Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 54: Tranh giành




Năm năm sau.Cố Mạc Chi quay trở về nước, ngoài vali hành lí thì còn có thêm một cái đuôi nhỏ- Cố Lạc Chấn. Cố Lạc Chấn đã năm tuổi, cậu bé có gương mặt đẹp trai giống hệt cha của cậu, còn cha cậu là ai trong ba tên đó thì Cố Mạc Chi không thể nhận ra được. Ngũ quan các nam chính đều na ná nhau, hơn nữa còn rất đẹp. Nếu đặt Lạc Chấn lên so sánh, quả thực không thể nhận ra đâu mới là cha cậu.

Chỉ trách năm đó Cố Mạc Chi quá hồ đồ, không dùng biện pháp phòng tránh cho tốt, để hiện giờ rơi vào tình huống gà mẹ nuôi con này. Bất quá cô rất yêu con của mình nên vẫn luôn đối với cậu bé yêu thương chăm sóc, chưa từng trách cứ ông trời, trách cứ vận mệnh.

"Aigoo cháu trai ngoan của ngoại, đã ba tháng không gặp sao lại ngày càng đáng yêu như vậy nhỉ hahaha". Mẹ Cố cười tít mắt, nhéo nhéo đôi má phính của ku cậu.

"Chấn Chấn ngoan, lại đây ngoại gia gia bế con nào. Cháu ngoại nhà nào mà đẹp quá vậy ha". Ba Cố góp vui cười ha hả, phòng khác dinh thự tràn ngập tiếng cười nói, vui vẻ cực kì.

Cố Lạc Chấn được ông bà yêu thương nên hết sức thoả mãn. Cậu bé ngồi im để ông bà nựng má, còn bản thân thì ăn hoa quả ngon ngọt. Cố Mạc Chi cười cười nhìn, ngồi yên vị xem phim.

"Chấn Chấn ngoan, mau nói cho ngoại biết mama của con đã đưa bao nhiêu baba về nhà rồi nào?". Mẹ Cố gặng hỏi Lạc Chấn, ánh mắt đặt trên người Cố Mạc Chi.

Cố Mạc Chi khựng người, đối với Cố Lạc Chấn nháy nháy mắt. Nhưng cậu bé dường như không thấy, hoặc cố tình không hiểu ý. Cậu đột nhiên mặt tối sầm lại, chỉ tay về phía Cố Mạc Chi:

"Là năm! Mama ngày hôm qua còn đem một baba mới về, tên là Phong gì đó huhu. Mama còn đuổi con ra ngoài với bảo mẫu, mama thật quá đáng huhu..."

Ba Cố nghe xong bật dậy khỏi ghế. Ông cầm lấy cây roi gia truyền hướng về phía Cố Mạc Chi đánh. Cố Mạc Chi sợ bị đòn nhất, cô nhanh chóng vắt chân chạy, vừa chạy ra phía cửa vừa la.

"Ba! Con biết sai rồi, ba bình tĩnh thôi, bình tĩnh được không? Baaa!!!"

"Cố Mạc Chi đáng chết, lại dám đưa nam nhân về nhà? Hôm nay ta không dạy con một bài họ, ta đây không phải ba con!"

"A!"

Cố Mạc Chi không nhìn phía trước, ngay cửa dinh thự đã đụng trúng một bức tường thịt rắn chắc không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Cô quay mặt tính đẩy đối phương ra xa nhưng đã bị giữ chặt lại.

"Cố! Mạc! Chi! Anh tìm em cũng thật cực khổ!"

Bạch Lăng Đằng nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời ôm Cố Mạc Chi quay trở lại phòng khách. Cố Mạc Chi đờ người, chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

"Là tiểu Bạch sao? Những người khác đâu rồi?"



Ba Cố đem roi da giấu sau lưng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.

Bạch Lăng Đằng đặt Cố Mạc Chi vào sofa, bản thân thì ôm lấy cô không rời.

"Bọn họ đang trên đường đến rồi ạ."

Cố Mạc Chi cảm thấy có gì đó không đúng, cô văng cánh tay đang ôm mình, bật dậy:

"Không phải... Ba! Người làm gì vậy??"

Ba Cố liếc Cố Mạc Chi, để cho cô một ánh nhìn khinh bỉ.

"Còn không phải do con sao? Ngày ngày đem nam nhân về nhà, cũng không chịu tìm cho Chấn Chấn một người cha. Con nhìn con xem, đã hai mươi tư tuổi rồi, không những sinh con mà còn làm lỡ ba người con trai, con nói xem có coi được không hả?"

Mẹ Cố cùng Cố Lạc Chấn gật gật đầu, hết sức đồng tình với việc làm của Cố Lạc Chấn.

"Ba đã cho mời ba người tới làm xét nghiệm, ai là cha của Chấn Chấn, chúng ta liền biết rõ."

Cố Mạc Chi giận dỗi chạy ra ngoài, không ngoái đầu lại.

"Ba thật là!"

Bạch Lăng Đằng muốn đuổi theo nhưng bị ba Cố ngăn lại, ông uống một ngụm trà, từ tốn nói:

"Cậu không cần để ý. Có tôi ở đây, con bé không chạy được đi đâu."

Bạch Lăng Đằng cúi thấp đầu, hắn đối với ba mẹ Cố ba năm nay rất có tình nghĩa, thường xuyên lui tới nơi này.

"Chuyện năm đó là chúng cháu có lỗi, mong bác tha thứ cho ạ..."

Mẹ Cố vẫy vẫy tay:



"Không sao, việc đã qua rồi, chúng ta không thể mãi nhìn về quá khứ được."

Một lát sau, Dung Khiêm cùng Dung Giai đã đến, bác sĩ ngay lập tức làm xét nghiệm. Mấy người đều rất hồi hộp ngồi chờ.

"Thật ra chúng cháu không quan tâm Chấm Chấn là con của ai... Chỉ cần là của tiểu Chi, chúng cháu đều coi như con ruột mà đối xử tốt với thằng bé...". Dung Giai nói, lòng khẽ run.

"Ta biết, nhưng cứ sinh không phải là cách. Ta biết tấm lòng và tình cảm các cậu dành cho tiểu Chi, ta cũng có ý định giao con bé cho các cậu chăm sóc, nhưng nếu sau này sinh tiếp, nếu không biết con ai, làm sao biết được để làm người nối dõi?"

Ba Cố nói, vẻ mặt nghiêm túc. Ông biết ba người này đối với con gái ông rất yêu thương. Chỉ là họ đều là con nhà danh giá trong ngũ đại gia tộc, đều cần người nối dõi tông đường. Họ sau này đều làm chủ cả một gia tộc khổng lồ, nếu không có con, quả thực làm trò cười cho thiên hạ. Những điều này ông đều đã trao đổi qua với Dung gia, Bạch gia hai nhà trước ngày Cố Mạc Chi về nước, đều đã thống nhất với nhau. Chỉ là Cố Mạc Chi có đồng ý không, đó mới chính là vấn đề quan trọng.

"Vâng, chúng cháu hiểu rồi ạ."

Không lâu sau, kết quả đã có. Cố Lạc Chấn là con của Dung Khiêm, tỉ lệ huyết thống 99,99%. Đây cũng là điều khiến Dung Khiêm đối với hai người còn lại rất huênh hoang.

"Nào, Chấn Chấn, mau gọi ba đi con". Mẹ Cố cười híp mắt nhìn Lạc Chấn.

Cậu bé hướng về phía Dung Khiêm gọi hai tiếng "Baba" ngọt ngào. Dung Khiêm đỏ mặt nhìn cậu bé, dang hai tay đón:

"Ừm. Tới baba ôm!"

Lạc Chấn lao vào vòng tay của Dung Khiêm, cọ cọ má vào hắn, miệng gọi baba liên hồi.

Dung Giai cùng Bạch Lăng Đằng không hài lòng, ghen tị nhìn. Rõ ràng hai người bọn hắn cũng góp không ít, tại sao lại là của Dung Khiêm?

"Không được! Ta cũng là ba của con, mau gọi ba!". Bạch Lăng Đằng cọ cọ má Lạc Chấn, nói.

Dung Giai không kém, hắn chen chân vào mấy người:

"Không! Ta cũng là ba của con, gọi ba!"

Trước mắt tranh con là vậy, nhưng hai ông bà Cố chỉ thở dài. Ông hiểu rõ người trẻ nhất, hiếu thắng. Sau này có khi coi Lạc Chấn là tình địch, ngày ngày hắt hủi không bằng. Vậy nên vẫn là để nhà họ Cố nuôi dưỡng Chấn Chấn thì vẫn hơn...