Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 93: Mực và giấy (1)




Tại một căn nhà đẹp đẽ ở ngoại ô xa thành phố…

“Hu, con không muốn ba đi nữa đâu!”

Cô bé nhõng nhẽo bày trì, cốt yếu là để giữ người đàn ông trước mặt này lại.

“Con gái ngoan, ta đã đến để tặng con cái cặp nhân ngày đầu tiên con đi học rồi mà, con phải để ta trở về làm việc nữa chứ.”

Tưởng Tịch Diên lúc này vẫn còn trẻ nhưng khuôn mặt lại trông như già trước mấy tuổi. Dạo này chuyện ở công ty quá nhiều khiến ông ta không có tâm trạng quan tâm đến cả phía hai bên vợ và nhân tình.

Tưởng Tịch Diên kéo tay cô con gái ra, sau đó thì liền lên xe nhanh chóng chạy đi.

Lục Cẩm Du thất vọng tràn trề đứng nhìn xe ô tô chạy đi xa, Lục Sương khi này thấy cô buồn mới miễn cưỡng ngồi xuống dỗ dành:

“Thôi đừng buồn nữa, ông ấy vẫn còn dành thời gian đến thăm con là tốt rồi, con biết mà, chuyện công việc của người lớn rất lằng nhằng. Chưa kể còn mấy kẻ phiền toái ở trong nhà ông ấy nữa.”

Khi này Lục Cẩm Du đã được 7 tuổi, hôm nay chính là ngày đầu tiên cô được đi học nên rất muốn ba mình đưa mình đi để khoe cho bọn họ biết. Nhưng ông lại không đồng ý mà đi mất rồi.

“Mẹ, đây không phải là nhà của ba sao? Tại sao thời gian ở lại với chúng ta càng ngày càng ít vậy?”

Dạo gần đây Tưởng Tịch Diên ngày càng lạnh nhạt với mẹ con bọn họ, Lục Cẩm Du thật không hiểu tại sao cô ta lại có cảm giác người ba này luôn muốn bỏ rơi bọn họ nữa.

“Thật khó giải thích nhưng con cứ nghĩ là do mấy kẻ độc phụ lôi kéo ba con đi. Bọn họ không muốn mẹ con mình được hạnh phúc.”

Lục Cẩm Du lúc này chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, nhiều điều người lớn nói với cô cô thật sự không thể hiểu nổi.

Mẹ cô nói xấu về một người họ Thẩm rất nhiều, nhiều đến nỗi cô ta cảm thấy mẹ mình đáng ra không nên như vậy.

Lại hay nghe người khác chê cười chế giễu sau lưng, nói thầm hay cố ý nói lớn, bảo bà ấy là người thứ ba, còn nói cô là nghiệt chủng không đáng được tồn tại. Chưa bao giờ Lục Cẩm Du cảm thấy thế giới của người lớn lại là nơi độc ác như thế. Cô không hiểu người thứ ba là thế nào, nhưng hiểu rất rõ sự thù ghét của tất cả mọi người đối với mình. Ở nơi đó chẳng có ai chào đón cô ta cả. Bị ruồng rẫy và từ bỏ, kể cả ở trường học mới với biết bao mong chờ cũng như vậy.

“Mẹ mày là kẻ đi cướp chồng người ta, tao nghe mẹ nói rồi, mày và cả mẹ mày đều là kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta!”

“Mẹ tôi nói không phải thế! Bà ấy nói ông ấy cần chúng tôi, ông ấy là ba của tôi mà!”

“Tao nghe mẹ tao nói, nó là sản phẩm lỗi của tạo hóa đấy, ông trời không chấp nhận nó đâu, vì nó là con hoang mà!”

“Ê lêu lêu cái thứ con hoang! Ba mày không hề cần mày, ổng chỉ tìm đến mày và mẹ mày khi rảnh rỗi, thời gian ổng chăm lo cho gia đình của ổng hết rồi, mày và mẹ mày chỉ khiến ổng cảm thấy phiền mà thôi!”

Bị bạn học châm chọc, Lục Cẩm Du cố tình bịt tai lại, nhưng vẫn nghe rõ mồn một những lời xúc phạm trong chất giọng thật trong trẻo.

“Nói dối! Các cậu đều nói dối! Ba cần chúng tôi! Rất sớm thôi ông ấy sẽ rước chúng tôi về nhà, mẹ tôi đã nói như thế rồi!”

“Thế cơ á? Mày đừng ngộ nhận nữa, bọn mày chỉ là rác rưởi mà thôi, mà rác thì chẳng ai cần, không ai nhặt lại rác bao giờ cả!”

“Không phải! Tôi không phải là rác!”

Lũ người lớn luôn đáng sợ như vẻ ngoài to xác trước mặt lũ trẻ nhỏ, nhưng không chỉ người lớn mới đáng sợ, bọn họ có thể nói thầm và đâm chọt sau lưng, nhưng lũ trẻ con thì khác, ruột của chúng chỉ là một đường thẳng. Những thứ bọn chúng nghe thấy thì chỉ cần chút tác động thì sẽ buột miệng nói ra hết, chỉ cần không có giáo dục tốt thì đều có thể khiến bọn chúng trở thành một bóng ma đày đáng sợ. Mực đã muốn thấm đen thì giấy trắng cố giữ mình cũng chẳng được.

Vậy thì một đứa trẻ mất bao lâu để trở nên như lũ người xấu ấy?

Là khi chúng đã đủ bất hạnh rồi.

Lục Cẩm Du đã nghe quá nhiều thứ thật độc hại, những lời nói đó dần già như một hạt giống được gieo trồng trong lòng, càng nhiều hạt giống như thế thì tốc độ phát triển càng nhanh hơn, đâm vào ruột gan đau nhói, điều khiển suy nghĩ và hành động. Cô cuối cùng muốn nghe thấy câu trả lời, tự bản thân muốn đi tìm mà bỏ nhà đi, lên thành phố nơi cách rất xa nơi này, tìm đến người được cho là khởi nguyên của mọi vấn đề, cô ta muốn đi tìm người ba của mình.

Một đứa trẻ con chạy lên phố một mình, suýt chết mấy lần dưới tay lũ buôn người. Lục Cẩm Du trong lúc trốn chạy sự truy đuổi, may mắn được người khác cứu giúp…

“Em ấy có sao không?”

“Cô nhóc này đói quá nên ngất xỉu. Cũng may cho ăn kịp nên sớm sẽ bình phục trở lại thôi.”

Lục Cẩm Du đã gặp trúng người có quen biết với mẹ mình, khi đó lần đầu gặp Dụ Yên cảm thấy người này thật đáng sợ, ăn mặc cũng rất giống ba mình, cô sợ đến nỗi còn chẳng dám nói. Dụ Yên vì biết Lục Sương, nên cô được tạm thời ở nhà họ Ngân cho tới khi Lục Sương đi tới đón cô về.

Rất sớm thôi Lục Cẩm Du sẽ phải rời đi và chẳng còn cơ hội để tìm gặp ba mình nữa.

Thế nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn đó cô ta lại kết thân được với rất nhiều người bạn.

“Anh là Ngân Thương Duệ, em nhỏ hơn anh một tuổi và tên là Lục Cẩm Du hả?”

“Vâng, em có thể gọi anh là Thương Duệ không?”

“Được chứ Tiểu Du.”

Sự thân thiết này khiến Lục Cẩm Du làm tưởng đác có người cần mình rồi, liền nghĩ rằng bản thân cô không phải kẻ bị ghét bỏ nữa.

Nhiều người bạn mà cô nghĩ cũng chỉ có một mình Ngân Thương Duệ, số một là số ít, nhưng đối với Lục Cẩm Du không hề có bạn thì lại trở thành số nhiều.

Nhưng đổi lại cho một tình bạn, lại là một kết cục thật tồi tệ…

“Tên em là gì thế?”

“Nè, sao cô dám cướp anh Duệ của tôi hả? Anh ấy sau này sẽ là chồng của tôi đó! Cô định cướp chồng người khác như kẻ thứ ba hả?”

Một cô bé hết mực đanh đá, ăn mặc đẹp đẽ hăm dọa cô. Đó chính là Tịch Nhiên năm 6 tuổi. Dưới lời trói tội của Tịch Nhiên, Lục Cẩm Du ngay lập tức phủ nhận vì đã hiểu được người thứ ba là như thế nào, cô không muốn giống như mẹ của mình nữa.

“Không phải đâu! Chị chỉ muốn chơi với anh ấy thôi mà! Chị cũng muốn kết bạn với em nữa!”

“Đừng hòng! Mẹ tôi đã nói rồi, tôi không được phép chơi với kẻ thứ ba. Mẹ tôi đã nói rồi, bà ấy bảo là những thứ thuộc về tôi thì không được đánh mất, bà ấy đã khóc rất nhiều và hối hận, gia đình của tôi cũng tan hoang chỉ vì người thứ ba này, tôi không muốn cô cướp chồng tôi!”

Một đứa trẻ hỗn hào, nếu không đổ lỗi cho hoàn cảnh thì đứa bé đó sai rồi.

Tịch Nhiên lúc đó chỉ biết phải tìm cách để đánh đuổi cô bé thứ ba này, nên đã ra tay đẩy Lục Cẩm Du mà hoàn toàn không để rằng ngay lúc này bọn họ đáng đứng trên tầng hai. Lục Cẩm Du cứ vậy bị đẩy xuống, cũng may có đống củi khô bên dưới đỡ lấy, nếu không Lục Cẩm Du ngã không chết cũng chấn thương mạnh.

Tịch Nhiên gây tội thì sợ lắm, cô sợ bản thần mình đác giết người nên chạy trốn về nhà, chẳng ai phát hiện chuyện tồi tệ gì đã xảy ra với Lục Cẩm Du cả, nhưng chính Lục Cẩm Du lại phải tự cứu lấy mình mà bò ra khỏi đống củi đó.

Máu me đầy người tay chân bầm tím, khuôn mặt non nớt bị cứa rách bởi những nhánh củi sắc nhọn, khuôn mặt đó đã bị phá hủy đến mức biến dạng, giây phút đó chính là lúc cô biết cả cuộc đời của mình dường như đã bị phá hủy, nhưng biết mẹ sắp đến tìm mình rồi, cô phải nhanh chân hơn một chút, tìm người ba của mình để đặt một câu hỏi…