Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn

Chương 26: 26: Chương 24




Edit: LyBeta: Nhin

Sau khi đi bộ về đến nhà, mẹ Thịnh định về phòng lấy quần áo đi tắm, bà tháo chiếc nhẫn và chiếc vòng trên tay ra và đặt chúng trên tủ đầu giường, đột nhiên bà nhìn thấy một bức thư.



Mẹ Thịnh nghĩ ba Thịnh đã để nó ở đây nên nghi ngờ nhặt nó lên, nhìn thấy chữ Thịnh Gia Nam trên bức thư, bà bất giác cau mày, vội vàng mở ra.

Khi bà nhìn lướt qua nó, liền vội vàng gọi ba Thịnh vào.



Ba Thịnh tưởng có gì đó không ổn nên nhanh chóng bước vào: "Có chuyện gì vậy? Sao lại gọi vội vậy."

"Anh đọc lá thư Nam Nam để lại cho chúng ta đi." Mẹ Thịnh đưa nó sang cho ba Thịnh.



Ba Thịnh cầm lấy lá thư và lướt nhanh lọc ra những ý chính—

[Từ nhỏ đến lớn, con luôn sống dưới sự bao bọc của ba mẹ và Giang Trì, cũng không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài.



Thậm chí chưa một lần đi chơi một mình.



Con biết đó là do cơ thể của con và mọi người luôn cảm thấy con cần được bảo vệ mọi lúc mọi nơi.



Nhưng trên thực tế, từ khi học cấp 2, thể chất của con đã tốt hơn trước rất nhiều.



Tuy rằng vẫn dễ dàng mắc phải một số bệnh vặt hơn người thường nhưng cũng nhanh chóng hồi phục.



Ít ra thì không có vấn đề gì với việc đi chơi một mình.



Con biết ba mẹ thương con, luôn mong sẽ mãi che chở cho con, coi con như một đứa trẻ không lớn.



Nhưng ba mẹ ơi con cũng mong ba hiểu cho con, con không muốn trở thành một người ốm yếu bị mắc kẹt trong nhà kính mãi mãi.



Con cũng muốn một mình ra ngoài và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Từ nhỏ sống với Giang Trì, cậu ấy đã mang đến cho con nhiều sự giúp đỡ không đếm xuể.



Với con cậu ấy là người anh tốt nhất, người bạn tốt nhất.



Nhưng con không thể coi đó là điều hiển nhiên để tận hưởng sự chăm sóc của cậu ấy và cản trở cuộc sống bình thường của cậu ấy.



Cậu ấy sẽ tốt hơn nếu không có con, có thể có một mối quan hệ mới và có thể làm nhiều điều thú vị hơn.



Thay vì ngày nào cũng dành thời gian cho con, cậu ấy cũng phải có cuộc sống của riêng mình, con hy vọng cậu ấy có thể theo đuổi những gì cậu ấy muốn.

Bố mẹ biết đấy, từ nhỏ con đã thích xem các kênh du lịch, con luôn khao khát nhìn thế giới rộng lớn này.



Vì vậy, từ lâu con đã có kế hoạch tiết kiệm một khoản tiền và đi du lịch một mình.



Hãy xem nó như một bài tập cho sự độc lập của chính con vì con không thể phụ thuộc vào ba mẹ mãi được, con phải học cách tự chăm sóc bản thân.



Con không thể dựa vào Giang Trì mãi được, có thể có một ngày nào đó cậu ấy sẽ có người yêu.



Vì vậy, con muốn bản thân thích nghi với cuộc sống tự lập càng sớm càng tốt.



Con hy vọng ba mẹ có thể hiểu cho con.

Con xin lỗi ba mẹ, con đã nộp đơn xin bảo lưu kết quả học tập cho trường và con đang trên đường rời thành phố Hạ.



Con biết quyết định này là đột ngột và ba mẹ sẽ khó chấp nhận nó.



Nhưng cũng xin ba mẹ cho con chút thời gian, con rất muốn tìm một lối sống mới không phải phụ thuộc vào ai cả.]

Sau khi đọc bức thư, mẹ Thịnh ngay lập tức khóc trong khi ba Thịnh lặng lẽ ngồi trên giường một lúc lâu.

Dường như ông đang suy nghĩ gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ Thịnh: "Sao em phải khóc?"

"Nam Nam bỏ nhà đi, sao có thể không khóc được?" Mẹ Thịnh khóc: "Lỡ như trên đường đi con gặp nguy hiểm thì sao?"

"Chính bởi vì em vẫn luôn quản con như vậy, mới khiến con bị ép tới thở không nổi rồi mới có ý nghĩ bỏ nhà ra đi." Bố Thịnh thở dài, nói: "Thằng bé đã 20 tuổi rồi, thằng bé thì xảy ra chuyện gì được?"

"Nhưng thằng bé chưa bao giờ ra ngoài một mình.



Nó có biết thế giới bên ngoài hỗn loạn như thế nào không?" Mẹ Thịnh nói: "Ở trong trường mà còn gặp biến thái mà giờ lại chạy ra ngoài.



Với cả thằng bé đi một mình làm gì có ai giúp nó?"

"Thằng bé chưa bao giờ ra ngoài một mình.



Nếu em không cho thằng bé đi con nó sẽ không bao giờ có cơ hội bứt phá lần đầu tiên.



Chẳng lẽ em muốn giữ thằng bé bên mình mãi mãi?" Ba Thịnh nói, lại bổ sung tiếp: "Loại biến thái mà đối tượng lại là đàn ông này cũng là lần đầu anh nghe tới.



Em không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được? Gặp phải một lần thì cả đời đều phải núp trong nhà sợ gặp lại biến thái?"

Lần này, mẹ Thịnh im lặng một lúc trước khi hỏi: "Ý anh là, anh nghĩ rằng con nó nên bỏ nhà ra đi đúng không?"

"Không, anh không nghĩ vậy." Ba Thịnh nói: "Đặc biệt khi thằng bé vẫn còn là một sinh viên, đang ở độ tuổi nên ưu tiên việc học."

Ông cũng hơi khó hiểu với hành động này của con trai mình: "Thực sự không giống như những gì Nam Nam thường làm.



Từ trước đến nay, thằng bé luôn nhạy bén và biết phải làm gì ở độ tuổi nào.





Sao lại muốn làm chuyện trẻ con thế này?"

Nghe đến đây, mẹ Thịnh lại khóc.

"Nhưng có lẽ anh có thể hiểu được thằng bé." Ba Thịnh nói: "Đàn ông không thích bị gò bó.



Em và Giang Trì thường bảo bọc con nó quá nhiều, bảo vệ quá chặt nên áp lực trong lòng có lẽ quá nhiều.



Dù gì thì làm gì có ai thích bị nhìn chằm chằm mỗi ngày, nếu là em thì em có thích không?"

Ba Thịnh cầm bức thư lên xem lại, sau một lúc ông dừng lại, suy nghĩ cẩn thật rồi ông nói: "Anh nghi ngờ chuyện Nam Nam có người mà thằng bé thích."

Mẹ Thịnh sửng sốt: "Là sao cơ?"

"Thằng bé ở cùng Giang Trì nhiều năm như vậy đã bao giờ nghe thằng bé phàn nàn gì đâu.



Sao đột nhiên muốn cách xa Giang Trì?" Ba Thịnh vừa nhìn bức thư vừa phân tích: "Còn nói muốn tìm một cuộc sống mới.



Anh nghi ngờ thằng bé có một cô gái mà nó thích và muốn yêu.



Nhận thấy mối quan hệ của nó với Giang Trì quá thân thiết nên con nó muốn tạo khoảng cách."

Ánh mắt mẹ Thịnh chuyển động, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Em đột nhiên nhớ tới một chuyện.



Lúc trước Nam Nam có hỏi em, có phải không đủ độc lập khi ở bên cạnh Giang Trì không."

"Đây không phải là vấn đề.



Chúng ta vẫn coi nó như một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này đã lớn, muốn yêu, muốn tự lập, không muốn bị gò bó nữa.



Đây là lý do cơ bản nhất giải thích tại sao con nó lại bỏ nhà đi.



" Ba Thịnh đập lá thư xuống bàn thở dài: "Không ngờ Nam Nam lại chu đáo như vậy, chúng ta không nhìn ra thật."

Mẹ Thịnh im lặng.

Bà luôn coi Thịnh Gia Nam như bảo bối, ba Thịnh biết bà tạm thời chưa thể chấp nhận được, liền giải thích: "Không từ mà biệt, tạm nghỉ học, không liên lạc với chúng ta.



Sau này nhất định phải răn đe thằng bé.



Tuy thằng bé làm ra chuyện này thì hơi hơi kỳ lạ nhưng anh có thể hiểu được suy nghĩ của con.



Thằng bé là con trai, sau này muốn yêu đương và vun đắp gia đình thì trước hết phải học cách tự lập.



Em không thể cứ ôm khư khư thằng bé trong tay được.



Thử nghĩ xem dù cho em có ôm thằng bé trong tay vậy thì khi chúng ta rời bỏ trần thế thì thằng bé phải làm sao? Nam Nam nói đúng, Giang Trì quá tốt với thằng bé, nhưng con nó không thể coi đó là điều hiển nhiên.



Mọi người ai cũng có chuyện riêng của mình.



Yêu rồi kết hôn, sau này còn có một công ty lớn như vậy.



Nếu em không học cách buông tay mà cứ bảo bọc thằng bé mãi thì trong tương lai chính em là người hủy hoại con."

Sau khi im lặng một lúc lâu, mẹ Thịnh cầm lá thư lên, lẩm bẩm: "...!Em cứ nghĩ hai đứa nhỏ là một đôi."

Ba Thịnh không nói gì.

Thực ra trước đây ông cũng nghĩ như vậy, thậm chí ông còn nghi ngờ hai đứa nhỏ yêu sớm.



Ai mà biết.

...

Mãi đến hai tiếng sau Giang Trì mới về đến nhà, vừa vào phòng liền nóng lòng trèo qua cửa sổ chạy một mạch vào phòng của Thịnh Gia Nam.



"Thịnh Nam Nam, có nhớ tôi không?" Giang Trì hỏi.



Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút ý cười, mang theo tâm trạng tốt.



Giang Trì nhảy xuống, lấy bánh kem dâu tây trong tay, đặt trên bàn.



Hắn nhìn thấy bức tranh trên bàn học.



Giang Trì cầm lên xem.

Bức tranh vẽ hắn hồi trung học, xung quanh là một nhóm bạn học cổ vũ.



Hắn còn nhớ khung cảnh này.



Đây là hồi cấp 3, lớp bọn họ có mâu thuẫn với lớp đàn anh, bọn họ quyết định tranh đua bằng cách chơi bóng rổ.



Lúc đấy hiển nhiên là hắn đã thắng, các bạn nam trong lớp đều đang hoan hô nhưng người đầu tiên hắn nhìn lại Thịnh Gia Nam.

Giang Trì mỉm cười nhìn chữ viết tay của Thịnh Gia Nam ở góc ảnh-

Chúc mừng sinh nhật.



Giang Trì nhướn mày.

Quà sinh nhật mà tùy tiện đặt vậy à? Không để lại để khiến hắn ngạc nhiên à?



"Thịnh Nam Nam." Giang Trì để bức tranh xuống, quay người lại, cười nói: "Quà sinh nhật vừa rồi có phải là thành ý không đấy?"

Hắn vừa đi vào phòng tắm vừa nói chuyện, đến nơi, hắn dựa vào khung cửa uể oải gõ cửa: "Tôi vào được không."

Một lúc sau cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Giang Trì áp tai lên cửa nghe tiếng động bên trong.

Không có âm thanh nào cả.



"Thịnh Nam Nam." Giang Trì lại gõ cửa.



Vẫn không có âm thanh.



Giang Trì cau mày, xoay tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Phòng tắm tối đen như mực.



Không có ai trong đó cả.



Giang Trì sửng sốt một lúc lâu, nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thịnh Gia Nam.



Chẳng lẽ cậu về trường một mình?

Không ai nhấc máy.

Hắn lại chuyển cuộc gọi.



Tắt máy.



Giang Trì hoảng sợ nhìn quanh phòng.



Cặp của cậu vẫn còn trên ghế sofa nhưng Thịnh Gia Nam thì đã biến mất.

Chẳng lẽ cậu thực sự cậu về trường một mình? Giang Trì bình tĩnh đứng đó một lúc, mở cửa, chuẩn bị ra ngoài hỏi mẹ Thịnh.



Nhưng khi cửa được mở ra liền nhìn thấy hai người họ chỉ đứng ở cửa.



Họ vừa nhìn thấy hắn, ba mẹ Thịnh khó xử nhìn nhau, sau đó do dự đưa cho hắn một tờ giấy.

Trái tim Giang Trì lệch một nhịp, sau đó hắn nuốt nước bọt, chậm rãi cầm lấy lá thư.



Tuy nhiên, sau khi đọc xong bức thư, mặt mày Giang Trì tái mét, đầu óc quay cuồng, bước chân lắc lư hai lần.

Ba Thịnh kịp thời giúp đỡ hắn.



"Giang Trì, cháu không cần phải lo lắng." Mẹ Thịnh lo lắng nhìn hắn,: "Dì hiểu Nam Nam nhất, trước khi làm chuyện này, nhất định thằng bé đã chuẩn bị đầy đủ."

Giang Trì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền bước từng bước vững vàng.



bước nhanh đến tủ quần áo.



Chắc chắn là tủ đã trống một nửa và chiếc vali của ngày hôm qua cũng không còn nữa.

Cho nên ngày hôm qua, căn bản không phải là quyên góp quần áo, mà là đang định bỏ nhà ra đi.



Bố Thịnh và mẹ Thịnh lo lắng không biết tâm trạng của Giang Trì có vấn đề gì không, nên định gọi ba Giang và mẹ Giang qua đây.



Nhưng giây tiếp theo, họ đã thấy Giang Trì vội vàng chạy ra ngoài.


"Giang Trì." Mẹ Thịnh vội vàng đuổi theo hét lên, cổ họng lập tức nghẹn lại: "Giang Trì—"

Bà biết rõ tình cảm của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam từ khi còn nhỏ.



Thậm chí còn tốt hơn bà.



Nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ đây?

Bà nhìn hai đứa nhỏ lên cùng nhau, bà coi cả hai đứa như ruột thịt của bà, bà không muốn bất kỳ đứa nào trong số chúng bị tổn thương, khó xử.



Bà nên làm gì đây?

...

"Thịnh Gia Nam."

"Thịnh Gia Nam."

"Thịnh Gia Nam."

...

Giang Trì chạy ra khỏi khu chung cư, vừa chạy vừa hét.



Hắn thực sự không thể tin được Thịnh Gia Nam sẽ bỏ nhà ra đi.



Tại sao? Không có lý do gì.



Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều này.



"Thịnh Gia Nam, cậu đang trêu tôi à?" Giang Trì hét lên, "Đừng chơi nữa được không? Ra ngoài đi rồi nói chuyện."



"Nói cho tôi biết cậu muốn gì, đừng làm tôi sợ như vậy."

"Thịnh Gia Nam." Giọng hắn càng lúc càng thấp, dần dần mang theo sự nghẹn ngào.



Hắn thở hổn hển chạy đến phòng bảo vệ nhờ mở CCTV ra xem.

Bảo vệ nhớ mặt hắn, nghe được hắn vội vàng nói mấy câu, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng mở ra xem.

Giang Trì chăm chú nhìn.



Hắn nhanh chóng nhìn thấy một bóng người cao gầy xuất hiện trên CCTV, mặc chiếc áo khoác dài màu đen mà Giang Trì hiếm khi thấy cậu mặc, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, đẩy vali bước ra khỏi khu chung cư.

Khi cậu bước ra khỏi cửa, cậu quay đầu nhìn lại vừa hay nhìn thẳng vào camera.



Không có gì tuyệt vọng hơn là tận mắt nhìn thấy nó.



Ngay lúc đó, Giang Trì nắm chặt tay, run rẩy không kiềm chế được, khiến nhân viên bảo vệ bên cạnh hoảng sợ, vội vàng muốn đi tìm ba mẹ hắn, hỏi hắn có muốn gọi xe cấp cứu không.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Giang Trì đã chạy thẳng ra ngoài, chạy thẳng về hướng sân bay.



Hướng rẽ của Thịnh Gia Nam không phải là ga xe lửa vậy thì chỉ có thể là sân bay.



Tính tới giờ chắc khoảng 2 tiếng, nếu cậu đến sân bay, cộng với thời gian đóng gói hành lý, bắt taxi và kiểm tra an ninh thì khả năng cao là cậu sẽ không kịp lên máy bay.

Sau khi chạy hơn 1 km, cổ họng Giang Trì khô khốc và gần như bốc hỏa khi nghĩ đến việc phải bắt taxi.



Vừa lên xe, điện thoại di động trong túi rung lên "rù rù", trái tim Giang Trì lệch đi một nhịp, nóng lòng muốn lấy ra xem.

Môi Giang Trì khẽ run, cầm điện thoại, trong lòng không khỏi nghĩ, có lẽ Thịnh Gia Nam sẽ gọi cho hắn, hắn lúc nào cũng phải mở điện thoại.



Xe taxi chạy một mạch tới sân bay, đầu óc Giang Trì cảm thấy như muốn nổ tung.



Hắn buộc mình phải bình tĩnh và suy nghĩ lý trí, làm thế nào để tìm thấy Thịnh Gia Nam trong thời gian ngắn nhất có thể.

Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất là kiểm tra thông tin hành khách.



...

Xe taxi dừng ở sân bay, Giang Trì nhanh chóng xuống xe, vừa chạy vào trong vừa gọi điện cho quản lý sân bay có quan hệ tốt với ông cụ Giang.

Đầu bên kia nhanh chóng được kết nối, quản lý sân bay lịch sự nói: "Cậu chủ Giang, tôi vừa mới kiểm tra cho cậu.



Không có thông tin của người này, cũng không tìm được ID cũng như tên của cậu ấy.



Ít nhất trong tuần tới không có thông tin đặt vé của cậu ấy."

Bước chân Giang Trì đột nhiên chậm lại, nhìn về phía đại sảnh chờ rộng rãi, vẻ mặt thất thần, nhất thời có chút bối rối.



Cậu sẽ đi đâu nếu không có mặt ở sân bay? Ở quê? Hay là cậu đang đánh lạc hướng sự chú ý của mình và đi đến nhà ga xe lửa?

Hắn giống như đang chạy đua với thời gian, còn chưa kịp suy nghĩ thì Giang Trì đã xoay người rời khỏi sảnh chờ, lên một chiếc xe vừa mới có người xuống xe.



Giang Trì: "Đưa tôi ra ga tàu hỏa, chú muốn bao nhiêu tôi cũng trả."

...


Xe chạy đến ga tàu với tốc độ nhanh nhất, nhưng đi được nửa đường, Giang Trì nhận được điện thoại của quản lý ga tàu.

Cũng cho kết quả tương tự.



Không có thông tin danh tính của Thịnh Gia Nam.



Điều này chứng tỏ Thịnh Gia Nam không rời đi bằng tàu hỏa.



Ngồi ở trong xe, Giang Trì nhất thời cảm thấy khó thở, thở hổn hển.



Lái xe phía trước thấy hắn không ổn, vội vàng hỏi: "Cháu không sao chứ? Có muốn chú đưa đi bệnh viện không?"

Giang Trì: "Một người không đi máy bay, tàu hỏa thì làm sao có thể rời khỏi thành phố?"

Tài xế sửng sốt nói: "Xe buýt?"

Giang Trì nhướn mắt nhìn tài xế.

Tài xế nhìn hắn qua gương chiếu hậu, tiếp tục nói: "Chú có thể đưa cháu đến bến xe, nhưng sẽ rất khó khăn nếu cháu tìm người trên xe buýt.



Nhiều xe buýt có thể đón khách trên nửa chặng đường, nếu bạn của cháu muốn tránh cháu, chỉ cần bạn cháu liên hệ trực tuyến với người soát vé xe buýt thì có thể lên xe mà không cần chứng minh thư.



Nhiều tài xế và người bán vé kiếm thêm tiền bằng cách này."

Trong văn phòng của bến xe đường dài, giám đốc đưa cho Giang Trì thông tin của hàng trăm chuyến xe được gửi đến nhiều vùng miền trên cả nước trong vài giờ qua, cũng như số liên lạc của tài xế và người bán vé.



"Chú nói này, cho dù gọi điện thoại hỏi từng người một, bọn họ cũng không nói cho cháu biết đâu." Giám đốc đưa cho hắn một chai nước khoáng: "Cháu cho rằng bọn họ sẽ thừa nhận bản thân nhận người giữa đường à?"

"Chỉ cần bọn họ tìm được người cho tôi, tôi có thể thưởng cho bọn họ 100.000, 1.000.000, chỉ cần bọn họ chịu nói." Vẻ mặt Giang Trì thất thần nói, tay cầm một xấp thông tin liên lạc.

Giám đốc nhìn hắn, không khỏi nuốt nước bọt, lại thở dài: "Chú chắc chắn cháu sẽ không tìm được, nếu cháu thật sự không tin chú thì cứ gọi điện thoại thử từng người một, bọn họ sẽ không hợp tác đâu.



Hơn nữa cả một chặng đường dài những người đội mũ lưỡi trai không phải ít.



Nếu cháu tìm theo cách này, chẳng khác nào mò kim đáy bể.



Đến khi có được một chút tin tức, thì không biết đối phương đã đi đâu rồi."

"Cháu cũng có thể nghĩ xem cậu ấy có nói với cháu nơi cậu ấy muốn đi hay không, hoặc có bạn bè nào của cậu ấy biết không."

Đầu óc Giang Trì lúc này có chút tê dại, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ngay lập tức phải tìm được Thịnh Gia Nam.




Hắn không muốn đợi ngày thứ hai hay ngày thứ ba, nên hắn không còn lựa chọn nào khác.

Giang Trì một hơi uống hết nửa chai nước, cầm lấy thông tin liên lạc đầu tiên bấm số.



Nó vang lên một lúc thì đầu dây bên kia bắt máy, đó là một giọng nữ, có lẽ là người bán vé.



"Xin chào." Giang Trì hỏi: "Cho tôi hỏi có một chàng trai cao gầy mặc áo khoác đen ngồi trên xe của các vị rời thành phố Hạ lúc 8 giờ tối không, người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang..."

Hắn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp ngang.



Giang Trì sửng sốt một chút, lại bấm gọi, lần này trực tiếp cúp máy.



Giang Trì nghĩ mình nên gửi một tin nhắn trước, giải thích mục đích của mình và nói về phần thưởng.





Có lẽ điều này sẽ tốt hơn.

Quả nhiên, đến lần gọi thứ ba, bên kia nhanh chóng bắt máy.



Giang Trì: "Xin chào ..."

"Cậu điên à." Đầu bên kia mắng: "Tôi chưa thấy bao giờ, đừng gọi nữa."

Nói xong lại cúp một cái "rụp".

Giang Trì hít sâu một hơi, bắt đầu thử số thứ hai, lần này là giọng nam.



Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Giang Trì trực tiếp nói rõ ý định: "Xin chào, tôi muốn hỏi về một người bạn.



Nếu chú thấy cậu ấy trên xe, tôi có thể gửi tặng chú 1.000.000 tệ."

Bên kia im lặng vài giây, nói: "Cậu nói đi."

Giang Trì: "Có một nam cao gầy mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên xe buýt rời thành phố Hạ lúc 8 giờ tối nay không?"

Bên kia dường như suy nghĩ một chút: "...!Hình như có."

Trái tim Giang Trì lập tức nhảy dựng, vội vàng hỏi: "Hiện tại có ở trên xe của chú không?"

"Có."

Giang Trì: "Phiền chú đưa điện thoại cho cậu ấy được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy một chút."

Một lúc sau, đối phương nói: "Cậu ấy không muốn trả lời."

Giang Trì: "Vậy chú giúp tôi mở loa ngoài đi.



Tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy.



Sau khi tìm được người tôi sẽ chuyển tiền cho chú."

"Không cần phiền phức như vậy, cậu cứ tới thành phố Bành đi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm người."

Giang Trì dừng lại, có chút không hiểu: "Ý của chú là?"

"Tôi nói cậu cứ tới thành phố Bành đi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm người.



Cô gái nhỏ này rất xinh, có phải là bạn gái của cậu không? "

Giang Trì: "...!Người tôi nói là nam sinh."

"Đúng vậy, là một thanh niên, cao 1m8, mặc áo khoác đen."

Giang Trì: "...!Vậy chú có thể miêu tả khuyên tai trên tai của người đó màu gì không?"

"Chờ tôi tý." Đầu dây bên kia dừng một chút nói: "Màu đen."

Giang Trì trực tiếp cúp điện thoại.



-.-

Cửa sau bến xe có một cái hồ, ba giờ sáng, Giang Trì mệt mỏi bước ra khỏi bến xe, đứng bên sông ngắm nhìn xung quanh.

Hắn không nói nên lời, hắn không tìm ra bất cứ manh mối nào về Thịnh Gia Nam.



Tránh tất cả các phương tiện sử dụng chứng minh thư để mua vé là vì biết hắn muốn tìm? Hoàn toàn rời xa hắn?

Giang Trì lấy bức thư trong túi ra, đọc đi đọc lại.



Không thể xen vào cuộc sống của cậu ấy, cậu ấy sẽ sống tốt hơn, làm những điều thú vị hơn, lãng phí thời gian, theo đuổi những gì cậu ấy muốn...

Giang Trì cười lạnh.



Nói như vậy mà thực sự không biết hắn muốn gì? Có phải thật sự không nhìn thấy hắn vui vẻ như thế nào khi hắn cho đi không?

"Thịnh Gia Nam, tại sao?" Vẻ mặt Giang Trì có chút hoang mang nhìn mặt hồ phẳng lặng, giọng nói rất nhỏ, hắn khẽ lẩm bẩm: "Cậu đã từng nói cậu là của tôi."

Thật lâu sau, Giang Trì giống như mặt hồ tĩnh lặng không dậy lên bất kỳ gợn sóng nào, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Muốn hắn buông tay à, Giang Trì mỉm cười.



Chết cũng không buông tay.



...

Trong trí nhớ của Thịnh Gia Nam, khi Giang Trì và nhân vật chính thụ gặp nhau lần đầu tiên.



Tiểu pháo hôi cũng ở đó, chính mắt cậu ta chứng kiến thanh mai trúc mã của mình thích một nam sinh khác.

Và kể từ đó, nhân vật chính thụ thường xuyên nhắm vào cậu ta và cô lập cậu ta.



Ngay cả khi pháo hôi âm thầm chịu đựng và tránh xa nam chính thì vẫn không tránh khỏi một số phận bi thảm.



Chỉ vì là thanh mai trúc mã thân thiết một thời của Giang Trì mà phải trở thành đá lót đường cho mối quan hệ của họ, trở thành vật hy sinh của tiểu thuyết.

Mặc dù Thịnh Gia Nam đã né tránh cuộc gặp gỡ đầu tiên với nhân vật chính thụ nhưng biểu hiện bất thường của Giang Trì đã chứng minh rằng bánh xe số phận vẫn đang chạy.



Mặc dù có thể thay đổi những chi tiết nhỏ, nhưng hết trường hợp này đến trường hợp khác đều chứng minh rằng hướng đi của cốt truyện giống như trong tiểu thuyết.

Có nghĩa là, mặc dù cậu có thể thay đổi những chi tiết nhỏ nhưng khả năng cao là kết cục cuối cùng vẫn bị nhân vật chính thụ ngược đãi.



Cho nên cậu phải hoàn toàn tránh xa nhân vật chính, cho đến khi cái chết của cậu trong tiểu thuyết trôi qua, có lẽ cậu sẽ có một con đường sống nhỉ?

Cậu đã đi xe buýt cả đêm qua nên ngủ không ngon.



Vào buổi trưa cùng ngày khi đến thị trấn Dung, Thịnh Gia Nam tìm được một nhà trọ thoáng mát và ngủ một giấc ngon lành.



Ngủ một giấc đến sáng hôm sau.

Thịnh Gia Nam bị tiếng ồn ào của khu chợ bên ngoài cửa sổ đánh thức, khi mở mắt ra ngơ ngác, đầu óc vẫn còn đang mê man, không biết mình đang ở đâu.



Một lúc lâu sau, cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra.

Hôm nay là một ngày trời xanh mây trắng, ở đây có rất nhiều cây cối, chim hót trước cửa, hương hoa thoang thoảng bay trong không khí.



Đường phố bên dưới đông đúc.



Đây là cuộc sống mà cậu đã mơ ước trong khoảnh khắc cuối cùng của mình.



Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, trong giây lát Thịnh Gia Nam cảm thấy như thể mình thực sự được tái sinh.

Không còn phải sợ hãi đối mặt với cái chết.

-------------------------------.