Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 6: Nguyệt Tinh Hi




Ở cái chốn tạp nham này, đúng là có rất nhiều thứ hiếm. Tịch Nhiên nhìn quanh, thấy cái gì cũng lạ, đồ trang điểm, tàu thuốc hay thậm chí là một cây bút cũng có. Chỉ là mấy thứ này ngoại hình đều rất lạ, không giống những món đồ bên ngoài bán. Nơi này nhìn chung cũng rất dễ vào.

Đúng là dễ vào, dễ vào như một cái bẫy chuột vậy. Những kẻ bình thường không biết phòng thân thì thường đều sẽ bất tri bất giác bị nhốt lại. Đàn bà có chút tư sắc bọn họ có thể đem đi bán, còn đàn ông, ép làm khổ sai, bị vắt kiệt sức lao động đến chết. Còn những kẻ nhiều tiền nếu không được bảo hộ kỹ, không chừng bị xé tan xác lúc nào cũng không biết.

Và cô đang trở thành một trong những con mồi của mấy tên trong này. Cô không để lộ mặt, dĩ nhiên nhan sắc khuynh thành của cô không thể khiến bọn họ gây chú ý đến thế. Nhưng tin tức của một kẻ giàu kếch xù trong bộ dạng bí ẩn đã truyền khắp con phố, những kẻ nhắm tới cô không ít.

Tịch Nhiên chỉ cười nhạt, thì ra ánh mắt lúc ấy của đám nhân viên chính là hốt hoảng khi nhìn thấy một kẻ ngốc dám mang một số tiền mặt lớn như thế bên người.

Ông lão và Tịch Nhiên liên tục di chuyển, những kẻ có ý đồ bất chính không biết phía sau bao nhiêu người đã thất bại mà vẫn ùn ùn lao tới, khiến chính bọn họ lại trở thành những chồng người mới qua từng địa điểm bọn họ đi qua.

Nhìn xa có một toán người ra ra vào vào rất nhộn nhịp, đây chính là thứ cô mong chờ nhất từ lúc nãy đến bây giờ, một cuộc tranh giành thực sự trên bàn đấu giá.

Chỗ này chắc chắn có thứ cô muốn tìm.

Quy luật vẫn như cũ, có tiền mới được vào, mỗi người muốn vào đều phải nộp trước mười nghìn Sent, nếu có được thứ đồ ưng ý thì khoản tiền đó sẽ được tính vào món đồ. Còn ra tay trắng thì mười nghìn Sent kia coi như cống cho bọn họ.

Tịch Nhiên ham vui đương nhiên không bỏ qua, nhưng ông lão thấy chuyện này quá nhàm chán nên ở bên ngoài đợi.

Trước khi bước vào bên trong, cô được bọn họ tặng cho một cái mặt nạ để che giấu khuôn mặt, tránh bại lộ thân phận sau khi mua đồ, dẫn tới những chuyện không đáng có.

Nhưng bọn họ dường như lo xa rồi, Tịch Nhiên ngồi ở đó cả nửa ngày, hướng về sân khấu lấp lánh những món đồ xa xỉ hào nhoáng kia cũng không có món nào vừa mắt. Thứ cô thu được từ nãy tới giờ chỉ có một cái bình gỗ cũ kĩ nhạt nhòa. Thứ này chẳng ai tranh giành, cô tùy tiện ra giá đã có thể thu về. Tất cả đều là những vật phẩm xa xỉ, nhưng nó không đáng để cô phải bỏ tiền ra để mua. Cô vẫn đang đợi một thứ hơn thế nữa, một thứ trân quý từng được cuốn sách nhắc qua.



“Vật phẩm cuối cùng, Hàm Thu Thủy, thứ khiến tất cả mọi người đang chờ đợi. Một chiếc vòng cổ quý giá có giá trị liên thành. Giá khởi điểm mười Sent, mỗi lần ra giá lớn hơn một trăm Sent và ít hơn một nghìn Sent.”

Giá khởi điểm khiến mọi người chấn động, đây chính là cách khiến bọn họ lao đầu vào ra giá.

Những con số dần được nâng lên cao, những kẻ khát khao nó đã khiến món đồ trở nên đắt đỏ hơn bao giờ hết. Chiếc vòng cổ dừng lại ở mức năm trăm nghìn Sent.

“Năm trăm nghìn lần một! Năm trăm nghìn lần hai!...”

“Bảy trăm nghìn.” - Tịch Nhiên ra giá một cách thản nhiên.

Tiếng thiếu nữ ngọt lịm phát ra ở cuối khán đài cùng với mức giá hô cao ngất ngưởng đã khiến đám người tò mò quay lại. Bọn họ chính là muốn xem kẻ nào lại dám cướp đồ với lão đại hắc bang kia.

Tên kia tưởng chắc cú lấy được vật này, không ngờ lại bị hớt tay trên. Hắn không đeo mặt nạ, ai cũng nhận ra hắn mà kiêng nể vài phần. Vậy mà lại có một con nhỏ chạy tới phá đám. Hắn không tức chết mới lạ.

“Nâng giá!”

“Nhưng lão đại, chúng ta đã tiêu hết sạch với mấy món đồ trước đó rồi. Tiền của chúng ta chỉ còn sáu trăm…”

Tên lão đại kia nghiến răng, tức nhưng chẳng thể làm gì. Hắn thấy được bộ dạng đắc ý của cô nhìn hắn, khiến hắn càng thêm ghi thù.

Nhưng thực tế, Tịch Nhiên không hề nhìn hắn, cô đang nhìn món bảo vật kia, chiếc vòng cổ có đính một viên pha lê tròn sáng như mặt trăng, tinh khiết lại long lanh như ánh sương, màu sắc này hòa hợp, tuyệt nhiên trở thành một bảo vật trân quý trước mắt người khác.



Tịch Nhiên muốn chiếm nó làm của riêng, bởi thứ này về sau sẽ trở thành món quà độc nhất nam chính dành tặng cho nữ chính. Dù món quà này được miêu tả chỉ dành riêng cho Lục Cẩm Du cô cũng muốn thu về túi. Cô không phải tranh giành với nữ chính, cô chỉ dành cho mình thứ độc nhất mà thôi.

“Bảy trăm nghìn lần một! Bảy trăm nghìn lần hai! Bảy trăm nghìn lần ba, thành…”

Người thẩm định còn chưa kịp hô chữ “giao” cuối, từ sau tấm rèm sân khấu đã có một người chạy nhào ra, thì thầm điều gì đó khiến anh chàng liền đổ mồ hôi hộp.

“Khụ, xin lỗi vì sự bất tiện này. Nhưng chúng tôi đã lấy nhầm bảo vật. Đây không phải Hàm Thu Thủy. Chúng tôi sơ xuất rồi.”

Tịch Nhiên biết đây vốn dĩ không phải Hàm Thu Thủy, đây rõ ràng là Nguyệt Tinh Hi, thứ được coi là bảo vật tượng trưng cho tình yêu trong sáng thuần khiết của nam chính dành cho nữ chính.

Tuyệt nhiên cô không quan tâm chuyện đó, cô trả giá thì đây phải là đồ của cô!

“Tôi ra giá các người bán. Đó là quy luật. Còn các người sau đó dù muốn hay không muốn, đó cũng là bảo vật của tôi. Nếu muốn kì kèo, vậy thì gọi ông chủ các người ra, ba mặt một lời.”

Tịch Nhiên đứng dậy, khí thế khoa chương khiến mọi người phải bất ngờ. Cô trong bộ dạng thần bí ấy lao xuống, không chút chần chừ cướp lấy món bảo vật rồi bước ra ngoài.

Nhưng bọn họ không thể để cô đi như thế, nên ngay vừa lúc cô bước ra đã bị bọn họ mời đi.

“Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”

Tịch Nhiên thuận thế đi theo, cô muốn xem xem bọn họ làm thế nào ép cô giao đồ.