Xuyên Sách: Lục Tổng! Đừng Lại Đây

Chương 1: Xuyên thành phản diện




Thức giấc sau một giấc ngủ ngon thì lại đã phát hiện bản thân mình xuyên vào bộ tiểu thuyết "Nhẹ nhàng yêu em" mà bản thân mình đã từng đọc qua.

Truyện kể về tình yêu vườn trường của Lục Mặc Vũ và Thẩm Vân Linh. Hai người gặp gỡ nhau vì cái đụng xe nhau định mệnh, Thẩm Vân Linh bị xước đầu gối, đầu xe đạp lại còn bị nghiêng không thể tiếp tục đi, Lục Mặc Vũ đã cho đưa cô lên xe cùng đi lên trường và kêu người đem chiếc xe đạp đi sửa.

Diệp Vi Nhã từ hôm đầu tiên nhập học đã đem lòng yêu say đắm, bỏ ra không ít tâm huyết theo đuổi nhưng không nhận lại được một ánh mắt nào từ hắn.

Thấy Thẩm Vân Linh với Lục Mặc Vũ cùng nhau bước xuống xe, sự đố kỵ dâng trào đến đỉnh điểm, vì sao ngoại trừ nhan sắc tất cả Thẩm Vân Linh đều hơn cô, từ đó hết lần này đến lần khác bày kế hãm hại Thẩm Vân Linh, nhưng cũng vì đó mà chuyện tình cảm của nam nữ chính được gắn kết.

Kết cục cuối cùng Lục Mặc Vũ và Thẩm Vân Linh hạnh phúc bên nhau còn nữ phụ phản diện vì hãm hại Thẩm Vân Linh nên đã bị hắn sai người dìm cô xuống đáy xã hội, chỉ có thể vào hộp đêm làm thứ đê tiện kiếm tiền sống qua ngày.

Người cô xuyên vào là nữ phụ phản diện đó, dù vậy Diệp Vi Nhã cũng không rầu rĩ hay than vãn mình xui xẻo gì, bởi Thẩm Vân Linh bước xuống xe cùng Lục Mặc Vũ mới xảy ra hôm qua.

Sáng nay dựa trên kí ức mơ hồ của nguyên chủ mà sinh hoạt như bình thường, vừa tới lớp đã thấy tiếng xôn xao bàn tán. Chưa kịp ngồi xuống chỗ ngồi đã bị nhỏ bạn thân của nguyên chủ kéo lại.

"Ê! Vi Nhã"

"Hửm? "

"Cậu biết gì chưa?"

Vi Nhã nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

"Biết gì cơ?"

"Trên trang diễn đàn trường mình đang đồn Thẩm Vân Linh đang cùng hẹn hò với Lục Mặc Vũ đấy, hai người bước xuống chung xe!"

"Ừ, tin sốc thật"

"Cậu..."

Giai Cảnh Lan vẫn đang sững sờ trước câu nói của cô, không hiểu lắm, là cậu ấy sốc như nào?

"Cậu không tức giận ư?"

Vi Nhã cười nhẹ.

"Có gì mà tức giận chứ, anh ấy đã có người yêu, vậy tớ cũng không còn hi vọng nên chuyên tâm học hành để có tương lai giàu có thì tốt hơn"

Cảnh Lan thấy vậy liền cảm thương xót, nghĩ cô đang cố nén nước mắt trong lòng, cố gắng mạnh mẽ quên đi Mặc Vũ đây mà.

Đau khổ gì hơn khi tình yêu đơn phương 1 năm trời mà không được đáp lại...kết cục cuối cùng lại nhìn người mình đơn phương bên cô gái khác.

Đang tính nói lời an ủi thì thấy Lục Mặc Vũ từ cửa bước vào, Cảnh Lan vội đứng dậy nhường chỗ cho hắn ngồi, bởi nam chủ cùng Vi Nhã ngồi chung bàn. Vì theo đuổi Lục Mặc Vũ mà Vi Nhã đã không ngại mặt dày xin giáo viên đổi chỗ.

Nghĩ mà cảm thấy nguyên chủ thật mù quáng. Trong đầu vừa nói xong thì hắn đã đi tới ghế bên cạnh. Thứ đầu tiên cô thấy là khuôn mặt không cảm xúc...Dù vậy nhưng trông rất đẹp trai nha, ngũ quan tinh tế như được bác sĩ thẩm mĩ đo lường một cách hoàn hảo, dáng dấp cao gầy, đồng phục sạch sẽ thẳng tắp...

Chả trách các nữ sinh si mê hắn như vậy, đến cả Thẩm Vân Linh cũng yêu thầm hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa mà...

Cô vội ngoảnh mặt đi chỗ khác thôi vẫn là không nên dính líu đến hai người họ thì hơn kẻo lại bị dìm xuống đáy xã hội như nguyên tác.

Vi Nhã cúi đầu xuống, bàn tay chống cằm nhìn thế nào cũng thấy cô xinh đẹp. Mãi suy tư trong đầu bị giáo viên gọi lúc nào cũng không hay, đến lúc Cảnh Lan lấy tay đập vào vai từ phía sau, cô mới bừng tỉnh.

Mọi ngày Vi Nhã rất năng động phát biểu bài, là học sinh chăm ngoan nên giáo viên cũng không hề quát mắng mà nhẹ nhàng hỏi.

"Vi Nhã, em sao vậy?"

"Em xin lỗi cô, hôm nay người em không khỏe được nên bị mất tập trung ạ"

"Nếu em không được khỏe vậy hãy về nghĩ ngơi đi, đừng để phát bệnh"

"Vâng"

Vi Nhã thu dọn sách vở, im lặng rời khỏi lớp, bạn cùng bàn không mảy may để ý gì đến, chỉ tập trung cúi đầu làm bài, trong khi đó ai cũng hướng mắt về bóng lưng của cô. hình tượng của Diệp Vi Nhã là một cô gái xinh đẹp, chăm chỉ học giỏi, luôn một lòng theo đuổi giáo thảo Lục Mặc Vũ, mọi người hiểu cô bây giờ rất buồn.

Vi Nhã không về thẳng nhà mà ghé qua một quán cơm gần đó để lấp đầy cái bụng trước, vừa đến cổng nhà hàng đã có tiếng người hô hoán.

"A! Có cướp, có cướp,.."

Đúng lúc tên trộm đó vừa chạy ngang qua, Vi Nhã giơ chân lên hắn không kịp trở hướng liền bị ngã, cô nhanh chân chạy tới khuỵa đầu gối xuống lưng hắn, bắt lấy một tay đè ra sau lưng thật không ngờ đồng bọn của hắn xuống xe dùng gậy đập mạnh vào sau gáy.

Người dân cũng xúm lại, hai hắn ta cuối cùng cũng không thoát khỏi liền bị đưa lên đồn, lúc cô tỉnh lại đã nằm trên bệnh viện, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, hẳn là một phu nhân nhà giàu trông phong thái vô cùng tôn quý.

Thấy cô đã tỉnh, người phụ nữ đã vội hỏi thăm, khuôn mặt có hơi lo lắng.

"Cháu thấy còn đau không?"

"Không còn thấy đau nữa, có lẽ đã ổn rồi ạ"

"Trông cháu còn nhỏ, mà đã dũng cảm như vậy, khi nãy nguy hiểm cô còn tưởng cháu sẽ..."

Hóa ra cô ấy là người bị trộm, cô mỉm cười.

"Cháu bây giờ đã thấy ổn hơn rồi, chỉ là bị ngất đi thôi không có gì nghiêm trọng đâu ạ, giờ đã gần trưa cháu phải về kẻo ba mẹ cháu lo"

"Được, vậy để cô đưa cháu về"

Vi Nhã cũng không từ chối, liền lễ phép gật đầu,

"Cô tên là Tẫn Nguyệt, hôm nay cám ơn cháu đã giúp cô chặn đầu bọn cướp, nếu không có cháu chắc là túi xách của cô đã bị lấy đi mất rồi, lần sau có gì muốn giúp đỡ cứ tìm lấy cô nha"

Giọng cô có hơi cười.

"Hì hì, đó là chuyện cháu nên làm thôi, nếu không có người đánh lén, khẳng định cháu đã cho hắn ta một trận nhừ tử rồi"

"Lần sau nếu có duyên gặp lại mời cháu đi uống trà sữa là ok rồi"

Nói xong cô cười rạng rỡ.

"Bọn họ rất nguy hiểm lần sau cháu không nên mạo hiểm như vậy nữa"

"Dạ, cháu biết rồi"

Đưa cô tới nơi Tẫn Nguyệt ghi số điện thoại vào một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho cô.

"Sau này có chuyện gì thì gọi cô nha, cô luôn sẵn sàng giúp đỡ"

"Vâng ạ, bai bai cô nha, cháu vào nhà đây"

"Bai bai, chúc cháu một ngày vui vẻ"

Nhìn bóng dáng thiếu nữ Tẫn Nguyệt mà lòng hơi ngậm ngùi.

"Haizz, ước gì mình cũng có đứa con gái như thế, người gì đâu mà vừa ngầu vừa xinh đẹp lại còn tốt bụng nữa, chả biết mình sênh đẻ thế nào lại lòi ra tảng băng ít nói vậy chứ"