Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 37: Xảy Ra Chuyện




Đến giờ ra về tổ của Mộc Ý Vãn ở lại để dọn dẹp vệ sinh, tổ trưởng của tổ cô là Viễn Tranh, cậu ta chẳng dám lên tiếng sai vặt Phó Lãng nên nhờ cô nói giúp. Phó Lãng cùng với Nhất Nam đi xách nước, còn cô và Bối Bối thì quét những người còn lại thì chia nhau ra lau sàn và lau bảng...

Tất cả mọi việc được làm xong, Bối Bối nhịn không được nên đành kéo cô vào nhà vệ sinh chung, cô đứng rửa tay nhưng chợt nghe được âm thanh khoá cửa, cô vội nắm lấy tay nhưng vẫn không kịp, cô còn nghe được tiếng cười ở bên ngoài, cô ra sức đập cửa cầu cứu.

" Vãn Vãn sao vậy?"

" Bị khoá bên ngoài rồi!"

" Gì chứ! Cái bọn này dám cả gan làm chuyện này trong trường luôn sao?"

" Làm sao đây cặp chúng ta đều cho hai người kia giữ dùm rồi!"

" Có ai bên ngoài không?"

Hai người ra sức đập cửa la hét để người bên ngoài đến giúp đỡ, đập đến đỏ tay khan cả cổ vẫn không được ai giúp đỡ, giờ ra về rất ít học sinh ở lại để trực lớp, hai người đành cầu mong đến Phó Lãng và Nhất Nam đến cứu giúp.

Phó Lãng đứng dựa cửa lớp để chờ Mộc Ý Vãn, nhìn thời gian trôi qua trong lòng cậu có chút bất an.

" Hai người họ đi lâu thế không biết?"

Phó Lãng sợ cô gặp phải chuyện rắc rối nên quyết định đi tìm.

" Nè đi đấy?"

" Tìm người."

Trên hành lang không một bóng người, Phó Lãng trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nữ, Nhất Nam còn muốn ra tay ngăn cản nhưng vội rút tay lại nhìn cánh cửa bị chặn bởi cái chổi cậu thầm mắng. Mộc Ý Vãn nghe được tiếng động bên ngoài liền ra sức đập cửa mạnh hơn.

" Có ai bên ngoài không? Làm ơn mở giúp tôi cánh cửa với!"

" Hai cậu chờ một chút!"

Nghe được tiếng của Mộc Ý Vãn, trái tim của Phó Lãng nhói lên một chút, cậu nhất định sẽ không tha cho người làm việc này đâu. Cánh cửa vừa mở ra cậu nhanh chóng nắm tay cô xem xét mấy vòng đảm bảo trên người cô không có vết thương nào mới yên tâm, nào ngờ nhìn đôi bàn tay bé nhỏ vì đập cửa mà đỏ lên hết, ánh mắt cậu sắc lạnh cứ nhìn chằm chằm vào đôi tay của cô.



" Các cậu có sao không?"

" Không sao hết!"

" Nếu tớ biết được ai làm việc này nhất định sẽ băm chúng thành trăm mảnh."

" Ở đây là gốc chết của camera đấy!"

" Chẳng lẽ chúng ta để yên vậy sao? Tức quá đi!"

" Chúng ta đi về thôi!"

Phó Lãng một câu cũng chẳng nói, nắm chặt tay cô suốt quãng đường, cô sợ cậu sẽ lo lắng nên cô luôn mở miệng bản thân không sao, nhưng nhìn vẻ mặt cậu lại nghiêm túc đến đáng sợ.

Mộc Ý Vãn vừa mở cửa bước ra khỏi xe liền bị Phó Lãng nắm chặt tay kéo lại, cô nhìn cậu cả hai không nói gì, cô vừa định lên tiếng trước thì nghe một giọng trầm vang lên rất nhỏ giống như đang thì thầm bên tai cô vậy.

" Xin lỗi!"

Mộc Ý Vãn biết cậu đang nói về chuyện gì, cô mỉm cười rồi đi lại gần cậu hơn, chủ động ôm cậu rồi nói:" Không sao! Không phải lỗi của cậu."

Phó Lãng cảm nhận được tia ấm áp liền úp mặt sâu hơn vào lòng cô, mùi hương trên người cô rất thơm và dễ chịu khó mà quên được.

" Được rồi tớ lên nhà đây!"

" Ừm."

" Tạm biệt!"

Nhìn bóng lưng Mộc Ý Vãn khuất đi, cậu mới cho người lái xe về nhà. Mộc Ý Vãn đứng từ xa đã nghe tiếng cãi qua lại người đàn ông và phụ nữ. Càng lúc tiếng cãi nhau càng gần cô hơn, cô hốt hoảng chạy nhanh với cảnh tưởng trước mắt. Tiếng cãi nhau là dì Lệ và người đàn ông lạ mặt kia, hắn còn muốn động tay với dì Lệ nhưng bị Mộc Ý Vãn đẩy ra.

" Mẹ nó mày là con nào?"



" Vãn Vãn con mau vào nhà đi, để dì giải quyết cho!"

" Không được có một mình dì sao đấu lại ông ta được."

" Nghe lời dì đi!"

" Con nhóc thối mày mau cút vào nhà của mày đi nếu không tao đánh luôn cả mày đấy!"

" Ông dám đánh tôi! Tôi liền báo cảnh sát."

" Mẹ kiếp con nhãi ranh này!"

" Ông mau cút đi! Chuyện của tôi và ông đã được toà làm thủ tục ly hôn rồi, chuyện ông nợ nần tôi không có nghĩa vụ trả giúp ông. Còn số tiền hồi môn ông cho tôi lúc đó tôi cũng đã trả vào ngày ly hôn từng đồng rồi, bây giờ lại muốn đòi tiền của tôi sao? Nếu ông còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát kiện ông đấy!"

" Con đàn bà không biết điều này! Mày không nghĩ những năm mày làm về vợ tao, ăn của tao, ở của tao, sao mày không tính ra đi!"

" Vậy những năm nay tôi chăm sóc ông và cả gia đình ông thì ông tính trả cho tôi bao nhiêu?"

" Đó là bổn phận người vợ! Không nói nhiều với mày nữa, mau đưa tiền cho tao đi."

" Dì Lệ đừng nghe theo ông ta, chúng ta báo cảnh sát đi!"

" Mẹ nó con ranh này mày muốn chết sao? Chuyện không liên quan đến với mày thì mày đừng có nhúng tay vào!"

Thấy ông ta muốn ra tay đánh Mộc Ý Vãn, dì Lệ đã kéo cô ra để tránh đi, cô lấy điện thoại ra điện cố gắng bấm gọi cho cảnh sát, không ngờ bị ông ta bắt được tay rồi đập điện thoại xuống đất, một tay khác thì đẩy dì Lệ ngã sang một bên, ông ta còn vung tay tát vào má cô một, do lực tay mạnh nên cô ngã mạnh xuống, đầu còn đập vào chậu cây kế bên.

Dì Lệ vừa ngã xuống liền lấy điện thoại trong túi ra điện báo cảnh sát, nhìn ông ta còn muốn ra tay với Mộc Ý Vãn, bà bước đến lấy tay đánh ông ta liên tục.

" Á con đàn bà điên này!"

" Tôi đánh chết ông."

Mộc Ý Vãn bị đụng đầu nên hơi choáng, cố gắng đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ đầu, khi lấy lại ý thức liền đi đến tiếp sức cùng dì Lệ ra tay đánh tới tấp ông ta.