Nàng muốn dò hỏi nhiều hơn, nhưng Thẩm Nguy Tuyết trong mơ tựa hồ cường thế hơn hiện thực, hắn chế trụ cổ tay nàng, không cho nàng tiếp tục vấn đề, nhẹ nhàng kéo một cái, liền mang nàng vào trúc lâu.
Trúc lâu sạch sẽ mà yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, trên bàn bày giấy và bút mực quen thuộc, ánh nến leo lắt, hết thảy đều không thay đổi.
Thẩm Nguy Tuyết lôi kéo Bạch Miểu đi đến bên bàn, đôi tay đặt trên bả vai nàng, mềm nhẹ mà không cho phép cự tuyệt ấn nàng ngồi xuống.
"Ta phải lên gác mái lấy một thứ." Hắn ôn hòa nói, "Nàng có thể ở đây chờ ta không?"
Bạch Miểu gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Nàng không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng, nhưng Thẩm Nguy Tuyết cũng không có thu hồi tay.
Hắn cúi người nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh trong sáng, giống hồ nước trong bóng đêm, tuy trong trẻo, lại sâu không thấy đáy.
"Không được......" Hắn nhẹ giọng nói, "Lúc trước bảo nàng đừng xuống núi, nàng cũng đồng ý như vậy."
"......"
Bạch Miểu bị hắn nói đến hổ thẹn.
Không phải nằm mơ sao? Hắn ở trong mộng sao lại nhớ như vậy?
"Lần đó là tình huống đặc thù......" Bạch Miểu ý đồ giải thích, "Hiện tại ta chỉ ngồi ở đây chờ ngài lên lấy đồ, sẽ không trốn đi......"
"Nhưng cẩn thận một chút tốt hơn, đúng không?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ cong khóe môi, lòng bàn tay vừa lật, một dải lụa màu đen xuất hiện trên tay hắn.
Bạch Miểu trong lòng nhảy dựng, mơ hồ có dự cảm không lành.
"Đừng sợ." Thẩm Nguy Tuyết ghé sát vào nàng, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng, "Sẽ không tổn thương nàng."
Nói xong, hắn khẽ chạm vào cổ tay Bạch Miểu, ngay sau đó, lụa liền trói chặt hai tay Bạch Miểu.
Dải lụa đen mềm mại mà lạnh lẽo, tầng tầng lớp lớp cột cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, làm da thịt nàng nổi bật bóng loáng tinh tế, trắng không tì vết.
Có cảm giác cấm kỵ lại mê người.
Bạch Miểu không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy.
Nàng mở to hai mắt, trên mặt toát ra khiếp sợ không thể che giấu.
"Đừng hòng đi đâu." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ hôn vành tai nàng, "Ở chỗ này chờ ta."
Bạch Miểu: "!"
Mặt nàng nhanh chóng nóng lên.
Này này này...... Sư tổ có phải quá chủ động rồi không!
Tim nàng đập nhanh, không thể nói là bởi vì vô lý, hay là bởi vì cảm thấy thẹn.
Nàng không thể tin được đây cư nhiên là giấc mơ của mình. Đây thật sự thái quá, cho dù nói Đường Chân Chân mơ nàng cũng tin.
Chẳng lẽ ở trong tiềm thức nàng hy vọng Thẩm Nguy Tuyết đối đãi với mình như vậy, cho nên mới mơ giấc mơ thoát ly thực tế như này......
Bạch Miểu càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, xung quanh tai đều đỏ lên.
May Thẩm Nguy Tuyết không ở đây, không nhìn thấy nàng quẫn bách.
Nói nữa, đây chỉ là một giấc mơ. Nằm mơ thôi, có cái gì sợ chứ......
Bạch Miểu không ngừng thuyết phục chính mình, rất nhanh lại lần nữa tự tin. Cùng lúc đó, Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên cũng từ gác mái xuống.
Thẳng đến lúc này, Bạch Miểu vẫn không quen hắn "Non nớt" như vậy.
Hắn mặc hắc y, mặt mày nhu hòa thù lệ, nếu so sánh với Thẩm Nguy Tuyết Bạch Miểu quen thuộc, tuy hình dáng giống nhau như đúc, nhưng mắt thường có thể thấy được phần tối tăm và hờ hững.
Hoặc là nói, Thẩm Nguy Tuyết chân chính cũng có một mặt không tốt như vậy, nhưng hắn có thể thu liễm rất khá, sẽ không giống Thẩm Nguy Tuyết trước mắt, không kiêng nể gì biểu lộ ra.
Bọn họ tựa như hai mặt tương phản.
Một mặt trời quang trăng sáng, một mặt tối tăm đen tối.
"Nàng còn nhớ cái này không?"
Thẩm Nguy Tuyết cầm một bức tranh cuộn tròn, đi đến trước mặt Bạch Miểu, nhẹ nhàng quơ quơ.
Bạch Miểu: "Mặc kệ nó là gì, có thể cởi trói cho ta không......"
"Không thể." Thẩm Nguy Tuyết thần sắc bất biến.
Bạch Miểu: "......"
Thẩm Nguy Tuyết trong mơ thật sự cường ngạnh.
"Haiz......" Bạch Miểu bất đắc dĩ thở dài.
Không thể thì không thể đi, dù sao nàng không đau là được.
"Vì sao thở dài?" Thẩm Nguy Tuyết hơi cúi người, ôn nhu nhìn nàng, "Nàng không thích ta đối với nàng như vậy sao?"
"Không phải không thích, chỉ là......" Bạch Miểu dừng một chút, "Hình như có chút cường ngạnh?"
"Nhưng ta nhớ nàng đã nói, nàng không chán ghét cách làm cường ngạnh."
Bạch Miểu: "......"
Nàng nói khi nào vậy......
Bạch Miểu nhíu mày suy tư, ngay sau đó phản ứng lại.
Hắn nói không phải là lần đó nàng đánh giá Tống Thanh Hoài chứ? Nhưng nàng lúc ấy cũng không phải ý này nha!
Bạch Miểu lập tức phản bác: "Đó là Tống Thanh Hoài!"
Thẩm Nguy Tuyết ý cười nhạt đi: "Tống Thanh Hoài có thể, ta lại không thể?"
Lại nữa, ở nơi kỳ kỳ quái quái này hơn thua. Xem ra nàng xác rất sợ Thẩm Nguy Tuyết tức giận, thế cho nên ở trong mộng cũng sẽ cảm thấy chột dạ.
Rõ ràng hắn hiện tại nhìn qua không lớn hơn nàng bao nhiêu.
Bạch Miểu theo bản năng giải thích: "Kỳ thật không phải ta không thích, chỉ là...... Không quen."
Thẩm Nguy Tuyết kiên nhẫn nói: "Không quen chỗ nào?"
Bạch Miểu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát.
"Mặt."
Thẩm Nguy Tuyết không nói gì thêm. Hắn an tĩnh nhìn nàng, quanh thân quanh quẩn sương mù, chỉ chớp mắt, bộ dáng hắn đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Không hề là bộ dáng khi thiếu niên, mà là khi thanh niên.
Là bộ dáng chân chính Bạch Miểu quen thuộc.
Hắn lại biến trở về Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa thong dong, thanh nhã xa cách kia.
Bạch Miểu kinh ngạc: "Ngài......"
"Như vậy sao?" Thẩm Nguy Tuyết cười nhạt.
Bạch Miểu đối diện với đôi mắt hắn.
Cảm giác vẫn không đúng.
Cho dù bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng hắn nhìn qua vẫn có loại nguy hiểm không thể bỏ qua.
Thẩm Nguy Tuyết cẩn thận quan sát biểu tình nàng, nhẹ giọng nói: "Vẫn không quen?"
Bạch Miểu gật gật đầu.
Thẩm Nguy Tuyết thở dài, hơi cúi người, khẽ hôn lên đôi mắt nàng.
Bạch Miểu theo bản năng nhắm mắt lại.
"Sẽ quen thôi." Nàng nghe thấy hắn thì thầm.
Hắn vén tóc nàng, hôn tai nàng.
Môi hắn mỏng lạnh lẽo, hơi thở lại rất nóng rực. Bạch Miểu bị hắn hôn đến tai tê dại, không thể tự kiềm chế mà cảm thấy run rẩy, nàng nâng tay, ý đồ đẩy hắn ra, lại bi ai phát hiện tay mình đã sớm bị trói.
Đây là giấc mơ kỳ quái gì thế, mặc kệ nói như thế nào nàng mới là chủ nhân giấc mơ, ít nhất cũng phải để nàng chiếm quyền chủ đạo chứ!
Bạch Miểu nửa người mềm nhũn, hơi thở hơi loạn, dư quang gian nan liếc bức tranh trong tay Thẩm Nguy Tuyết.
Bức tranh kia...... Chẳng lẽ là bức tranh lúc trước nàng hao tổn tâm cơ cũng không thể xem?
Nàng muốn xem, cho dù ở trong mơ cũng phải xem!
"Bức tranh đó......"
Lời nàng còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên dừng động tác, đôi mắt sâu thẳm trở nên lạnh băng.
"Có người vào."
Cái gì, có người vào? Ai còn có thể đi vào giấc mơ của nàng?
Bạch Miểu còn chưa phản ứng lại, Thẩm Nguy Tuyết trước mắt cùng trúc lâu đột nhiên hóa thành sương mù dày đặc, nháy mắt tiêu tán.
Nàng đứng trước một cây đào sum xuê, nhìn thấy một ông lão tóc trắng xoá ngồi dưới bóng cây, người quỳ trước ông ta, đúng là Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên.
Nàng tựa hồ về khoảng thời gian thật lâu thật lâu trước kia.
"Đây lại là đâu?" Bạch Miểu nâng chân, ý đồ đi về phía trước, lại bị một màng chắn vô hình ngăn cản.
【 Nơi này tựa hồ là ký ức của Thẩm Nguy Tuyết. 】 hệ thống lên tiếng trả lời.
Bạch Miểu không rõ: "Vì sao ta có thể nhìn thấy ký ức của hắn?"
【 Bởi vì vừa rồi hắn ở trong mơ của cô. 】 Hệ thống phát ra tiếng điện tử phân tích, 【 Có người xâm nhập vào giấc mơ của hai người, dệt lên bóng đè và cạm bẫy. Ký ức của ký chủ liên quan đến chân tướng của thế giới, cho nên tôi phải bảo vệ trí nhớ của cô, để tránh bị nhìn trộm, nhưng người khác ngoài ký chủ, tôi không thể nhúng tay. 】
Hoá ra vừa rồi Thẩm Nguy Tuyết nói "Có người vào" là ý này......
Bạch Miểu lập tức hỏi: "Vậy hiện tại ta có thể đi ra ngoài không?"
【 Tôi cũng không biết. 】
Bạch Miểu thử thử, phát hiện mình không thể đi tới, cũng không thể rời đi.
Nàng chỉ có thể nhìn hết thảy chuyện xảy ra trước mắt.
Dưới cây đào cành lá tốt tươi, sinh mệnh ông lão bị đe dọa.
Lúc này Thẩm Nguy Tuyết còn rất non nớt, trên người mặc đạo bào màu xanh lơ, bên hông treo một thanh trường kiếm cổ xưa, biểu tình đau kịch liệt Bạch Miểu chưa bao giờ gặp qua.
"Đứa trẻ này...... Ngươi không giống chúng ta......" Ông lão nắm tay Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên, hơi thở mỏng manh, nói chuyện đứt quãng, "Sinh lão bệnh tử...... là chuyện thường tình...... Không, không cần khổ sở vì ta......"
"Sư phụ......" Thiếu niên thần sắc ẩn nhẫn, trong mắt hiện lên đau đớn.
"Đi làm...... chuyện ngươi nên làm đi......"
Cánh hoa lần lượt rơi xuống, nói xong lời giao phó cuối cùng, ông lão chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi hô hấp.
Đó chính là sư phụ Thẩm Nguy Tuyết sao?
Bạch Miểu có chút ngẩn ngơ.
Nàng từng nghĩ đến vấn đề này, nàng nghĩ, Thẩm Nguy Tuyết sống lâu như vậy, sư phụ hắn sớm đã qua đời.
Lại không nghĩ rằng, cư nhiên là ở trước mặt hắn, lúc hắn còn trẻ tuổi như vậy.
Cây đào và ông lão lại lần nữa hóa thành sương mù dày đặc, sương mù tan đi, Bạch Miểu đi đến chiến trường xác chết khắp nơi.
Thẩm Nguy Tuyết thiếu niên đã biến mất, xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, là thanh niên một thân tuyết y tóc đen.
Tay hắn cầm trường kiếm, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống, một thanh niên cả người đầy máu nằm trong đống thi thể, ho khan cười khẽ.
"Sư đệ...... Khụ...... May đệ đã đến...... Hiện tại chỉ còn chúng ta...... Khụ khụ......"
Thẩm Nguy Tuyết không nói gì.
Lại là sương mù dày đặc bao phủ, chỉ chớp mắt, Bạch Miểu đã về tới Tê Hàn Phong.
Mưa thu lẳng lặng rơi xuống, dưới cây tử đằng Trường Xuân muôn đời, Thẩm Nguy Tuyết ngồi trên mặt đất.
Thanh Loan vẫy cánh bên cạnh hắn, trong miệng ngậm một phong thư, một bộ rất vội vàng.
Thẩm Nguy Tuyết sờ lông Thanh Loan, tiếp nhận thư trong miệng nó, thanh âm ôn hòa mà bình tĩnh.
"Đừng ồn."
Thanh Loan thấp đầu, không lên tiếng nữa.
Thẩm Nguy Tuyết mở thư, yên lặng đọc xong.
"Sư huynh cũng đi rồi."
Hắn buông thư, nước mưa tí tách, thấm ra tảng lớn mực ở trên mặt.
"Hiện tại chỉ còn lại ta."
Hắn thần sắc bình tĩnh, mắt không có một tia gợn sóng, sâu kín, tựa như một cái đầm nước lặng trầm tịch.
Bạch Miểu đứng trong mưa nhìn hắn, trong lòng phảng phất cũng có một khoảng trống.