Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 98: Ký khế ước và kế thừa




Chu Nhiên chạy về nhà, trằn trọc không ngủ được rất lâu, cuối cùng cô dùng thuốc ngủ để ép bản thân không quan tâm đến những chuyện sẽ không liên quan đến mình nữa.

Cô cưỡng chế bản thân ngủ nhiều hơn một chút. Chí ít trong mơ thì cô có thể ít suy nghĩ vớ vẩn đi…

Vẫn như mọi khi dùng đến thuốc ngủ, Chu Nhiên chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng…

Nhưng lần này lại không giống, Chu Nhiên thấy mình đang xuất hiện ở một không gian rất tối tăm, nơi đây khiến cô có chút lo sợ.

Chu Nhiên đang mơ, nhưng cô lại biết rõ điều đó, thậm chí là lại hoàn toàn có thể suy nghĩ và sợ hãi một nơi trông có vẻ rùng rợn. Một giấc mơ sáng suốt ư? Lucid dream?

Đây là một giấc mơ kỳ dị, kỳ dị nhất từ trước tới bây giờ của Chu Nhiên. Cô bấy giờ rất tức, từ vì không thể hiểu nổi rằng tại sao đến cả trong mơ mình cũng phải cảnh giác và lo sợ.

“Không cần lo, là tôi đã gọi cô tới đây.”

Chu Nhiên quay đầu về phía âm giọng cao - trầm được điều chỉnh liên tục. Một người phụ nữ? Một đứa trẻ? Mỗi bước chân của cô gái đó bước tới gần lại là một bộ dạng được thay đổi.

“Cô là ai?”

Trong giấc mơ của cô, tại sao lại có kẻ kỳ quặc được như thế chứ?

Hay là chỉ khi cô thân sự kiểm soát được ý nghĩ trong giấc mơ thì cô mới cảm thấy bọn họ thật sự kì quặc?

“Đừng có nghĩ nữa, đây không còn đơn giản là một giấc mơ nữa rồi. Nơi đây là một phần nhỏ được gắn kết với linh hồn của cô. Còn tôi chắc cũng không lạ lắm đâu, tôi là Hoa Lạt.”

Chu Nhiên nhìn miệng cô ta cười, lo sợ mà đi giật lùi về sau.



“Cô… cô là Hoa Lạt ư?”

Hoa Lạt đang đứng rất xa cô, nhưng chớp mắt nhảy một cái cô ta đã nhảy đến chỗ cô. Hình như không phải nhảy, cô ta đã chuyển dịch linh hồn đến chỗ cô.

“Sự có mặt của tôi khiến cô cảm thấy sợ hãi ư?” Hoa Lạt ghé sát vào mặt cô.

“Đâu… đâu có.” Chu Nhiên né tránh ngửa đầu ra sau.

Hoa Lạt ngừng hành động, quay đi thì Chu Nhiên mới thở phào.

“Nhưng mà tại sao cô lại ở đây?”

“Tôi đã ký khế ước linh hồn với cô, không ở đây mới là lạ đấy.”

“Ký ước… ký khế ước linh hồn? Là sao?”

“Phải, ý tôi chính là ký khế ước linh hồn.”

“Từ khi nào chứ? Và nó là gì? Với lại tôi chưa từng gặp cô thì sao có thể…”

Sao có thể ký khế ước linh hồn được.

“Nghĩ lại xem, chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Vừa nói, Hoa Lạt liền biến thành một cô gái nhỏ bị mù, giọng lảnh lót của một đứa trẻ lại vang lên.

“Em không nghĩ chị sẽ sớm quên em rồi đấy.”

Chu Nhiên khi thấy Hoa Lạt biến hình từ một đứa trẻ trở lại thành người lớn, biểu cảm của cô như nhìn thấy quỷ vậy.

“Bây giờ thì cô nhớ ra tôi rồi chứ Chu Nhiên?”

Không có gì mơ hồ cả, đây chính là cô bé đã cho cô lời dự đoán ở khu chợ đen đó, và cũng chính là Hoa Lạt trong cuốn sách kia ghi lại.

“Tôi ký ước với cô là từ ngày hôm đó đấy. Nên bây giờ sự có mặt của tôi ở đây không khiến cô bất ngờ nữa rồi chứ?”



“Nhưng nó là cái quái gì chứ? Khế ước có phải là một sự ràng buộc hay không? Và nó liệu có gây hại đến tôi không?”

Chu Nhiên gấp gáp muốn làm rõ, cô không nghĩ đơn thuần rằng Hoa Lạt ký cái hiệp ước ngớ ngẩn kia sẽ không gây hại đến cô. Với lại… cô đồng ý ký với cô ta từ khi nào vậy?

“Về căn bản cái khế ước này có lợi cho tôi, còn có ảnh hưởng gì với cô hay không thì cần một thời gian nữa mới có thể xác định được. Còn có ràng buộc hay không thì đương nhiên rồi. Tôi sẽ ở trong cô và không ảnh hưởng gì đến cô cả, chỉ là những tâm tư và suy nghĩ, hành động của cô tôi đều có thể hiểu rõ, thậm chí mấy cái chuyện khụ khụ… tôi chẳng cần có mắt cũng có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài thông qua đôi mắt của cô.”

Chu Nhiên nhất thời chẳng thể hiểu nổi lý do cô cảm thấy ngại ngùng, sau đó nghe ra, ngượng chín mặt muốn, tức giận cô vừa quát vừa ngượng:

“Tại sao lại là tôi? Ý tôi là tại sao lại cô lại chọn tôi để làm người ký ước linh hồn?”

“Ha ha đừng có giận mà, đổi lại bây giờ những gì cô muốn biết đều có thể hỏi tôi thử xem. Những gì tôi biết sau hàng trăm năm sống trong cái thế giới này cũng đủ để giải quyết mọi thắc mắc của cô rồi.”

“Vậy thì trả lời đi! Tại sao cô lại chọn tôi là người ký khế ước này?”

Theo như Chu Nhiên đã biết qua cuốn sách thì Hoa Lạt đã sống không ít lâu, mấy trăm năm hoặc hơn, gặp những người xuyên thư cũng không ít, vậy tại sao cô lại là được chọn sau rất nhiều người như thế?

“Đâu còn sự lựa chọn, bọn họ đều được tôi đoán ra sẽ sớm trở về thế giới của mình. Nếu tôi ký ước với bọn họ thì khi bọn họ rời đi, linh hồn chuyển về thế giới của họ thì tôi sẽ chết đấy.”

Hoa Lạt nói với tông giọng trầm thật kì dị, thật giống mấy người có năng lực siêu nhiên kì quái. Dù cô ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng Chu Nhiên lại cảm thấy rùng mình rợn tóc gáy.

Đối diện với một người nói biết trước tất cả, không phải sợ mà chính là cảm giác những lời mình chuẩn bị nói sau đây đã bị người này biết cả rồi.

“Vậy từ lúc đầu cô đã tiên đoán thì tôi đã xác định không thể trở về sao?”

“Không phải tự nhiên chúng ta gặp nhau ở đó, rồi cô nghe được lời dự đoán của tôi đâu.”

Hoa Lạt đã sắp xếp tất cả mọi chuyện ngay từ lúc đầu, quá trình nghịch tập giữ mạng của Chu Nhiên chỉ là một kịch bản đã được dự đoán trước, vốn là không thể thay đổi được mệnh đã được sắp đặt. Và số phận sắp xếp cho bọn họ là những người có duyên.

“Vậy nên cô đã chọn tôi ư?”

“Không còn lựa chọn, tôi cũng không kết ký ước với một tên đàn ông được.”

Hoa Lạt đang nhắc đến Diệp Thanh Duệ.

“Từ đầu cô nói không thể ký khế ước với những người được sắp đặt rằng sẽ phải rời đi. Vậy tại sao cô không ký khế ước với những người ở nơi này?”



“Tôi chỉ ký ước với người có cuốn sách mà thôi. Vốn dĩ những người sống tại nơi đây không có năng lượng phù hợp để khiến tôi phải lựa chọn bọn họ. Ý tôi nói, chính là một vòng hào quang được bao quanh các nhân vật chính đấy.”

Những vòng hào quang sáng lấp lánh chỉ để xác định những kẻ xuyên sách thôi ư? Không thể, đó là một đặc quyền của cuốn sách, nó có thể chiếm mọi sự may mắn của kẻ khác, nguyên chủ có được nó sẽ thuận lợi ngoài mong đợi, ngoại trừ bị thương do hình phạt của cuốn sách ra thì bọn họ sẽ không bao giờ gặp tai nạn.

Đó là lý do khiến Chu Nhiên hai lần nằm trong bệnh viện đều do cô đã xé cuốn sách, dẫn đến dị ứng và sảy thai đều do hoa hồng không biết từ đâu ra xuất hiện. Vốn dĩ những cái bánh đó ban đầu chỉ là bánh bình thường, Lục Cẩm Du không hề nhét hoa hồng vào đó để hãm hại cô…

“Lục Cẩm Du thì sao? Cô ta cũng đã sở hữu cuốn sách của Diệp Thanh Duệ. Vậy cũng coi là có cuốn sách rồi chứ?”

“Vì cô là người được tôi chọn.”

“Lục Cẩm Du thì không ư?”

Lục Cẩm Du không bao giờ là sự lựa chọn ưu tiên trong bất kì trường hợp nào… kể cả bây giờ cũng thế?

“Đương nhiên không phải rồi. Lục Cẩm Du không có vai trò gì trong hạnh phúc của cô nhưng lại có trong hạnh phúc của tôi đấy. Cô chỉ là người sẽ ký khế ước với tôi, còn cô ấy… sẽ là người phải kế thừa mọi thứ của tôi.

“Kế thừa?”

Chu Nhiên lần đầu tiếp xúc với những khái niệm thật kì quặc, cô thật sự muốn biết về tất cả những gì còn đang mơ hồ, những gì mà cô chưa hề biết đến.

“Để mà nói hết thì thì chẳng biết nói từ đâu.” Hoa Lạt hơi ngập ngừng, cười gượng, “Hôm nay cô đã phải trải nghiệm một số kí ức của Lục Cẩm Du rồi. Sẽ không phiền chứ nếu tôi tiếp tục cho cô biết thêm một mảng kí ức của tôi?”

Chu Nhiên gật đầu, vô muốn biết tất cả mọi thứ trước khi quá muộn.

“Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ cho cô xem mộng ký ức. Cô cứ coi như là xem phim đi nhé!”