Mộc Ý Vãn đang làm bài tập thì đột nhiên nghe được tiếng động ở bên cửa sổ, lúc đầu cô không để ý mà chuyên tâm vào học nhưng một lúc sau lại có tiếng động vang lên, lần này cô đã bị thu hút nên tò mò đi xem thử. Vừa vén màn sang một bên nhìn thì mắt cô mở to ra xém chút đã hét lên cũng may là cô vội bịt miệng mình kịp nếu không ba Mộc sẽ vào đây mất.
Thấy Phó Lãng có vẻ chật vật cô đã mở cửa sổ ra để kéo cậu vào trong phòng, cô không thể ngờ được là cậu có thể leo lên tầng 3 còn tìm chính xác phòng của cô mà leo. Đang định hỏi thì cậu bất ngờ ôm cô vào lòng, do không đỡ được sức của cậu nên cả hai mất thăng bằng ngã xuống giường cả cửa sổ cũng không kịp đóng lại.
" Cậu mau đứng dậy đi! Cậu nặng quá đấy."
Từ về nhà đến giờ tâm trạng của Phó Lãng không hề tốt chút nào, cậu chỉ định lái xe đến đây nhìn cô một chút nào không cầm lòng được đành phải trèo lên đây để tìm cô, hiện giờ cậu không thể quang minh chính đại đi cửa chính được.
" Một chút nữa!"
Mộc Ý Vãn biết bản thân mình không có sự lựa chọn khác nên đành để cậu ôm. Một lát sau, Phó Lãng mới từ từ buông cô ra rồi ngồi trên giường của cô, lúc này cậu mới để ý quanh phòng của cô. Đây là lần đầu cậu bước vào phòng của con gái, phòng của cô chủ đạo là trắng xanh còn có mùi hương của cô nữa. Nhìn cô ngồi bên cạnh thật khiến cậu ngứa ngáy cả người, vì cô ở nhà nên chỉ mặc áo thun với quần short ngắn để lộ đôi chân dài thon gọn của mình.
Thời tiết buổi tối có chút se lạnh nhìn cửa sổ đang mở toan Mộc Ý Vãn tính bước lên đi đóng cửa lại nhưng không ngờ lại bị Phó Lãng kéo tay lại, cô một lần lại bị ôm còn cô thì ngồi lên đùi Phó Lãng. Đối mặt khoảng cách gần như vậy khiến cô có chút ngượng muốn quay sang chỗ khác lại bị cậu giữ chặt gáy không cho di chuyển.
" Tên hồi chiều nói chuyện với cậu là ai?"
Mộc Ý Vãn lẩm bẩm tên hồi chiều?? Cô không thể nghĩ được là người nào! à có khi là cậu đang muốn hỏi về em trai nhỏ? Chẳng lẽ cậu ta đã nhìn thấy rồi sao? Chắc là nhìn thấy rồi mới hỏi như vậy! Nhưng mà đây có được gọi là ghen tuông không nhỉ?
Thấy Mộc Ý Vãn mãi chú tâm suy nghĩ, đôi chân mày nhíu lại nhìn gương mặt đang chăm chú kia, Phó Lãng mỉm cười thâm hiểm rồi tiến sát lại cúi xuống cắn lên cổ đến khi nó xuất hiện một vệt hồng rồi mới thỏa mãn liếm nó khiến cô có chút cảm giác giống như cậu vừa đấm vừa xoa.
" Aa cậu là chó sao?"
Vừa thốt ra lời này thì cô không ngừng hối hận trong lòng muốn khóc tới nơi!
" Trả lời?"
" Cậu ta là Tề Thanh, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi! Là bạn bè lúc nhỏ."
Nghe câu trả lời này Phó Lãng không hài lòng chút nào nhưng cậu đã nhớ kĩ cái tên đó rồi. Từ nãy đến giờ cậu mới để ý đến cảm giác mềm mại khi cô đụng phải lồng ngực của cậu. Nghĩ đến chuyện gì đó cậu liền mỉm cười nhưng lỗ tai hai bên của cậu đều đỏ lên, cô nhìn biểu cảm này còn nhìn thấy tai đỏ của cậu, cô nghi ngờ chẳng lẽ lại cậu lại chạm mạch gì nữa sao?
Trước khi rời khỏi phòng cô thì Phó Lãng không quên tặng cô vài nụ hôn cháy bỏng, thấy cô mềm nhũn nằm trên giường mới thỏa mãn rời đi. Không gian trong phòng đã không còn nóng như lúc nãy, Mộc Ý Vãn mới ngồi dậy định học bài tiếp nhưng vừa đi vừa nhận ra một điều rằng từ nãy đến giờ cô đều không mặc áo lót, khi vừa bị ôm cô còn cảm giác có chút đau ngực nhưng không hiểu vì sao.
Giờ thì mới hiểu nhưng thà rằng không hiểu thì hơn! Thật xấu hổ quá đi! Cứ mỗi tối ở nhà cô đều thả rông như vậy vì cô chẳng đi đâu mặc làm gì? Cứ thế cô chẳng còn tâm trạng để học hành nữa, chui vào trong chăn để ép bản thân mình quên đi cảnh xấu hổ khi nãy.
Phó Lãng chưa lái xe đi vẫn còn nhìn căn phòng đang sáng đèn của cô, lại nghĩ đến gì đó trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu. Cậu vươn tay lấy một điếu ra để hút, bình thường cậu sẽ không hút nhiều. Một lát sau cậu mới lái xe rời đi.
Mộc Ý Vãn đang nằm lăn lốc trên giường thì nghe được tiếng thông báo tin nhắn, cô với tay lấy điện thoại, cô còn tưởng là Bối Bối nhắn nhưng lại là Tề Thanh em trai nhỏ của cô.
[Chị Vãn Vãn đang làm gì vậy?]
[ Nằm chơi, có chuyện gì sao?]
[ Ngày mai buổi chiều chị tan học thì có bận việc gì không?]
Mộc Ý Vãn không ngờ Tề Thanh lại trả lời nhanh như vậy, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Không bận.]
[ Vậy thì buổi chiều mai chị có thể đi với em đến một nơi không?]
[ Có thể!]
Dù sao ngày mai cô cũng không có làm gì buổi chiều, đi một chút cũng chẳng sao. Khi nhận được câu trả lời Tề Thanh vui sướng ra mặt, cậu nhanh chân bước xuống đến tủ quần áo để xem nên mặc gì không gặp cô. Cậu không muốn bản thân gây ấn tượng xấu với cô được.