Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 49: Vụ Bê Bối (2)




Ba mẹ Tử Lan đến trường hai người cố gắng thuyết phục hết lời, mọi người sắp bị thuyết phục nào ngờ chỉ vì một bài thanh minh của Lý Miên và Lý Gia liền dập tắt nó. Ngược lại còn bị chỉ trích nặng hơn, và thầy hiệu trưởng cũng quyết định thôi học Tử Lan để nhầm bảo vệ danh dự của trường.

Ba Tử tích tụ cơn tức giận trong lòng vừa đến nhà liền phá tiết lên đồ đạc. Tử Lan trong phòng nghe được tiếng động bên ngoài liền co rút người lại sợ hãi trốn trong một gốc.

" Bà lên xem nó về chưa? đã điện biết bao lần còn không biết nghe máy."

" Ông bình tĩnh một chút!"

" Bình tĩnh con mẹ nó."

Tử Lan nghe được tiếng chân càng hoảng loạn hơn, miệng lẩm bẩm "đừng đến đây! Làm ơn."

Mẹ Tử đi đến rồi mở cửa phòng ra nhìn thấy Tử Lan ngồi co rõ trên sàn nhà trốn trong một gốc, bà tức giận lôi kéo Tử Lan ra ngoài. Nhờ có ánh sáng từ bên ngoài nên bà nhìn ra những dấu hôn trên người cô, chỗ nào cũng có. Bà tức muốn đập chết cô nhưng vẫn không nở, bà lôi cô ra không được nên đã gọi ba Tử đến đây. Ba Tử vừa thấy Tử Lan liền muốn ra tay nhưng vẫn bị bà ngăn cản lại.

" Mày xem tin tức của mày đi! Sao mày ngu thế hả?"

Tử Lan liếc mắt nhìn qua màn hình sáng trên điện thoại, những hình ảnh tình tứ đêm qua còn có cả video, lướt xuống một chút là những bình luận ác ý nhắm thẳng vào cô, thêm một bài nữa là những lời thanh minh của Lý Miên, cô vừa đọc vừa lắc đầu liên tục, nước mắt cũng rơi xuống, nhìn bây giờ cả người cô đều chật vật.

" Mẹ ơi! ba ơi con không có. Là bọn chúng nói sai! Con không có quyến rũ ai cả."

" Mày không làm thì những tấm hình đó video đó ở đâu ra hả?"

" Không có! Con không có làm! Ba mẹ phải tin con."

" Thế lực Lý gia đều hơn chúng ta. Nếu không có bằng chứng cụ thể thì cả đời mày cũng không lấy được trong sạch đâu! Tạm thời mày cứ ở trong nhà cho tao."



" Ba nhất định phải cứu con! Con không muốn như vậy đâu."

Mẹ Tử nhìn con gái khóc đến thương tâm, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận, bà không biết phải làm gì để giúp cô. Với gia thế nhỏ nhoi của gia đình bà thì sẽ không đấu lại với Lý gia. Nếu báo cảnh sát thì cũng không được, bọn họ chắc sẽ không tin chuyện này đâu bởi vì trong bức ảnh và trong video kia Tử Lan đều thể hiện rõ vẻ mặt hưởng thụ và tình nguyện không có một chút nào gọi là cưỡng ép.

Ba Tử tìm đến những bạn bè để xin giúp đỡ nhưng chẳng một ai chịu giúp đỡ cả vì sợ đắc tội với Lý Gia. Cả nhà Tử Lan đều loạn lên, vừa đi ra ngoài liền có phóng viên lại chụp hình và phỏng vấn, kế tiếp thì bị hàng xóm chỉ trích liên tục. Cả ngày Tử Lan đều nhốt trong phòng, cô lướt xem những bình luận trên đó, tâm tình càng phức tạp miệng liên tục nói những câu không rõ nghĩa.

Mấy ngày xảy ra chuyện Mộc Ý Vãn vẫn cảm thấy chuyện này vẫn không lắng xuống, đến nơi làm việc cô cũng nghe được những lời bàn tán về Tử Lan. Thân là con gái với nhau cô cũng có chút thương cảm với Tử Lan, nhờ như vậy cô mới nhìn ra được bản chất của Lý Miên, sau khi chạm mặt cậu ta ở trường liền nhanh chóng nắm tay Phó Lãng lơ đi cậu ta.

Mộc Ý Vãn lên bục biểu diễn, cô tập trung vào phần diễn của mình, cố gắng lấy âm thanh của đàn lấn át đi tiếng bàn tán của họ, tiếng đàn du dương theo tiết tấu lúc nhẹ nhàng lúc mạnh đã khiến những khách hàng ở đó không thể nào tập trung vào câu chuyện đó nữa mà chuyên tâm lắng nghe tiếng đàn của cô.

Phó Tần nhìn con trai của mình từ đầu không rời khỏi cô bé đang đàn Violin kia, ông nhìn ra được cô bé đó là người yêu của Phó Lãng, vì trong lúc cô ở chung với cậu, Cao Nhược Lam khi thăm cô xong thì liền chạy đến tập đoàn khoe với ông và nói rất nhiều về cô bé đó làm cho ông có ấn tượng không ít.

Bây giờ ông mới biết Phó Lãng đòi đến đây để kí hợp đồng với đối tác, dù có xa đến mấy chỉ cần có cô bé đó ở đây thì Phó Lãng sẽ vượt sông vượt núi đến đây cho bằng được.

Mộc Ý Vãn đàn xong liếc nhìn một vòng rồi cô dừng lại trên gương mặt điển trai của thiếu niên kia, trong ánh mắt cậu nhìn ra sự bất ngờ và niềm vui trong đó. Cô nở một nụ dành cho cậu, rồi thu dọn dụng cụ lui xuống dưới để người khác lên trình diễn.

Phó Lãng thấy Mộc Ý Vãn đi vào lối nhà vệ sinh liền nhanh chóng xin phép ra ngoài một chút, Phó Tần nhìn ra sự việc nên không cấm cậu. Cô còn chưa kịp vào nhà vệ sinh liền bị một người chặn lối đi, cô nhìn ra được người đàn ông này đã say, vì không muốn dính líu đến nên cô quay người tránh đi, nào ngờ người đàn ông đó lại bắt lấy tay cô.

Đôi tay mảnh khảnh vì bàn tay thô bạo nắm chặt nên đã xuất hiện lên vệt đỏ, người đàn ông dùng lực rất mạnh khiến chân mày cô nhíu lại vì đau.

" Cô bé đi đâu vậy ở lại chơi với anh."

" Buông ra nếu không tôi hét lên đấy!"

" Ồ hung dữ thật đấy! Nhưng ông đây thích kiểu như vậy! Nào ngoan lại đây!"



" Lại đây cái con khỉ."

Nói xong Mộc Ý Vãn liền dùng sức đá vào chân người đàn ông đó, nhân lúc bị ngã cô chạy đi, hắn ta tức giận muốn kéo tay cô nhưng bị một cú đạp khiến hắn lăn thêm một vòng nữa.

" Mẹ nó là thằng....Phó thiếu gia!"

" Ông dám đụng vào bạn gái tôi."

" Tôi không biết đó là người của cậu! Xin cậu tha cho tôi!"

Nghe đến đây hắn liền nhịn đau quỳ xuống xin tha, hắn vừa kí hợp đồng với Phó Thị không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng được, nên liên tục cúi đầu miệng xin tha.

" Không sao chứ?"

Mộc Ý Vãn được Phó Lãng ôm trong ngực, cô lắc đầu, cũng may là có cậu nếu không cô thật sự không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy tiếp theo.

" Cút."

Hắn không thể làm trái ý với cậu nên khi nghe cậu nói liền nhanh chân bốn cẳng chạy đi mất. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho ba cậu về vụ việc này, ông sẽ gọi điện cho bên đó đổi người đến bàn chuyện làm ăn, nếu không đổi người thì hủy hợp đồng.

" Anh buông em ra đi."

"Một chút nữa đi."

Lúc buông cô ra Phó Lãng khoác áo ngoài của mình lên vai cô rồi bao bọc lại, như vậy người khác sẽ không nhìn thấy da thịt ở eo cô.