Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 105: Thiếu một trăm triệu nụ hôn




Sau đó Chu Nhiên đã dễ dàng hạ sinh một đứa bé gái trong bệnh viện. Cô mất mấy ngày để lấy lại sức, còn đứa bé đó cũng được đặt một cái tên phù hợp.

“A a, con gái của ba, gọi ba một tiếng coi nào.”

Hoắc Thuần Du thấy dáng vẻ ngáo ngơ của Diệp Thanh Duệ, miền trách:

“Ông nội ơi, đứa bé mới sinh được ba ngày, nó đã biết nói đâu chứ!”

“Xì, cậu im đi. Tôi đang vui vẻ chứ không cậu ăn đủ rồi đó.”

“Nhưng cũng kì quái thật, đứa bé này sinh ra lại không khóc, mặt nó cứ ngơ ra thế kia… liệu có bệnh gì không? Tôi nghe nói trẻ sinh ra phải khóc thì mới mạnh khỏe được…”

“Hừ, câm cái miệng thối của cậu lại, cậu đang trù ẻo con gái của tôi đấy à?”

“Đâu có, lời tôi nói cũng là sự thật mà…”

Hai người đàn ông ở ngoài cửa cái nhau, Chu Nhiên sau khi hồi sức cũng đi đến phòng trẻ sơ sinh, trong tay cô đang cầm cái cốc, không ngần ngại mà ném thẳng vào mặt mấy kẻ kia.

“Đây là bệnh viện! Các người có thôi đi không hả? Với lại, bỏ đứa nhỏ kia xuống!”

Diệp Thanh Duệ bị mắng thì quay sang, ngoan như chó vẫy đuôi, lấy lòng cô vợ nóng tính.

“Haha, em sao lại ra đây rồi. Mau đi nghỉ đi!”

“Duệ à, cậu mọc đuôi khi nào thế? Nó đập vào chân tôi này.” Hoắc Thuần Du đùa giỡn.

“Im đi tên khốn.”

Chu Nhiên nói không được, liền cốc vào đầu hi người họ.

“Già đầu cả rồi, cãi nhau như thế còn ra thể thống gì.”

“Anh xin lỗi mà. Hay để anh đưa em vào trong phòng nhé.”

Chu Nhiên miễn cưỡng quay đi, lúc này đằng sau cô, lại xuất hiện Tưởng Tịch Diên và Thẩm Dạ Nhu.

“Hai người sao lại…”



“Con gái ngốc, con định tránh mặt bọn ta tới bao giờ?”

Chu Nhiên im lặng một lúc, bỗng trong đầu nảy ra ý gì đó, sau cùng cũng đồng ý đi cùng bọn họ.

Trở lại phòng, khi Thẩm Dạ Nhu vào trong trước, Tưởng Tịch Diên lại đứng ngoài không dám vào.

“Ông ấy hổ thẹn, nên không dám vào nữa.”

“Mẹ à… chúng ta nói chuyện trước đi. Con có một số chuyện cần nói…”

Chu Nhiên đan tay, rất căng thẳng. Những lời cô chuẩn bị nói sau đây sẽ không chỉ đơn thuần là một lời tâm sự nữa.

“Ý con nói là… con không phải Tịch Nhiên - con gái ta sao?”

“Vâng, thật tiếc vì điều đó. Con thật ra chỉ một kẻ ngoại lai ở thế giới này, vô tình có duyên với mẹ thôi. Chứ thật sự… con không phải con gái ruột của mẹ đâu.”

Thẩm Dạ Nhu im lặng, thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.

“Mẹ hiểu rồi.”

“Vậy nên con…”

“Không sao cả con gái. Thật sự mẹ vẫn luôn quý mến con. Dù là con hay Tịch Nhiên đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn là mẹ con. Con cũng cảm thấy thế chứ? Mẹ hay con đều dốc lòng đối xử với nhau thật chân thật, điều đó không xuất phát từ nghĩa vụ. Tình cảm không thể giả được mà.”

Thẩm Dạ Nhu vuốt má Chu Nhiên một cách trìu mến, dường như sau lời thú thật đó giữa hai người không hề có khoảng cách nào. Vẫn luôn như thế, trân trọng và yêu thương, chưa bao giờ hai người có một suy nghĩ nào khác.

“Hu, mẹ làm con cảm động chết mất.”

“Ừ, mẹ cũng sắp khóc rồi đây.” Thẩm Dạ Nhu rơm rớm nước mắt, “Con mới sinh còn yếu, hãy nghỉ ngơi đi. Để mẹ đi mua cháo cho con ăn.”

Bà đứng dậy rời khỏi phòng, lưu luyến nhìn con gái rồi bước ra khỏi phòng.

Chu Nhiên cũng nhanh chóng lau đi nước mắt, khi này Diệp Thanh Duệ bước vào, đầu còn quay ra hướng cửa như nhìn gì đó.

“Sao thế?” Chu Nhiên hỏi.

“À, bên ngoài có một người vẫn chưa đi.”

“Gọi ông ấy vào đi, nói rằng em có chuyện muốn nói với ông ấy.”

Tưởng Tịch Diên được Diệp Thanh Duệ bước vào, ông vẫn luôn cúi mặt, thậm chỉ liếc nhìn Chu Nhiên cũng không dám.

“Ông có thật sự sẽ đối tốt với mẹ tôi không?”

“Đương nhiên rồi! Ta nhất định…” Ông bỗng nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, giọng cũng trở nên nhỏ dần, “sẽ đối xử tốt với mẹ con.”

Đối với ông lúc này, cái nhìn của Chu Nhiên không khác nào lời tuyên tội cả. Cô giống như nhìn, nhưng lại càng giống đang xét tội của Tưởng Tịch Diên hơn.

“Ông sao lại sợ? Nói lớn chút được không?”

“Ta nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ con!”

“Tốt! Nói như vậy là tôi tin tưởng được ông rồi hửm?”

“Làm cách nào để chứng minh, ta đều có thể làm. Dù là chết đi chăng nữa.”

“Chà, ông đưa cho tôi một gợi ý khá hay đấy. Đây là tầng chín, kia là cửa sổ. Ông thử nhảy tôi xem?”



Diệp Thanh Duệ đứng cạnh kéo tay cô, nhưng lại bị cô phớt lờ.

“Buông ra, đừng có kéo em.”

Thấy ông có vẻ lưỡng lự, Chu Nhiên lắc đầu, xem ra lời của ông chẳng đáng tin chút nào.

Nhưng Tưởng Tịch Diên lại từ từ di chuyển, ông mở cửa sổ cho gió thổi qua, nhìn xuống bên dưới, mặt đất cách rất xa tầm mắt ông, nhưng ông lại sẵn sàng đặt một chân lên trước cửa sổ.

“Chu Nhiên ngồi nhìn, ánh mắt không đổi.”

“Ta thật muốn ở lại bên cạnh mẹ con lâu hơn chút. Nhưng tiếc thật… có lẽ ta không nên có phước phần này.”

Ông ta đã có ý nhảy ra ngoài, nhưng Diệp Thanh Duệ đã giữ ông lại.

“Ôi nào từ từ đi, suy nghĩ dại dột thế.”

Diệp Thanh Duệ cũng tương tự với Chu Nhiên, đều không dùng kính ngữ với Tưởng Tịch Diên.

“Thôi được rồi. Ông không cần làm trò nữa đâu. Mẹ tôi mà biết chuyện này thì bà ấy cũng không yên với tôi đâu. Tôi gọi ông vào đây cũng không phải để nói mỗi chuyện này.”

Tưởng Tịch Diên khi này mới chịu dừng lại, Diệp Thanh Duệ buông tay ra khỏi người ông lại đứng bên cạnh giường của Chu Nhiên.

Chu Nhiên quay sang tiếp tục nói:

“Ông đã gặp con bé chưa?”

“Ai? Con của con ư?”

“Ừm.”

“Chưa… nhưng có chuyện gì sao?”

“Tôi có chuyện này muốn nhờ ông.”

“Nói đi.”

“Tôi và Diệp Thanh Duệ sẽ sớm rời khỏi đây, không thể nào ở cạnh mẹ được. Nói thế nào tôi cũng sẽ không quay lại đây nữa, nên tôi muốn, để con gái của tôi ở lại cho hai người chăm sóc.”

Diệp Thanh Duệ nghe vậy, anh giật mình quay sang.

“Em đang nói gì vậy? Con của chúng ta…”

“Anh yên lặng, chút nữa em sẽ giải thích lý do cho anh biết.”

Dù không đồng ý với suy nghĩ của cô, nhưng Diệp Thanh Duệ vẫn im lặng để cô nói tiếp.

“Tôi có lẽ nợ hai người một người, nên tôi đưa con bé tới ở với hai người và chúng tôi sẽ đi, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Con thật sự muốn như vậy sao?”

“Phải, tôi muốn chuyện này.”

Sau đó, khi Thẩm Dạ Nhu trở lại, đứa con gái của mình mới gặp lại đã chạy đi mất, chỉ để lại một đứa cháu gái với một lời nhắn:

“Con và Diệp Thanh Duệ muốn ở bên nhau đi tới thật nhiều nơi, thật ích kỷ nhưng có lẽ con không thể nói được gì ngoài lời xin lỗi rồi.”

Sau đó quả thật Chu Nhiên và Diệp Thanh Duệ không trở lại nữa, dù là đứa con của bọn họ vẫn còn rất nhỏ.



“Anh muốn một lời giải thích, tại sao em lại làm vậy? Mặc dù hai ta nhất định phải rời đi, nhưng sao lại không đem cả con gái theo cùng chứ?”

“Đó không phải con gái của chúng ta đâu đồ ngốc.”

“Ý em nói là?”

“Bây giờ em sẽ kể tất cả mọi chuyện mà em biết cho anh.”

Chu Nhiên thành thật kể tất cả, những chuyện về cuốn sách, về sự việc của Lục Cẩm Du, của Phương Thiết và cả chuyện của Hoa Lạt nữa.

“Sao cơ? Đứa bé đó là Hoa Lạt?”

“Phải, nó là Hoa Lạt. Có lẽ nó nằm trong dạ của em, nhưng đối với em nó chính là một người bạn. Chúng ta đã có một kết cục đẹp, Lục Cẩm Du làm thật nhiều điều sai trái bây giờ cũng trở thành một đứa trẻ đơn thuần, tìm ra được con đường cô ấy muốn đi rồi. Còn Hoa Lạt, em cũng muốn giúp cô ấy, nếu em đem cô ấy đi cùng, rất lâu sau cô ấy mới có thể tìm thấy Phương Thiết. Nên em làm như vậy, cũng không quá đáng chứ?”

Diệp Thanh Duệ gật gù, xem ra cũng đã hiểu được tấm lòng của Chu Nhiên rồi.

“Được rồi, anh hiểu ý của em. Vậy cứ để Hoa Lạt ở lại với hai người họ đi. Tính ra anh còn chưa nói cảm ơn những người đó nữa. Chẳng biết khi nào thì mới có duyên gặp lại.”

Chu Nhiên ôm tay anh, dỗ dành:

“Gặp lại cũng được, không cũng chẳng sao. Quan trọng bây giờ là chúng ta. Anh định thế nào đây hả?”

“Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để ở cạnh nhau, đương nhiên là sẽ không để nó lãng phí rồi!” Diệp Thanh Duệ ríu rít hôn lấy bàn tay cô, “Cô gái của anh, chúng ta đã không thể nào trở về thế giới cũ được nữa rồi. Vậy thì chúng ta hãy vẽ ra thế giới của riêng chúng ta đi. Chỉ có anh và em, hai người và thật nhiều kỉ niệm đẹp, em có muốn cùng anh đi ngao du khắp thế giới này hay không?”

Chu Nhiên gật đầu, mỉm cười một cái cũng hôn anh một cái.

“Còn không đồng ý nữa, em sợ anh sẽ khóc mất.”

Diệp Thanh Duệ nâng cằm cô, vừa bóp má cô vừa yêu chiều:

“Phải phải, anh sắp khóc rồi đấy. Nên là em phải dỗ anh đi biết chưa?”

Cô cười hi hi, sau đó lại hôn anh một cái

“Một cái đủ chưa?”

“Chưa đủ, còn thiếu một trăm triệu nụ hôn nữa!”