Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 36: Đi xem náo nhiệt




Nắng gắt đè lên đỉnh đầu, đàn người qua lại chen lấn chật hẹp lại đẩy Tịch Nhiên đến một con hẻm.

“Ông Trương, hôm nay có chuyện gì mà khiến bọn họ đổ xô đi như thế?”

“Hừ, một lũ mê tín thôi.”

“Mê tín?”

“Bọn họ đi xem bói đấy.”

“Nghe thú vị vậy.”

Tịch Nhiên cao hứng, liền muốn đi theo bọn họ xem có chuyện gì.

Nhưng ông Trương lại lắc đầu ngán ngẩm, ông không chỉ không tin còn coi việc này chỉ là trò lừa đảo.

“Chỉ là mấy lời lộng ngôn, toàn giả thần giả quỷ nói thôi có gì mà đi xem chứ. Tôi tưởng cô khác với bọn họ, không ngờ cũng mê tín dị đoan như vậy.”

Người thích náo nhiệt như Tịch Nhiên đương nhiên không để trong lòng. Cô không phải không đồng ý với ông Trương, chỉ là cô muốn xem xem, bọn người đoán trước tương lai này làm trò gì mà để cho lũ người kia tin tưởng như thế.

“Chỉ là tham quan thôi mà haha.”

Ông Trương bất lực bị cô kéo đi theo bầy người.

Không đi thì thôi, nhưng đi rồi mới biết sức hút của đám lừa đảo này lớn thế nào. Người già trẻ nhỏ phụ nữ có mang hay thậm chí là đàn ông mặc váy cũng xuất hiện. Bọn họ đều đang ánh mắt mong chờ về phía bậc thang dẫn tới cánh cửa kia, sau màn trúc khẽ bay kia chính là người mà bọn họ bây giờ đang cầu mong.

Tai nhỏ nhếch lên, cô thính tai lại nghe thêm một câu chuyện.

“Đông quá, không biết lần này đại nhân sẽ chọn ai để tiên tri cho nhỉ?”

“Hên xui thôi, cơ bản là đại nhân chọn bừa mà.”

“Phải bừa không? Lần trước cũng nói chọn bừa, nhưng không phải vẫn ưu tiên cho Lão Thanh đó sao?”

“Ai biết được, lão Thanh lần ấy đâu có chủ ý đi tới đây. Hắn ta chỉ đi qua thôi mà.”



“Nhắc tới mới lấy làm lạ nha, lần ấy đại nhân bói cho lão Thanh rất xấu, nói rằng sắp tới đại hạn, gặp chuyện không thể ngờ rồi bước ngược thời gian? Ý gì cao siêu vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Không quan trọng chuyện đó. Quan trọng là đại nhân không bị hắn ta giết đó hiểu chưa. Vốn dĩ lời tiên đoán rất trừu tượng, không phải ai cũng nghe ra và hiểu ý đại nhân đâu. Thiên cơ là bất khả lộ, đại nhân đâu thể nói thẳng ra để bị trời phạt chứ.”

“Ừ nhỉ, cô nói cũng đúng.”

Tịch Nhiên càng nghe càng cảm thấy hứng thú, kẻ giả ma giả quỷ này, cô thật sự muốn được coi mặt. Cô không mê tín, chỉ muốn tìm hiểu chút chuyện thú vị thôi.

Đám người đang xôn xao, bỗng lại ào ào nhảy lên như ong vỡ tổ, đàn người chen lấn đã tách cô và ông Trương ra, cô không nhìn thấy nên đã nhảy lên đầu bọn họ rồi trực tiếp đứng trên khán đài.

“Chết tiệt tên kia lại dám nhảy lên đầu chúng ta.”

“Hắn có âm mưu đấy. Rõ ràng là muốn cướp cơ hội của chúng ta!”

Bọn họ khăng khăng cho rằng những điều mình nghĩ là như thế, đã nhìn cô với ánh mắt căm thù không thể tha thứ. Trong khi đó Tịch Nhiên chỉ muốn thoát khỏi đám đông để tìm ông Trương mà thôi.

Cô đảo mắt một lượt, tìm mãi cũng không thấy ông Trương đâu. Cuối cùng vừa bị đám đông bên dưới mắng chửi, lại bị người trong phòng chú ý đến.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Người này trầm ổn, khoác một cái áo choàng xanh đen, khí chất thần bí không lộ mặt, quay sang những người đang nhìn ra ngoài hỏi.

Trước mặt hắn còn có một quả cầu, bên trong lấp lánh những tinh tú huyền ảo, hắn mỗi khi chạm vào quả cầu đều ngẩng mặt lên trời, giống như bị hút năng lượng mà thở dốc.

Hắn ta vừa mới chạm vào quả cầu, dường như hắn đã sẵn sàng để chọn được người may mắn lần này.

“Đại nhân, là một tên vô lễ.”

“Để tôi đi xử lý hắn.”

Hai người này có nhiệm vụ bảo vệ đại nhân, nên không dám lơ là. Bọn họ định ra tay, nhưng lại vị đại nhân kia cản lại.

“Không, đưa cô ta vào đây. Cô ta chính là người cuối cùng, ta sắp hoàn thành tất cả rồi.”



Hai người kia nhìn nhau, sau đó thì theo lệnh vị đại nhân này đi về phía Tịch Nhiên.

“Mau xuống đi!”

“Đừng làm phiền tới đại nhân!”

Tịch Nhiên vẫn phớt lờ sự phản đối, cô không định rời đi. Bỗng nhiên bọn họ trở nên im lặng, khiến cô lúc này cảm thấy rất kì lạ.

“Sao không nói nữa?”

Khi này bọn họ rất thảng thốt, khuôn mặt mong đợi đang dần diện rõ, bọn họ đang chờ một cái tên được gọi ra.

“Cô đi theo tôi.”

Có người chạm vào vai cô, chỉ đích thị cô là người được chọn. Khi cô quay lại thì nhìn thấy hai tên đàn ông có vẻ ngoài to lớn, một tên tay còn đang đặt trên vai cô.

“Đại nhân! Ngài không gọi tên người vào sao? Sao lần này lại tùy tiện chọn người vậy?”

Bọn họ bị hớt tay trên, không khỏi bất mãn. Nhưng thứ mà bọn họ khát khao Tịch Nhiên lại chẳng cần.

“Bọn họ muốn một cái tên, các người cho đi. Tôi chỉ định mượn sân khấu của các người một chút để tìm người thôi.”

Tịch Nhiên lắc đầu xua đuổi cũng như từ chối. Nhưng khi này bên trong lại trực tiếp lên tiếng:

“Người lần này ta muốn gặp tên Chu Nhiên!”

Cái tên được gọi ra, vậy mà cũng chính là cô.

“Ai tên Chu Nhiên thế?” - “Không biết, nghe lạ quá.”

“Là ai? Mau lên tiếng đi!”

Tịch Nhiên đứng ngây ngốc mấy giây, người này vì sao lại biết tên mình? Lúc cho người ra gọi cô, người bên trong kia lại có chủ ý này.

Cô tò mò cộng thêm cả sự khó hiểu, quyết định đi vào diện kiến người thần bí này…