Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 91: Không dám dự đoán




Lục Cẩm Du - Kẻ bại trận tưởng sẽ không thể có cơ hội để gây họa.

Kẻ vốn sẽ bị dìm chết trong khoảng tăm tối trong ngõ hẹp, kẻ đánh mất niềm tin vào cuộc đời, kẻ đã bị đào thải trong sự hạnh phúc của các nhân vật chính mới.

Kẻ là nhân vật chính, nhưng không còn là nhân vật chính…

Mọi chuyện đã kết thúc với cô ta, cô ta đáng ra đã chẳng còn cơ hội nào để quay lại như lúc đầu. Nhưng có một tia sáng đã cứu rỗi cô ta, kéo cô ta từ tầng địa ngục thấp nhất lên. Đó là khi cuốn sách xuất hiện và nhận cô ta làm chủ.

Sách nhận chủ, có thể cho chủ nhân của nó biết hết toàn bộ sự việc của nó đã ghi lại với chủ cũ, chiếm đoạt hào quang, sự may mắn, và tất cả mọi thứ.

Cô ta biết hết tất cả thông qua một cuốn sách, cũng biết kết cục của chủ nhân cũ của nó. Ngay khi thấy Ngân Thương Duệ tan biến trên tầng thượng bệnh viện, khi đó cô ta đứng ở dưới ngước lên thấy anh chầm chậm tan biến như nắng hoàng hôn lúc bấy giờ. Ngân Thương Duệ - người cô ta luôn muốn đeo theo ấy đã tan biến, không ai còn nhớ đến sự xuất hiện của anh, cuốn sách đã xóa sổ một nhân vật trong âm thầm, còn thế giới của nó vẫn tiếp tục tồn tại và chẳng có gì thay đổi cả.

Sự biến mất của Ngân Thương Duệ - chủ nhân cũ của cuốn sách, đã khiến Lục Cẩm Du - chủ nhân mới của cuốn sách vốn không tin những thứ ảo diệu đó, trở nên lo sợ và đặt câu hỏi, liệu cô ta có thật sự là một con người thực thụ, hay chỉ là một sự ảo tưởng của cuốn sách, có thể tan biến bất cứ lúc nào?

Sợ hãi, Lục Cẩm Du dần suy nghĩ đến những điều thực sự dại dột.

Cô ta đã ăn trộm được một cây súng ở nhà họ Phương từ trước, người đầu tiên lúc đầu cô ta muốn giết, chính là bản thân cô ta…

Lục Cẩm Du khi sinh ra, thân phận đã là đứa con bị bỏ, là đối tượng cười đùa của bất kì kẻ nào khi nhìn vào mẹ cô ta.



Một đứa con hoang - không hơn không kém.

Người ba của cô ta, mỗi lần tới đều đem rất nhiều thứ cô ta thích, nhưng ông ta chưa bao giờ đưa thứ thật sự cô ta cần.

Tình yêu, ông ta luôn nói yêu cô, nhưng hành động đều chỉ là hợp nghĩa vụ.

“Con ngoan lắm, ta tặng cho con cặp mới này. Bây giờ ta phải về nhà rồi.”

Lục Cẩm Du năm mười tuổi, nghìn lần nghĩ nhà của ông ta là nơi nào mà cô ta chưa bao giờ được đặt chân đến? Và tại sao nơi cô sinh sống chưa bao giờ được ông ta gọi là nhà.

Hình dung mơ hồ,Lục Cẩm Du luôn nghĩ rằng gia đình thật sự của ông ắt hẳn rất tuyệt, khác xa so nhà cô một trời một vực. Có lẽ nó là thiên đường hạnh phúc?

Nhưng sự thật cô ta đã thấy lại là cảnh gia đình của ba cô bất hòa, cãi vã và xung đột. Đứa con được ông chấp thuận cũng ngỗ ngược, không nghe lời như cô. Bọn họ cũng chẳng được ông yêu thương như mẹ con cô.

Thế nhưng sự yêu thương trong thầm lặng vẫn không bằng sự công nhận lạnh lùng.

Cô ta ghen tị với Tịch Nhiên, nghìn lần tự hỏi tại sao cô ta không phải Tịch Nhiên, nếu cô ta là Tịch Nhiên thì chắc chắn cái gia đình được ông công nhận đường đường chính chính sẽ không có kết cục bị ghẻ lạnh như thế.

Cả thời niên thiếu Lục Cẩm Du giữ suy nghĩ đó, cảm thấy Tịch Nhiên quá vô dụng, suy nghĩ dấy lên muốn chiếm đoạt, thành ra cái gì của Tịch Nhiên cô ta cũng muốn cướp về.

Đến khi Lục Cẩm Du lần đầu gặp Ngân Thương Duệ, cảm thấy người này thật cao, vai người này thật rộng, nghĩ người này thật giống người ba luôn không công nhận cô kia, vì thế mà sinh ra một suy nghĩ muốn dựa dẫm, muốn lấy anh ta, muốn được anh công nhận.

Lục Cẩm Du muốn coi người này là cả thế giới, cô ta không cho ai tiếp cận chỗ dựa dẫm của cô ta, vì thế mà Tịch Nhiên từ kẻ bị cô ghen ghét trở thành mục tiêu cần phải bị xóa bỏ.

Thế giới của cô ta sụp đổ vì sự ghen ghét do chính cô ta gây ra, Ngân Thương Duệ chết, vậy thứ tiếp theo tan biến là cô ta.

Lục Cẩm Du muốn tự kết liễu bản thân bằng khẩu súng đó, kết cục lại không thể được, cuốn sách sắp đặt Lục Sương đến ngăn cản, nên cuối cùng người chết thay lại biến thành Lục Sương.

Lục Cẩm Du như phát điên, cô ta luôn nghĩ thế giới của cô ta chỉ có một mình Ngân Thương Duệ, không mấy khi quan tâm đến mẹ mình. Cô cảm thấy bà cũng thật tệ, giữ kín trong lòng cảm xúc khinh bỉ, chán ghét chính người đã sinh ra mình, lợi dụng, cô ta vẫn luôn lợi dụng bà nhưng bà lại không hề hay biết. Vậy mà cuối cùng bà vẫn muốn hi sinh thân mình thay cho cô ư?



Tại sao chứ? Lục Sương là người ích kỷ nhất, luôn lấy cô ra để níu kéo một chút cảm tình từ người cha kia mà? Hay cô ta đã sai rồi? Mọi thứ đã sai rồi sao?

Cô ta muốn nghe câu trả lời, lại có một cô bé mù ăn mặc kì dị, đi tới trước mặt cô, nói những thứ rất kì lạ:

“Cô có muốn quay lại ban đầu hay không? Quay lại và được lựa chọn, được trở thành người mình muốn, có được người mình cần. Làm lại, cô có muốn hay không?”

Lục Cẩm Du ôm Lục Sương trong lòng, đôi mắt ngấn lệ, mỉm cười khổ sở:

“Đã không thể trở lại được rồi. Tôi đã đi quá xa rồi.”

“Chưa xa, chỉ cần cô muốn hay không thôi.”

Cô bé đó chỉ nói cho cô một câu:

“Cô chỉ cần xé đi cuốn sách của Tịch Nhiên, mọi thứ cô muốn đều có thể trở thành.”

“Phải rồi Tịch Nhiên, tôi muốn chết, cũng phải kéo cô ta theo cùng.”

Lục Cẩm Du chỉ nghĩ đến chuyện muốn giết đi kẻ cô ta hận nhất, hoàn toàn không cho rằng lời cô bé ấy nói là sự thật, vội vã cầm khẩu súng đi săn lùng Tịch Nhiên, mà điều cô ta làm chính là đi theo Thẩm Dạ Nhu. Và sau đó mọi chuyện xảy ra, cô ta đã không thể nhìn một người mẹ của người khác đứng trước mặt, đố kỵ nổ súng, tiễn Thẩm Dạ Nhu đi theo những người kia.

“Chậc, đúng như những gì đã dự đoán, cô ta không chịu tin lời mình.”

Hoa Lạt mỉm cười, cô sớm đã dự đoán đến xa hơn. Cô tìm đến Phương Thiết, nói với anh ta những gì mình đã chuẩn bị từ trước.

“Muốn Ngân Thương Duệ có cơ hội sống lại không? Anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất đâu, anh còn nhớ ngày trước tôi đã làm gì cuốn sách của anh, khiến chúng ta xảy ra chuyện gì chứ? Hãy làm điều tương tự, Lục Cẩm Du đã tìm đến Chu Nhiên rồi, anh biết bản thân nên làm gì rồi đấy.”

Một sự gợi ý, Phương Thiết nghe lời Hoa Lạt, chạy một mạch đi tìm Chu Nhiên, và những gì xảy ra sau đó đều theo như những gì Hoa Lạt đã tính toán, Lục Cẩm Du đã xé cuốn sách của Chu Nhiên, và cô ta cũng ra tay giúp Lục Cẩm Du như những gì đã nói trước.



Lục Cẩm Du cứ vậy toại nguyện biến thành Tịch Nhiên, giành được mọi thứ một cách dễ dàng nhờ kế thừa khả năng của một nhà tiên tri đại tài. Cô ta dự đoán được mọi thứ, biết được mọi chuyện có thể xảy ra tiếp theo để kịp thời xoay chuyển.

Ngay cả chuyện cô ta tự hại để tính kế Chu Nhiên cũng đều đã lường được trước, ngã ở đâu và thế nào, chết hay sống đều có thể lựa chọn được. Vì thế Lục Cẩm Du liều mình lại không chết, thu về chiến lợi phẩm đã được định sẵn.

Mọi bước đi đều được tính toán, cô ta đã chiến thắng được tất cả mọi thứ, đổi lại chỉ là một câu:

“Cô thật đáng thương!”

Thẩm Dạ Nhu, Chu Nhiên, Ngân Thương Duệ, bọn họ đều đã nhìn cô với ánh mắt thương hại rồi nói cô đáng thương hại.

Cô ta không hiểu bọn họ vì sao lại nói thế, nên đã hỏi lại từng người một, mỗi câu trả lời của bọn họ lại khác nhau.

“Cô không biết mình đáng thương ở đâu ư? Hay là tự tìm hiểu đi, hỏi đúng người rồi thì cô sẽ tự biết thôi.”

“Sao cơ? Con hỏi mẹ Lục Cẩm Du đáng thương thế nào á? Điều này đáng ra con - Tịch Nhiên mới là người rõ nhất chứ?”

Không ai choa Lục Cẩm Du một câu trả lời thích đáng, bọn họ thách thức ư? Nhưng cô ta có gì lại không thể biết chứ, cô ta bây giờ đã có thể thông qua dự đoán để biết câu trả lời rồi kia mà…

Thật rằng Lục Cẩm Du có thể dự đoán để biết câu trả lời thật sự là gì, nhưng cô ta đã không làm.