Xuyên Sách: Lục Tổng! Đừng Lại Đây

Chương 38




Tiếng mở đóng cửa vang lên, Tiểu Vũ nhanh chóng vui vẻ bước ra.

"Con rửa mặt đánh răng xong rồi nè mẹ"

"Ừm, ngoan lắm, hôm nay ba con có rất nhiều công việc để xử lí, chúng ta đi ngủ trước nha"

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cô tắt điện cùng cậu nằm xuống, không mất quá nhiều thời gian hai người đã ngủ say. Nửa đêm, Lục Mặc Vũ khẽ mở cửa bước vào, dựa vào ánh sánh mờ nhạt của đèn ngủ mà nhìn ngắm người con gái hắn thương.

Trong lòng dáy lên nỗi xiết xao hết mức, còn nhớ kiếp trước hắn đã ra tay tàn nhẫn với cô như nào, càng nghĩ càng hận bản thân, dù kiếp này cô có đối xử với hắn như nào hắn vẫn sẽ luôn yêu chiều một mực.

Năm hai ba tuổi hắn vì tình yêu mà từ bỏ quyền thừa kế, từ bỏ hận thù giết cha, rời xa quyền thế gia tộc tất cả là vì không muốn Thẩm Vân Linh bị kéo vào tranh chấp trong gia tộc, không ngờ kết hôn được năm năm, Lục Đỉnh Chi tìm được nơi hắn đang ở, nhất quyết muốn diệt cỏ tận gốc, hắn lúc ấy không có chuẩn bị, rốt cuộc thảm hại, may mắn giữ được cái mạng, trở thành người lưu lạc xó đường, Thẩm Vân Linh ban đầu cùng hắn mang con theo chịu khổ, sau hơn một tháng vì không chịu được cám giỗ từ người khác đã dứt váy đi mất, để lại hắn hai bàn tay trắng cùng đứa con thơ.

Trùng hợp thế nào lại gặp phải Diệp Vi Nhã, cô lúc này thành công leo giường với phú nhị đại, là một người có tiền, nhìn bộ dạng này mà không khỏi cảm thấy hả hê, mỉa mai thương hại vứt cho hắn một ít tiền, cũng nhờ số tiền đó hắn mới có thể chạy trốn ra nơi khác, thành công thoát khỏi truy lùng của Lục Đỉnh Chi.

Hắn xin vào làm công nhân trong một xưởng gỗ, sau vài tháng dành dùm tiền, hắn bắt đầu lập nghiệp, ba mươi tuổi, Lục Mặc Vũ từ một công nhân trở thành một ông trùm mafia khét tiếng, Lục gia thịnh vượng từ đời vua chúa vậy mà bị hắn làm cho sụp đỗ hết cả, cái mạng của Lục Đỉnh Chi chưa kịp lấy đã bị người anh em mà mình tin tưởng phản bội, một phát súng liền bắn chết, đến khi tỉnh lại hắn đang trong xe, chính là thời điểm đụng xe với Thẩm Vân Linh.

Hắn không trách Thẩm Vân Linh đã bỏ hai ba con mình mà đi, suy cho cùng là do tình cảnh lúc ấy quá thảm hại, cô ấy có cơ hội với cuộc sống tốt hơn, cô ấy có quyền lựa chọn, hắn không có tư cách để giữ cô lại cùng mình chịu khổ, chỉ là bây giờ hắn đối với Thẩm Vân Linh đã không còn bất cư tình cảm nào nữa.

Mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo nhưng Diệp Vi Nhã lại không như thế, hắn đang nghĩ, cô cũng trùng sinh như hắn ư? Mà mặc kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến hắn, miễn là cô ta không đụng đến mình.

Hắn không ngờ mình từ nào lại để tâm đến cô, từng cử chỉ từng hành động, đến khi hắn kiềm cảm xúc hết nổi, hắn muốn bộc lộ, hắn bắt đầu giam nhốt cô làm của riêng, cơ mà lại đột nhiên nhận ra cô không vui vẻ gì, hắn làm như thế không khác nào đang lặp lại hành động tàn nhẫn như kiếp trước.



Trước khi thả cô đi, hắn đã náy lên một ý nghĩ, muốn có gì đó liên kết cùng cô, bởi vì có ý nghĩ đó nên Tiểu Vũ mới ra đời, biết cô còn hận hắn vì chuyện kiếp trước nên bây giờ hắn không hề cưỡng cầu bất cứ thứ gì, chỉ có thể khéo léo tìm cách kéo cô lại gần mình được chừng nào hay chừng đó.

Diệp Vi Nhã là sát thủ, tự nhiên đề phòng cũng rất nhạy bén, dù cô đang ngủ sâu nhưng vẫn bị hơi thở gần gũi này làm cho thức giấc, vừa mở mắt bỗng thấy có một bóng người, cô giật thót mình kéo lấy hắn vật mạng xuống giường lấy thân hắn, một kè cổ một tay giữ hai tay đưa lên đầu, hừm...Nếu tưởng tượng ra thì hình ảnh này có hơi ái muội, hệt như cô đang muốn ***** *** trai nhà lành.

"Hoa ra em thích nằm trên à, có vẻ khá là kích thích thích đấy, không sao anh rất thích"

"Câm mồm đi, anh vào đây làm gì"

Cô thả lòng tay định ngồi sang bên, Lục Mặc Vũ lấy tay giữ đầu bất ngờ kéo cô xuống, môi đáp môi một cách đột ngột, Diệp Vi Nhã hai mắt trợn tròn, không để cô kịp phản ứng hắn nhanh chóng xâm chiếm vào khoang miệng, khẽ khàng hút đi mật ngọt bên trong, cô bị hắn hôn tới không được hít thở mạnh mẽ đẩy ra dáng cho hắn một cái bạt tai đau điếng.

Cô ngồi dậy lấy cánh quẹt qua môi, đôi mắt ánh sáng mờ thấy rõ ràng được sự phẫn nộ.

"Anh mau cút ra ngoài!"

"Anh xin lỗi..."

"Tôi nói ra ngoài"

Lục Mặc Vũ thấy cô tức giận nên không nói thì thêm lẳng lặng theo lời cô đi ra ngoài, hắn ban nãy hình như đã quá không có kiềm chế, một nửa cảm thấy có lỗi một nửa lại cảm thấy day dứt tư vị ngọt ngào ấy.

Đáng nhẽ ra cô nên có cảnh giác với hắn ta, lần sau đi ngủ nhất định phải khóa trái cửa, xem hắn lẻn vào kiểu gì!