Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 40: Bạo Lực Học Đường




Nghe tiếng chuông vang lên, sợ Phó Lãng giành người đi mất nên Bối Bối đã nhanh tay kéo Mộc Ý Vãn đi ra ngoài, hai người đến chỗ vắng để trò chuyện, nói về chuyện của dì Lệ. Sau khi biết chuyện cô bị thương, Bối Bối không ngừng mắng đủ điều ông ta.

Trên đường đi mua nước hai người bị một đám nữ sinh chặn đường, Mộc Ý Vãn cảm thấy không ổn liền khều tay với Bối Bối, ra hiệu bảo cô ấy chạy đi tìm thấy giám hiệu. Đám nữ sinh đó như hiểu ý định của cô liền kêu người chặn Bối Bối lại. Ở xung quanh này ít người đi lại nên chẳng thể kêu người giúp đỡ nên đành nghe theo bọn chúng rồi tùy cơ ứng biến.

" Kéo hai đứa nó lên sân thượng!"

Bối Bối biết bọn nữ sinh này là những đám đều là đầu gấu của trường, còn là một đám mê trai, bọn họ là fan của đám người Phó Lãng kia, xem ra bọn họ đến đây là tìm Mộc Ý Vãn để hỏi chuyện. Hai người bị lôi đến sân thượng, ở trên đó còn có thêm vài nữ sinh khác, Bối Bối nhìn ra bọn chúng là bạn của Tử Lan lớp cô.

" Đến rồi sao?"

" Gương mặt đó cũng xứng đáng làm bạn gái của Phó Lãng sao?"

" Mẹ nó nhìn nó chẳng khác một con hồ ly tình chuyên đi quyến rũ đàn ông!"

Bối Bối bị một đám khác bao vây không cho lại gần Mộc Ý Vãn, còn cô bị một đám khác kéo ra xa, một trong số đó không nhịn nổi liền đụng tay đụng chân đẩy ngã cô, vì hành động bất ngờ cô đưa tay ra đỡ nên đã bị chầy một chút.

" Ây dô! Tụi mày phải từ từ chứ!"

" Aa.."

" Vãn Vãn."

Bọn chúng thấy trên trán Mộc Ý Vãn đã có một cục sưng to nên đã ra tay ấn lên đó khiến cô phải nhăn mặt vì đau, hai tay đều bị khống chế nên cô không thể vùng vẫy được. Bối Bối càng nôn nóng hơn, muốn tiến lên đến chỗ cô nhưng bị một nữ sinh trong đó chặn lại còn tát một cái. Bối Bối đương nhiên sẽ không để bạn thân bị thua thiệt nên đã đứng dậy tát lại cô ta, bọn kia đứng bên cạnh thấy thế cũng xông lên. Bối Bối một mình chiến cả 4 người, cô không sợ bọn chúng, máu đã chiến thì chiến tới cùng, cô hết cắn thì cào bọn chúng và nắm tóc, những chiêu có thể sài được thì liền dùng lên bọn chúng hết thẩy, một cảnh hỗn độn không điểm dừng.

" Mộc Ý Vãn nếu mày chịu rời xa Phó Lãng thì bọn này sẽ tha cho mày!"



" Vẫn ngoan cố sao?"

" Sao bọn con trai có thể yêu được cái loại người như mày chứ? để xem ngày hôm nay mày còn mặt mũi quyến rũ người khác không?"

Bọn chúng chẳng để Mộc Ý Vãn trả lời liền vung tay tát thẳng một bên má của cô. Đám bạn của Tử Lan cũng không đứng yên mà đưa chân đạp lên bụng cô. Còn một người khác thì đứng quay video lại cảnh bắt nạt này, tiếng cười của bọn chúng càng lớn, Mộc Ý Vãn chưa từng bị chịu cảnh bắt nạt học đường như này nên tâm trạng trở nên hỗn loạn hơn.

" Tao có ý kiến mới! Hay tụi mày xé áo nó ra đi!"

" Được mày phải quay lại cảnh đặc sắc này đấy!"

Tiếng cười của bọn chúng rất man rợn, bên tai của cô chẳng nghe được gì hết, cô chỉ mong chuyện này có thể nhanh lên một chút, sức lực chống cự của càng yếu đi, lúc sắp ngất đi thì một trong số đó đã lấy nước đổ lên người của cô, khiến cả người cô đều ướt sũng. Bối Bối trên người bị thương không ít, nhìn thấy cô bị bắt nạt liền đẩy bọn chúng ra chạy đến giúp cô nhưng vẫn bị chặn bởi người khác.

" Xem kìa tình bạn thắm thiết đến sao? Thật ngưỡng mộ. Nếu nó đã bị như vậy rồi thì mày cũng nên chia sẻ niềm đau này cùng với nó nhỉ, như vậy mới là tình bạn! Mày xem tao nói đúng không?"

" Ha chuyện này để Phó Lãng biết bọn mày sẽ không sống yên đâu? Cả tao cũng sẽ không để yên cho bọn mày!"

" Đáng sợ quá đi! Haha chuyện đó thì cứ để sau, cho dù là chuyện lớn thế nào thì có tiền nó sẽ là chuyện nhỏ."

" Bọn khốn nạn!"

" Cứ chửi bọn tao đi một lát sẽ không còn sức đâu! Tụi bây đánh nó!"

Bối Bối dùng sức lực cuối cùng để chống cự lại. Bọn chúng vừa xé áo của Mộc Ý Vãn vừa cười lớn, xem chuyện này là chuyện mua vui của họ. Những giọt nước mắt cô đã không kiềm lại được mà rơi xuống, chịu đựng cơn đau và nổi ô nhục này, cô bây giờ chẳng còn tâm trí gì nữa, cô muốn về nhà cô không muốn ở thế giới này nữa! Tiếng khóc nức nở nhỏ cũng vang lên nhưng không thể ngăn được hành động của bọn chúng.



" Mẹ nó con *** **** này! Tụi mày nhìn xem trên cổ nó có dấu hôn kìa, nói không chừng là đã ngủ với đàn ông rồi."

" Khóc rồi sao? Bạn học Mộc chúng ta khóc rồi kìa! đáng thương quá đi haha."

Bên Phó Lãng đang ngồi chờ Mộc Ý Vãn và Bối Bối quay về, nhìn đồng hồ sắp đến thời gian vào học nhưng vẫn chẳng thấy người đâu, trong lòng cậu lo lắng muốn đi tìm nhưng lại bị Nhất Nam ngăn cản.

" A Lãng cậu đừng đi! Con gái mà nên có rất nhiều chuyện để tâm sự, mấy ngày nay cậu đã giành Vãn Vãn với Bối Bối rồi. Nên giờ để không gian riêng cho hai người họ đi."

Phó Lãng nghe thấy thế cũng đành ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Ngồi chưa được bao lâu thì có một nữ sinh đi đến chỗ cậu, cậu không có tâm trạng nên gương mặt rất lạnh chẳng thèm nhìn cô ta, nữ sinh đó hơi rụt rè nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đi đến chỗ cậu.

" P..phó Lãng! Cậu mau đến sân thượng cứu Mộc Ý Vãn đi cậu ấy bị bọn của Lâm Ni đưa đến đó rồi e rằng kh..không..."

Không đợi hết câu đã không thấy người đâu, Phó Lãng rất nhanh, chỉ cần nghe thấy tên cô cả người cậu đều run lên, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô.

" Bạn học bạn nói rõ xem nào?"

" Là bọn của Lâm Ni kéo Mộc Ý Vãn đi còn có bạn cô ấy đến sân thượng, tớ đi ngang nên thấy được, tớ đang tìm người giúp đỡ nhưng chẳng thấy giáo viên nào cả, tớ mới chạy đến lớp cậu đây."

" Cảm ơn bạn học!"

Nhất Nam và Trần Dương chạy đi tìm thầy giám thị còn Hà Duy Thành thì chạy lên sân thượng cùng với Phó Lãng. Khi đến nơi cánh cửa ra vào của sân thượng đã bị khoá lại, cậu ra sức đạp cửa. Đám nữ sinh nghe được tiếng động phá cửa nên có chút lo sợ.

Một lát sau cánh cửa cũng bị phá ra, Phó Lãng tìm kiếm hình bóng của Mộc Ý Vãn, thấy thân ảnh nằm trên sàn lạnh co rút người lại, áo trên người còn rách rưới không thể che được. Cậu nắm chặt tay đi đến, bọn chúng nhìn thấy cậu liền run sợ nép vào một bên, có người thì tranh thủ lén trốn đi, vừa đến cửa liền bị chặn bởi thầy giám thị và Nhất Nam và Trần Dương.

Phó Lãng cởi áo khoác đồng phục của mình đắp trên người cô, giọng cậu hơi run run gọi tên cô, mong cô có thể trả lời cậu. Cả người cô đều im lặng, cô muốn ngủ nhưng lại bị một giọng nói quen thuộc đánh thức, cô cố gắng mở mí mắt lên nhìn người đó.